Vị Vãn

Chương 17: Gặp dưới tuyết




Mồng một đầu năm, Gia Hựu năm thứ mười hai, tuyết rơi đặc biệt nhiều.

Từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, bông tuyết như lông ngỗng rơi lả tả, nghỉ rồi lại rơi, trên trời dưới đất đều trắng xóa một mảnh, chỉ có rừng mai phía thành Tây, cho dù trên nhánh cây phủ mộ tầng tuyết dày đặc, thì mùi hương thanh tịnh mà đẹp đẽ lại càng nồng đậm, cánh hoa màu trắng cũng ngoan cố từ trong khe hở của búp mà chui ra, nhìn mà làm lòng người xao động.

Trong nhà gỗ, ngọn lửa trong lò lửa dần dần tắt xuống, y lại ném thêm một cây củi gỗ vào, ngọn lửa bật lên, tiếng tách tách vang lên trong căn phòng yên tĩnh làm người ta hoảng hốt.

Vốn tưởng đến tìm lão Triệu trông coi rừng mai này uống một bình rượu, đẩy cửa ra lại phát hiện không có người, dưới loại thời tiết này không biết ông ta chạy đi đâu, đành phải chờ vậy.

Cầm lấy bầu rượu, y ngửa đầu tự uống một ngụm.

Lúc này hơn mười dặm bên ngoài căn nhà, hẳn là ca múa mừng cảnh thái bình, ăn uống linh đình.

Tạ Chú đi sứ Nam Man (dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa) nghị hòa thành công, hoàng đế ban thưởng tiệc rượu cho cả nhà -- trên gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi hiện lên một chút cười lạnh, y cũng không nhận ra cũng không nghĩ mình là một phần tử trong “nhà” kia.

Mười bốn tuổi, y đã nếm đủ loại chua xót khuất nhục, nhìn thấu tình người ấm lạnh -- tình thân? Chỉ dối trá vớ vẩn mà thôi.

Ngoài nhà truyền đến tiếng chó sủa, hẳn là con chó lão Triệu nuôi.

Y đứng lên, đẩy cửa đi ra bên ngoài.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

“Súc sinh kia, đi theo ta làm gì!” Trong tuyết truyền đến một tiếng quát buồn bực, một bóng dáng đỏ như lửa cưỡi ngựa mà đến.

Chú chó sói nhất quyết không buông tha đi theo ngựa, bất chợt phát ra tiếng rống uy hiếp.

“Vút” Một cái, cây roi không chút lưu tình quất vào trên chân con chó soi, nhất thời con chó sói kêu đau, trước khi cây roi rơi xuống lần nữa, y tiến lên bắt được cây roi.

“Ngươi là ai? Dám ngăn cản ta?” Tiếng chất vấn không ai bì nổi vang lên trên đỉnh đầu, một nha đầu xinh đẹp phấn điêu ngọc trác cao cao tại thượng trừng mắt nhìn y, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ tàn nhẫn xinh đẹp.

Y phục đỏ chói mắt như lửa, cổ tay áo thêu bông hoa viền vàng, áo choàng trắng lông chồn cùng màu với bao tay da, rõ ràng là đứa bé tám chín tuổi, cưỡi con ngựa nhỏ màu mận chín, khí chất cao ngạo đầy người làm cho người khác không có biện pháp mà nhìn thẳng vào.

Đáng tiếc, ngoại trừ y ra.

Buồn phiền nhất chính là những người quyền quý, cả ngày chỉ biết dựa vào gia tộc bao che mà làm mưa làm gió.

“Ta không hứng thú để ngươi biết ta là ai.” Y lạnh lùng nhìn nàng: “Chính là làm người lại nói lời như chó, thật sự không thể tưởng tượng được.”

“Ngươi!” Nha đầu kia tức giận đến hai gò má đở bừng, ngay cả nốt ruồi chu sa cũng đỏ bừng, đỏ kinh người, lại càng kiều diễm.

Nàng nỗ lực muốn rút roi của nàng lại, nhưng y lại nắm quá chặt, không động đậy như núi.

Đột nhiên y buông tay ra, nàng trở tay không kịp, bởi vì quán tính mà ngửa về phía sau, chật vật ngã từ lên lưng ngựa xuống.

Bông tuyết ở trên đất, đều dính trên thân thể nàng, trên mặt, bên trong mái tóc đen dính chút chấm trắng.

Khóe miệng y chứa một chút cười nhạo, duỗi tay về phía nàng.

Nàng hung hăng đánh tay y một cái, thẹn quá thành giận đứng lên: “Không cần ngươi giả bộ tốt.”

Y mỉm cười, xoay người khẽ vuốt con chó sói ngồi bên cạnh.

“Hàn tiểu thư!” Lão Triệu vội vàng chạy tới, cách thật xa lo lắng gọi: “Nha hoàn của ngài đang tìm, nói Hàn đại nhân muốn ngài sớm trở về đi dự yến tiệc ở Phó gia!

Nha đầu kia nghe thấy lời lão Triệu nói, mày khó chịu nhăn lại, xoay người vẻ mặt kiêu căng nhìn về phía thiếu niên cao hơn mình rất nhiều, trong mắt tràn đầy không cam lòng: “Lần sau lại để ta thấy ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận đấy!”

Y nhìn gương mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ phẫn nộ mà quật cường, bởi vì uy hiếp của nàng có chút buồn cười -- thật sự là một nha đầu điêu ngoa, tính tình này còn thối tha hơn huynh đệ tỷ muội vô dụng trong nhà y.

“Cậu chọc ngài ấy làm gì?” Lão Triệu không đồng ý nhìn y.

“Không thể chọc sao?” Y cười nhạo, nhìn bóng dáng đỏ như lửa đang đi trên đường kia không cho là đúng, mở miệng: “Chỉ là tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng mà thôi.”

“Tiểu nha đầu?” Lão Triệu nhíu mày: “Nàng là thiên kim của Hàn thừa tướng, là bảo bối của Hàn phủ!”

“Là nữ nhi của Hàn Chi Sơn thì thế nào?” Y lạnh lùng cười: “Người bề tôi có danh vọng nhất định nguy hiểm, sự nghiệp cao lớn khó bảo toàn.”

“Cậu nói cái gì?” Lão Triệu không biết mấy chữ, hoàn toàn không rõ y nói cái gì.

Y lắc đầu: “Đi, trở về phòng uống rượu.”

“Cậu, đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ đã dưỡng tính tình thành âm trầm như vậy, cũng là một người khó hầu hạ!” Lão Triệu bất đắc dĩ thở dài, đi vào phòng trước.

Y xoay người, phía cuối rừng mai trắng như tuyết, bóng dáng màu đỏ chớp biến mất trong tầm mắt.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Nàng còn nhớ rõ không -- nhớ câu uy hiếp cuối cùng mà nàng nói với y không?

Cũng không xuất hiện quá lâu dài, chẳng qua nàng trong lòng y là một cái bóng nhạt màu đỏ, chính là theo thời gian chậm rãi biến mất, cuối cùng vốn tưởng rằng nàng đã gặp nạn bên trong trận lửa lớn của nhiều năm trước, cũng không nghĩ tới đêm sa mạc đó gặp lại, y đều nhớ đoạn thời gian gặp nhau ngắn ngủi đó.

-- Câu chuyện, dường như bắt đầu trở nên thú vị rồi.

Y chăm chú nhìn gương mặt bởi vì vô cùng khiếp sợ mà gần như đánh mất màu máu, im lặng đợi phản ứng của nàng.

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Nàng quay mặt đi, giọng nói lạnh nhạt.

“Nói dối.” Y nhẹ nhàng lên tiếng, hô hấp nóng rực bức cung hành hạ, ái muội lượn ở bên tai nàng: “Nàng biết.”

Vị Vãn cắn môi không nói.

Thực ra nàng rất muốn hỏi y từ đầu biết tên thật của nàng, lại quật cường bảo vệ phòng tuyến cuối cùng.

Nam nhân này, thật sự nguy hiểm, hơi không suy nghĩ một chút, sẽ rơi vào trong cãm bẫy của y bày ra, kết quả xương cốt cũng không còn.

Chỉ là giờ phút này, nàng thật sự hoảng loạn.