Viên Mãn

Chương 36: Đưa em về nhà




Bởi vì hôm trước Lục Hạo đã tháo gỡ toàn bộ hệ thống bảo an của viện nghiên cứu hơn nữa vì nguyên nhân phẫn nộ, còn gỡ rất vụn vặt, hoàn toàn không thể khôi phục nguyên trạng, thậm chí là sao lưu máy tính đều không thể sửa được, cho nên, hôm nay anh phải rút thời gian rảnh đi chủ trì công việc xây dựng lại một chút.

Nếu để Lục Hạo quyết định, thì bây giờ anh chẳng hề muốn đi đâu cả, anh chỉ muốn ở bên cạnh người phụ nữ và con trai của anh, nhưng mà, thân làm một người đàn ông cần phải kiếm tiền nuôi gia đình, Lục Hạo vẫn phải đi, thuận tiện để anh đem chiếc xe bị phá hỏng kia đi sửa.

Nhân viên nghiên cứu của cả viện nghiên cứu bao gồm cả số lượng không ít nhân viên bảo vệ hôm qua đều có may mắn tận mắt chứng kiến tuyệt kĩ đầy màu sắc của Lục Hạo, bỗng chốc được mở rộng tầm mắt vạn phần bội phục, nhưng lại cảm thấy Lục Hạo xuất thân quá lớn không dễ rây vào, liền chỉ có thể lịch sự mỉm cười coi như chào hỏi.

Lục Hạo đi vào trong, mặc áo khoác trắng dài lên, ngẩng đầu nhìn nhìn máy giám sát và tia hồng ngoại đã đi tong rồi, rất vui vẻ nhếch miệng lên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, đi vào trong.

Cấp trên đã có người đến phụ trách sự việc này, viết báo cáo an ủi mọi người gì đó, luôn luôn có người có thể sắp xếp ổn ổn thỏa thỏa, Lục Hạo thấy rất hài lòng, trong lòng nghĩ chuyện tính toán thù cũ với tên phản đồ Tông Chính Hạo Thần này cứ coi như đến đây là được rồi.

Lục Hạo chỉ huy một chút, thuận tiện làm tăng cấp cho hệ thống bảo vệ cao cấp, đợi đến sau khi có người đem chìa khóa xe của anh đến, Lục Hạo gật đầu với chủ nhiệm nói: “Tôi phải đi trước đây, mấy ngày này xin nghỉ phép.”

Chủ nghiệm đâu có dám không đồng ý gì, liêp tiếp gật đầu, nói thẳng: “Đi nhé đi nhé không vội không vội.”

Lục Hạo đi đến chỗ dừng xe, nhìn thấy chiếc xe bị hỏng lốp của mình đã hoàn hảo, hơn nữa đã được rửa sạch, lên xe, lái nhanh như bay.

*****************************************

Lương Ngữ Hinh đang ở nhà tắm cho Hạo Tử, cậu nhóc còn rất hình tượng ra hiệu nói với mẹ: “Mẹ ơi mẹ ơi, bố nói Hạo Tử sau này cũng sẽ có con chim lớn, lúc bố tắm cho Hạo Tử biết làm con voi rất lớn rất đẹp, con chim của bố cũng rất lớn đó! Mẹ ơi mẹ có biết không? Mẹ ơi mẹ đã nhìn thấy qua chưa?”

Câu hỏi ngây thơ như thế này, khiến cho Lương Ngữ Hinh đỏ hồng hết cả mặt, con trai à, con trai bảo bối của mẹ à, con có thể nào không cần cứ luôn nhắc đến con chim lớn của bố con trước mặt mẹ như thế này không? Trên thế giới này còn ai có thể biết rõ ràng về con chim lớn của anh ấy có lớn hay không hơn mẹ con chứ? ! !

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử không hài lòng việc đáp qua loa lấy lệ của mẹ, vẫn kiên trì: “Mẹ ơi, làm voi đi! !”

Rốt cuộc cái gì là voi? ! ! Lương Ngữ Hinh cảm thấy, sau này cứ bảo Lục Hạo tắm cho con trai là được rồi.

Đúng lúc này, nói Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.

“Để anh để anh, Tiểu Ngữ nhìn là được rồi, bố làm con voi cho con!” Lục Hạo cười chen vào trong căn phòng nhỏ xíu, xắn tay áo lên.

Hạo Tử liền rất vui vẻ ưỡn cao chiếc bụng lên, đem một chiếc chân nhỏ nhấc lên, lộ ra chú chim nhỏ mềm mềm của cậu.

Lương Ngữ Hinh lén lén nhìn mặt của Lục Hạo, người hôm qua nghiêm túc như vậy đã đi đâu rồi? Nói đến hôm qua, cô lại hơi hơi đỏ mặt, thật sự là… rất lâu rồi chưa nhõng nhẽo, không nhớ được là mình từng rúc vào trong lòng của anh ấy giống như vậy khi nào nữa, nghĩ ngẫm thấy thật là ngại ngùng.

Lục Hạo sâu xa nhìn người phụ nữ này, trên tay dùng xà phòng làm ra một đám bọt lớn phân ra một phần nhỏ điểm lên đỉnh mũi của cô, lại đem chỗ bọt lớn còn lại xoa lên chú chim nhỏ của con trai, thế là, chú chim nhỏ biến thành voi, thật sự là rất giống.

Hạo Tử cười he he đứng không vững, dựa vào trong lòng bố đem nước bẩn đều ấn hết lên chiếc áo sơ mi nhìn có vẻ không hề rẻ tiền của Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh cảm thấy trường hợp kiểu này thật sự là quá… đó là cái gì nhỉ, nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.

Sau đó, nghe thấy Lục Hạo rất đắc ý nói với con trai: “Nhìn xem, mẹ xấu hổ rồi! !”

*****************************************

Tắm rửa cho con trai xong ra ngoài, Lục Hạo nhận được điện được của tên quỷ đáng ghét nào đó, ý nghĩa đại thể chính là bà xã cậu ta đã mang thai gì đó rồi, Lục Hạo chưa nghe xong thì đã dập máy, trong lòng không thoải mái lắm, tuy con trai anh đã ra đời từ lâu rồi anh chẳng hề đố kị chút nào, nhưng mà Trời biết được đến khi nào cô gái nhà anh mới có thể khôi phục lại bình thường được, việc kiểu này thật sự vẫn luôn canh cánh trong lòng!

Nhưng mà, Lục Hạo cảm thấy, loại sự việc này, không gấp được, anh có thể đợi, cứ coi như mãi mãi chờ đợi tiếp thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Hạo Tử giống như cục nam châm nhỏ hút vào bố, Lục Hạo bị con trai đùa cho cười, ôm lên xoay vòng tròn ở trong phòng khách, chầm chậm lấn đến bếp, cõng con trai lên lưng, bản thân mình lại ưỡn ngực lên dính lên lưng của người phụ nữ, ba người giống như là một cục nam châm, Lục Hạo nói: “Tiểu Ngữ, vừa rồi quỷ đáng ghét gọi điện đến nói người phụ nữ của cậu ta có mang rồi.”

Lương Ngữ Hinh vừa nghe thấy liền cười, thật lòng vui mừng cho gia đình Quản Tử, cô cũng từng nghe thấy cặp vợ chồng nhỏ đó vẫn luôn nói đến chuyện muốn sinh con, còn nữa, Lục Hạo anh lại làm nũng rồi, ở trước mặt con trai có phải là nên kiềm chế một chút không?

Nhưng Lục Hạo không hề, Lục Hạo còn đem đầu tỳ vào sau gáy của cô gái, khẩu khí vô cùng không cam tâm, “Tiểu Ngữ, chúng ta nhanh hơn bọn họ, bọn họ có ngồi tên lửa cũng chẳng thể đuổi kịp chúng ta, nhưng mà, dáng vẻ mang thai của em, anh cũng chưa được nhìn thấy.”

Tay của Lương Ngữ Hinh khẽ run, thìa canh rơi xuống đất keng một tiếng, Lục Hạo khom eo xuống ngặt lên, xoa xoa tóc của cô gái, cõng con trai đi ra ngoài.

Mỗi ngày kích thích một chút xíu, Lương Ngữ Hinh, em phải đối mặt với hiện thực.

Đây cũng là chỗ Lương Ngữ Hinh cảm thấy có lỗi, đúng vậy, Lục Hạo anh với con trai mất đi 6 năm này rồi, đều là lỗi của em.

Lục Hạo mở ti vi cho con trai xem phim hoạt hình, còn mình lại dính vào trong, tiếp tục nói: “Tết anh ở đây với hai người, hy vọng em có thể nói câu chúc mừng năm mới với anh, nếu như quá miễn cưỡng, thì gọi tên của anh là được rồi, điều này chắc là món quà năm mới tốt nhất.”

Gặp nhau vào mùa thu, chớp mắt cái, đã đến mùa đông rồi.

*************************************

Trong mùa đông, có một sự việc rất quan trọng, đó chính là sinh nhật của Lương Ngữ Hinh.

Lục Hạo từ trước đến nay chưa từng tổ chức sinh nhật cho Lương Ngữ Hinh, mà 6 năm này, Lương Ngữ Hinh trước nay không dám nghĩ đến chuyện sinh nhật, sinh nhật, ngày mình sinh ra, em đã hại chết bố mẹ rồi.

Lục Hạo cảm thấy, anh mừng sinh nhật cho cô gái của anh chẳng phải là chuyện lớn gì, không cần gọi nhiều người như vậy, chỉ cả nhà 3 người chúng ta bên nhau, đợi cậu nhóc ngủ say rồi anh còn có thể làm chút gì đó thì thuận tiện hơn.

Bánh ga tô thì bắt cuộc phải có, quà cũng bắt buộc phải có, hơn nữa món quà này còn ở rất xa, cần phải bay một chuyến đến Bắc Kinh.

Lương Ngữ Hinh không muốn quay lại Bắc Kinh, không có mặt mũi nào quay lại.

Nhưng Lục Hạo không đồng ý, tất cả sự dịu dàng và Lục Hạo thấu hiểu của Lục Hạo đã mất sạch toàn bộ trong sự việc này, anh chỉ nói một câu, “Ngày mai sẽ đi, đưa con trai cùng đi.”

Thế mạnh, vốn chính là nên thuộc về Lục Hạo, chỉ là anh ẩn giấu đi, bây giờ mới lại thể hiện ra.

Lương Ngữ Hinh chỉ có thể không ngừng lắc đầu, thậm chí cô nghĩ, em làm nũng một chút liệu có hiệu của không? Sau đó, xán đến, dụi mặt vào trước ngực của Lục Hạo, cánh tay vòng lên eo của anh.

Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh có phải là em không coi anh là người đàn ông bình thường không? Bây giờ anh đang máu nóng dâng trào có phải là em không cảm thấy được không? Nhưng mà, anh sẽ không bị em thu phục như thế này đâu, Lương Ngữ Hinh em bắt buộc phải cùng anh quay về Bắc Kinh!

Lương Ngữ Hinh dụi hai cái, ngước mắt lên nhìn vào mặt Lục Hạo, chỉ thấy người đàn ông không hề bị sự làm nũng của cô thu phục, vậy… tiếp tục nỗ lực đi vậy.

Khuôn mặt nhích nhích lên trên, từ trước ngực lên cao đến bên cổ, đem gò má áp vào, cảm nhận động mạch, nếu như Lương Ngữ Hinh có thể nói chuyện, cô nhất định sẽ nói: Lục Hạo, chúng ta đừng đi có được không? Chính là sự làm nũng nhỏ nhỏ giống như trước kia, thì Lục Hạo sẽ đồng ý.

Lục Hạo nắm chặt hai lòng bàn tay lại trong lòng thầm nói: Lục Hạo, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh! !

Sau đó, đẩy cô gái trên người ra, hai người đông thời cảm thấy mất đi sự ấm áp, có chút không thích ứng lắm, Lục Hạo thu biểu cảm của Lương Ngữ Hinh lúc này vào trong đáy lòng, Lương Ngữ Hinh, đáy mắt của em có sự mất mát, bây giờ em tuyệt đối không rời khỏi anh được.

“Tiểu Ngữ, quà anh tặng cho em ở nơi đó, chúng ta cùng nhau đi, nhân tiện đưa con trai đi chơi một chuyến, con nói với anh là rất muốn đi, muốn leo lên Trường Thành.”

Lương Ngữ Hinh không biết rốt cuộc là quà gì, cô cảm thấy bản thân mình có thể không cần quà, nhưng Lục Hạo lôi con trai ra nói thì cô chỉ có thể gật đầu, đúng vậy, con trai ngoại trừ chuyến đi chơi mùa xuân và mùa thu của trường mẫu giáo đi đến chơi ở những công viên nhỏ lân cận ăn vài món đồ ăn vặt ra, thật sự là chưa từng được đi đến chỗ nào xa như vậy, chỗ đó, là nơi mình sinh ra và lớn lên.

*****************************************

Thế là, sáng sớm ngày hôm sau, trong tiếng hoan hô vang khắp cả tòa nhà nhỏ của Hạo Tử, cả nhà 3 người đi ra ngoài, Đại Pháo lái xe đợi ở dưới lầu, lảnh lót gọi chị dâu, hơn nữa còn tìm kiếm xung quanh không bỏ qua bất cứ một mục tiêu nào có thể khiến cậu ra cũng Romantic một lần.

Lục Hạo nói: “Đại Pháo, cậu như thế này sẽ bị coi thành sói háo sắc bị bắt đi.”

Đại Pháo hai mắt rưng rưng nước, các người kẻ nào buỗi tối cũng có bà xã để ôm làm sao có thể hiểu được cảm nhận của em! ! ? Các người kẻ nào cũng đã sinh con rồi làm sao có thể hiểu được nỗi bi ai của việc hàng ngày em bị lão nương trong nhà xách tai giáo huấn bây giờ còn chẳng dám về nhà? ! !

Hạo Tử duỗi tay ra xoa xao mặt của Đại Pháo nói: “Chú Pháo Pháo, Hạo Tử mang quà cho chú chú đừng buồn bã mà!”

Trái tim kia của Đại Pháo, mềm nhũn ra, cảm thấy cậu nhóc thật là đáng yêu, cậu ta cũng rất muốn nhanh chóng tìm một cô gái tạo ra một cậu nhóc để chơi.

Lên xe, cả nhà 3 người ngồi ở ghế sau, Đại Pháo chính là tài xế, lái đến sân bay quân dụng, máy bay tư nhân của nhà Quản Tử đợi ở đó.

Lương Ngữ Hinh vẫn luôn căng thẳng, con trai được Lục Hạo đặt ở bên trái, cô ở bên phải, được giữ chặt ở trong lòng, chỉ nghe thấy con trai cứ mãi cảm thán: “Woa, mẹ ơi, là máy bay! ! Woa, mẹ ơi, cái đó thật đẹp! Woa, mẹ ơi, chúng ta ngồi cái này đi sao?”

Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy máy bay, đần ra, hành khách chỉ có ba người bọn họ, máy bay quá lớn quá xa hoa, trên thân máy bay có in bốn chữ “Tập đoàn Tử Kim”.

“Của nhà người phụ nữ của Quản Tử.” Lục Hạo nói, ôm con trai xuống xe.

6 năm trước, cô một mình rời khỏi Bắc Kinh, phương tiện giao thông là tàu hỏa, vé ghế cứng, ôm lấy chiếc bụng vẫn chưa lộ rõ ràng lắc lắc lư lư, trong mắt kìm nén nước, xung quanh là ánh mắt đánh giá của những người xa lại. 6 năm sau, ba người cùng nhau quay về, chuyên cơ tư nhân, tiểu đậu đậu trong bụng năm đó đang được bố ôm trong lòng cười hớn hở, người đàn ông năm đó ở nước ngoài cô chưa kịp chính thức từ biệt, đưa theo cô muốn quay về.