Việc Máu

Chương 28




“Là chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”

McCaleb đang rảo bước ra xe. Ông cảm thấy việc duy trì tốc độ đi này bằng cách nào đấy sẽ ngăn không cho nỗi kinh sợ đang tăng lên trong ông choán lấy hoàn toàn suy nghĩ của ông. Graciela phải chạy mới theo kịp.

“Máu.”

“Máu?”

“Cả hai người đều hiến máu. Em gái em và Cordell. Nó ở ngay trước mắt anh, toàn bộ cái... Anh nhìn thấy tấm áp phích thì mới nhớ ra mình đã thấy một lá thư ở nhà Cordell, và thế là anh biết. Em lấy chìa khóa ra chưa?”

“Nghe này, gượm đã, Terry. Thong thả nào.”

Ông miễn cưỡng chậm bước và nàng vừa tiến lại cạnh ông vừa lục trong túi xách móc chìa khóa ra.

“Giờ thì nói em nghe anh đang nói chuyện gì vậy.”

“Mở cửa xe ra, rồi anh sẽ cho em xem.”

Họ đã đến chỗ xe. Nàng mở khóa xe rồi đi quành sang phía chỗ mình. Ông chui vào trước rồi nhoài người mở cửa cho nàng. Đoạn ông cúi xuống lục lọi trong cái túi đặt trên sàn xe. Túi ních căng những giấy tờ nên ông phải lôi khẩu súng ra đặt lên chiếu lót sàn mới có chỗ để tìm giữa đống hồ sơ. Graciela vào xe lặng lẽ nhìn.

“Em khởi động được rồi đấy,” ông nói, vẫn lục lọi mà không quay lại.

“Anh làm gì thế?”

Ông rút bản báo cáo khám nghiệm pháp y Cordell ra.

“Anh đang tìm... mẹ khỉ, đây chỉ là báo cáo sơ bộ thôi.”

Ông lật nhanh tờ biên bản cho chắc. Nó không hoàn chỉnh.

“Không có xét nghiệm độc tố và xét nghiệm máu.”

Ông nhét lại bản báo cáo pháp y vào túi, sau đó là khẩu súng. Ông vươn thẳng người lên.

“Mình phải tìm một cái điện thoại. Anh cần gọi cho vợ anh ta.”

Graciela khởi động xe.

“Được,” nàng nói. “Ta sẽ tìm được - sẽ về nhà em. Nhưng anh phải nói cho em nghe anh đang nghĩ gì, Terry à.”

“OK, nhưng trước hết cho anh một phút để nghĩ cái đã.”

Ông trì níu luồng suy nghĩ đang tuôn hỗn độn trong đầu để cố phân tích cú nhảy vọt mình vừa làm được.

“Anh đang nói đến chuyện khớp nhau,” ông nói. “Mối liên kết.”

“Liên kết nào?”

“Mình đang thiếu cái gì? Mình đang tìm kiếm cái gì? Mối liên kết giữa các vụ này. Đầu tiên các vụ này có liên hệ gì với nhau thì chẳng qua là hai tội ác ngẫu nhiên. Cảnh sát họ nghĩ thế. Mà cả anh, lúc mới bắt đầu xem xét vụ này anh cũng nghĩ thế. Ta có hai nạn nhân bị cướp và giết - chẳng có mối liên hệ nào khác ngoài chuyện cùng một hung thủ và chuyện những người bị giết này đã tình cờ chạm trán hắn trên đường đi của hắn. Đây là Los Angeles, những chuyện thế này bao giờ chả xảy ra. Đây là kinh đô của tội ác vô tội vạ, đúng không nào?”

Graciela quay xe về phía Phố Sherman. Họ chỉ còn vài phút nữa là tới nhà nàng.

“Đúng.”

“Không đúng. Bởi vì rồi sau đó ta ngộ được nhiều điều hơn. Ta phát hiện ra một kẻ sát nhân thích lấy món đồ riêng tư của nạn nhân làm kỷ niệm, điều này cho thấy có gì đó hơn thế chứ chẳng phải là sự chạm trán tình cờ giữa hung thủ với nạn nhân.

Điều này cho thấy có mối quan hệ sâu xa hơn - nhắm tìm, theo dõi, và rồi hạ thủ từng nạn nhân một.”

McCaleb ngừng lời. Họ đang băng qua Siêu thị Sherman và cả hai đều lặng thinh nhìn cửa hàng khi đi ngang qua đó. McCaleb đợi thêm một chút nữa rồi mới tiếp.

“Thế rồi đột nhiên ta tìm được một nếp gấp khác, một lớp vỏ khác của củ hành bị bóc ra. Ta có kết quả thí nghiệm đạn đạo, thế là lại ra một trò chơi khác hẳn. Giờ ta có thêm một vụ giết người nữa và lại có hơi hướng một kẻ giết người chuyên nghiệp xuyên suốt các vụ này. Một tên chuyên nghiệp. Vì sao? Cái gì có thể là mối liên kết giữa em gái em, James Cordell và Donald Kenyon?”

Graciela không đáp. Lúc này nàng đang sắp đến Alabama nên rẽ xe sang làn đường bên trái.

“Máu,” ông nói. “Mối liên kết đó ắt phải là máu.”

Nàng cho xe vào lối dẫn đến nhà nàng. Nàng tắt máy.

“Máu,” nàng nói.

McCaleb nhìn trân trân ra đằng trước nơi cửa ga ra đang đóng. Ông nói chậm rãi, rốt cuộc thì nỗi kinh sợ cũng choán được lấy ông.

“Từ trước đến giờ anh cứ nghĩ mãi. Cô ấy đã thấy gì, cô ấy biết gì? Cô ấy có thể đã đi con đường nào để rồi đến nỗi phải bị giết? Em thấy đó, anh đã xem xét toàn bộ cuộc đời cô ấy và rút ra phán đoán. Anh đã kết luận cô ấy không có bất cứ cái gì mà ai đó muốn lấy đi, nên nguyên nhân phải nằm ở chỗ khác. Nhưng anh đã bỏ sót nó. Bỏ sót hoàn toàn. Em gái em là một người mẹ tốt, người em tốt, nhân viên tốt, người bạn tốt. Nhưng có một điều khác khiến cô ấy hoàn toàn có một không hai, ấy là máu của cô ấy. Nó khiến cho cái cô ấy mang trong mình đâm ra cực kỳ quý giá... với một ai đó.”

Ông chờ một nhịp. Ông vẫn không nhìn nàng.

“Ai đó như anh.”

Ông nghe thấy hơi thở nàng rời khỏi thân nàng và cảm thấy như chính niềm hy vọng đang rời bỏ ông. Niềm hy vọng được cứu rỗi.

“Anh bảo là em em nó... bị người ta lấy mạng là để lấy nội tạng nó. Anh nhìn một tấm áp phích ở chỗ kia mà có thể nói thế à?”

Cuối cùng ông nhìn lên nàng.

“Anh biết ra là vậy. Chỉ có thế.”

Ông mở cửa xe.

“Mình gọi cho vợ Cordell. Chị ta sẽ cho mình biết nhóm máu của chồng chị ta. Sẽ là nhóm AB, chỉ số CMV âm. Khớp hoàn toàn. Rồi mình đi tìm nhóm máu của Kenyon. Cả nó cũng sẽ khớp. Anh cá đấy.”

Ông xoay người để ra khỏi xe.

“Chẳng ích gì,” nàng nói. “Bởi vì anh đã bảo em Cordell chết ngay ở đó. Chỗ ngân hàng. Tim anh ta có bị lấy đi đâu. Nội tạng anh ta. Đâu có giống. Kenyon cũng vậy. Kenyon chết là chết ở nhà mà.”

Ông ra khỏi xe rồi lại cúi xuống nhìn vào nàng trong xe. Nàng thì đang nhìn ra qua kính chắn gió.

“Vụ Cordell và Kenyon không thành,” ông nói. “Từ họ hung thủ rút ra được kinh nghiệm. Cuối cùng hắn đã làm được đâu ra đó với em gái em.”

McCaleb đóng cửa xe rồi đi về phía căn nhà. Phải mất một lát Graciela mới đuổi kịp ông.

Trong nhà, McCaleb ngồi xuống cái trường kỷ có chia ngăn trong phòng khách còn Graciela vào bếp mang điện thoại lên cho ông. Ông nhận ra mình đã để quên số điện thoại của Amelia Cordell trong cái túi ngoài xe. Ông cũng nhận ra rằng xe không khóa và súng của ông cũng nằm trong túi nốt.

Trong khi bước ra ngoài và lại gần xe, mắt ông vô tình lướt qua con phố. Ông đang tìm chiếc xe đêm qua ở vũng neo thuyền. Ông chẳng thấy chiếc nào dù chỉ hao hao giống, cũng chẳng chiếc nào khác đỗ dọc vỉa hè có người nào đó ngồi trong.

Vào lại trong nhà, ông ngồi xuống trường kỷ bấm số điện thoại của Amelia Cordell trong khi Graciela ngồi xuống ở góc cuối trường kỷ mà dõi sát theo ông bằng vẻ xa cách trên mặt. Điện thoại reo năm lần thì máy mới trả lời. McCaleb để lại tên, số điện thoại cùng tin nhắn rằng ông cần biết nhóm máu của James Cordell ngay khi chị ta liên lạc được với ông. Ông bấm nút tắt điện thoại rồi nhìn Graciela.

“Anh có biết liệu chị ta có đang đi làm không?” nàng hỏi.

“Không, cô ấy không đi làm. Cô ấy có thể ở bất cứ đâu.”

Ông lại bấm nút bật điện thoại rồi gọi số máy của chính mình để kiểm tra tin nhắn. Có chín tin tích lại trong máy mà ông chưa nghe từ thứ Bảy đến giờ. Ông lắng nghe bốn tin của Jaye Winston và hai của Vernon Carruthers giờ đã lạc hậu so với sự kiện. Còn có tin nhắn của Graciela rằng thứ Hai nàng sẽ đến chỗ thuyền ông. Trong hai tin còn lại, tin đầu là của Tony Banks, kỹ thuật viên video. Anh ta cho McCaleb biết đã làm xong việc với cuốn băng video mà ông gửi lại. Tin kia lại là của Jaye Winston. Sáng hôm đó chị đã gọi McCaleb cho biết tiên đoán của ông là đúng. Cục hiện đang tăng cường tham gia cuộc điều tra các vụ án mạng. Hitchens không chỉ hứa hợp tác toàn diện mà còn tước bỏ quyền chỉ huy khỏi tay chị, trao cho các đặc vụ Nevins và Uhlig. Chị thấy thất vọng. McCaleb nghe giọng chị là dễ dàng biết điều đó. Nhưng ông cũng thất vọng. Ông tắt máy rồi thở hắt ra.

“Giờ thì sao?” Graciela hỏi.

“Anh chả biết nữa. Anh cần xác nhận cái này... cái ý tưởng này rồi thì mới tiến hành bước tiếp được.”

“Thế còn thám tử của cảnh sát trưởng thì sao? Bà ta hẳn phải có báo cáo pháp y đầy đủ. Bà ta hẳn biết nhóm máu.”

“Không.”

Ông không nói gì thêm theo lối giải thích. Ông nhìn quanh để ngắm những gì có thể thấy được từ chỗ trường kỷ. Căn nhà nhỏ, bày biện ngăn nắp, được trông nom chu đáo. Có một bức ảnh Gloria Torres khổ lớn lồng khung đặt ở ngăn trên cùng một tủ đồ bằng sứ trong phòng ăn bên cạnh.

“Sao anh không muốn gọi cho chị ta?” Graciela hỏi.

“Anh không chắc. Chỉ là anh... Anh muốn hình dung mọi chuyện thêm một chút rồi mới nói chuyện với chị ta. Có lẽ anh nên đợi một chút để xem liệu có thể được tin gì từ vợ Cordell không.”

“Thế còn gọi thẳng đến phòng phụ trách pháp y thì sao?”

“Không, làm thế chắc cũng chẳng ăn thua gì.”

Điều ông bỏ lửng không nói là nếu ông xác minh được giả thuyết của mình thì có nghĩa là bất cứ ai hưởng lợi từ cái chết của Glory đều có thể bị coi là nghi phạm một cách hoàn toàn hợp lý. Trong đó có cả ông nữa. Vì vậy, ông không muốn hỏi han gì các cơ quan hữu trách, kẻo rồi họ lại giải quyết vấn đề theo hướng đó. Chỉ khi nào ông đã có sẵn thêm vài câu trả lời đặng bảo vệ chính mình mà thôi.

“Em biết rồi!” Graciela đột ngột nói. “Máy vi tính ở phòng xét nghiệm máu - có lẽ em sẽ xác minh được ở đấy. Trừ phi tên anh ta bị xóa đi rồi. Nhưng chắc chưa đâu. Em nhớ có lần tình cờ gặp tên một người hiến tạng chết đã bốn năm rồi nhưng tên vẫn còn nguyên đấy.”

Điều nàng nói chẳng có nghĩa gì mấy đối với McCaleb.

“Em đang nói cái gì thế?” ông hỏi.

Nàng nhìn đồng hồ rồi nhảy bật khỏi ghế.

“Để em thay đồ, rồi mình phải quàng lên. Dọc đường em sẽ giải thích mọi chuyện.”

Đoạn nàng khuất dạng nơi hành lang và McCaleb nghe cửa phòng ngủ đóng lại.