Viên Mãn

Chương 43: Tiểu lão thái thái




Qua sinh nhật của Lương Ngữ Hinh xong, liền chào đón tết âm lịch, trong lòng Lục Hạo thực sự thấy hơi kích động, lần đầu tiên cả gia đình cùng đón tết, ba người quây quanh nồi lẩu nóng hôi hổi, cho con trai một phong bao lì xì dầy dầy, lúc đi đến chúc tết các anh em cũng có thể khoe ra một chút gia đình anh có người!

Thế là, lúc bẩm báo rõ sự việc này với mẫu hậu bệ hạ ở Bắc Kinh, đồng chí Lâm Tịch lại kiên trinh cao thượng bất ngờ, rất hào khí nói: “Ừm, Lục Tiểu Hạo chúng ta đều không quản con nữa, năm nay con rể mẹ sẽ ở cùng mẹ, con thích đi đâu thì đi.”

Hiện thực như vậy, Lục Hạo cảm thấy bản thân mình không giữ được địa vị ở trong lòng của mẫu hậu bệ hạ, nhưng quay đầu, nhìn thấy tiểu tử béo đang chạy đến chỗ mình, lại cảm thấy, ở trong gia đình này anh tuyệt đối là tiêu điểm! !

Nhưng mà, sự thực chứng minh đồng chí Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không cởi mở phóng khoáng như vậy, buổi sáng ngày 30 tết khi cửa bị đập vang, một giây trước khi Lục Hạo kéo mở cánh cửa ra, trong đầu của anh lóe qua một số giả thiết chẳng tốt đẹp gì, giả thiết, ngoài cửa là nữ vương Lâm Tịch.

Nhưng, lắc đầu rất nhanh, không phải đâu, hôm qua đã xác nhận với Ninh Tử rồi, nữ vương đang vô cùng vui vẻ kéo tay của ông xã không buông nói đến chuyện kết hôn trong năm sau.

Đây là hỷ sự đầu tiên của lớp hậu bối nhà họ Lục, Lục Hạo cảm thấy, mẹ anh sẽ không qua loa đại khái.

Lục Hạo nghĩ như thế này, lại bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc là ai lại đến gõ cửa sớm như thế này? Mấy giây ngắn ngủi, trong đầu óc lại bận rộn đến thế, nhưng mà sự thực chính là, người đến gõ cửa sớm như thế này, ngoại trừ nữ vương Lâm Tịch ra sẽ chẳng còn ai khác.

Lục Hạo cảm thấy, Ninh Tử em được lắm, em đủ lông đủ cánh rồi dám lừa anh! !

“Lục Tiểu Hạo! Con đủ lông đủ cánh rồi có phải không! ! Tết đến dám không về nhà! ? ? Lão nương đi đến nhìn cháu ngoan một cái còn phải phí tâm phí sức bố trí khắp nơi không để con phát hiện, lão nương nghĩ hôm nay hết năm rồi nên sẽ không tính toán với con, nhanh chóng để mẹ vào trong đi! !”

Lâm Tịch nữ vương khí thế hùng hồn, sau đó, đồng chí Lục Quang Vinh mỉm cười vẫy tay với con trai, “Đông người đón tết thêm náo nhiệt, cho nên chúng ta đã đến rồi, không trở ngại gì chứ?”

Vấn đề loại này phải trả lời thế nào đây? Căn bản đã chẳng phải là vấn đề trở ngại hay không nữa rồi, bố à, bố là lão cán bộ có phong cách như thế này vì sao lại không kiên trì nguyên tắc ở trước mặt mẹ con chứ?

Tốt xấu gì, trước khi làm cũng phải thông báo với con trước không được sao?! !

Đuôi mắt Lục Hạo giật hai cái, gắng hết sức khôi phục lại biểu cảm trên mặt, “Mẹ, Hạo Tử đang ngủ…”

Vẫn còn chưa nói hết câu, bị Lâm Tịch chèn ép một cái xông vào trong phòng, hơn nữa còn kèm thêm một câu: “Lão nương biết! Dài dòng!”

“…” Lục Hạo nhìn lão thái thái nhỏ bé kia cất bước có lực như vậy, lại quay đầu ai oán chằm chằm nhìn Lục Quang Vinh.

“Mẹ con nói muốn đi một mình bố không yên tâm.” Lục Quang Vinh nói xong, vỗ vỗ vào vai con trai biểu thị sự đồng cảm, cũng nhanh chân bước vào.

Đồng chí Lục Quang Vinh cảm thấy, vào lúc này, giả ngốc ở trước mặt con trai là cần thiết, đi cùng với đồng chí Lâm Tịch, có cháu ngoan ôm!

Sau đó, đồng chí Lâm Tịch vì sự việc này, nhận được sư tán thưởng cao độ của đồng chí Lục Quang Vinh, cực kì hiếm có buổi tối khi đi ngủ không phải là tự mình xán đến mà là được ông xã chủ động kéo vào trong lòng ôm lấy.

Tiếp đó, không ngủ được là lẽ tất nhiên, phải biết là mấy chục năm nay ông lão cổ hủ này thật sự là chưa từng làm qua được mấy sự việc lãng mạn.

******************************************

Lương Ngữ Hinh bị hai vị lão nhân này xông vào dọa cho giật thót mình, thật sự là còn quá sớm, cô và Hạo Tử vẫn ngủ lười trên giường, Hạo Tử nhắm mắt muốn mẹ hôn, ôm lấy cánh tay của mẹ dụi dụi.

Lâm Tịch đứng ở bên giường, “Chào buổi sáng tiểu Hinh Hinh!”

Một câu nói này, Lương Ngữ Hinh càng không biết nên làm thế nào nữa, cả người đờ đẫn vẫn ngẩn ra trên giường.

Ngược lại Hạo Tử nghe thấy giọng nói liền mở mắt ra, nhìn thấy bà nội thích mua Mcdonal cho cậu, woa một tiếng nhảy lên, chỉ vào Lâm Tịch nói: “Bà nội bà có cửa thời gian à! !”

Đồng chí Lâm Tịch tuy không biết cửa thời gian là đồ chơi gì, nhưng vẫn cứ gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, ông nội cũng đến đó, Hạo Tử đến cho bà nội ôm nào!”

Hạo Tử mặc bộ quần áo ngủ ô tô màu đỏ, lật đật vểnh chiếc mông lên chạy đến, rúc vào trong lòng của Lâm Tịch, còn dẻo miệng nói: “Hạo Tử có nhớ bà nội đó, và cả ông nội.”

Lâm Tịch bây giờ nóng lòng đem cháu ngoan đưa đến trước mặt ông xã để biểu hiện năng lực của mình, cười nói với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Hinh Hinh, không cần để ý đến chúng ta, con tiếp tục ngủ đi.”

Lương Ngữ Hinh nói với bản thân mình: Đây là mơ đây là mơ đây là mơ.

Nhưng mà, tiếng cười vui vang đội như vậy của cậu nhóc ở trong phòng khách còn xen lẫn tiếng nói chuyện thấp trầm của đồng chí Lục Quang Vinh làm sao có thể là mơ được! ! !

Lục Hạo đi vào, bất lực hai tay nhét trong túi quần dựa vào tường, đối diện với Lương Ngữ Hinh, cười: “Anh bị lừa rồi.”

Lương Ngữ Hinh đột nhiên bật dậy, chân trần từ trên giường xuống kéo góc áo của Lục Hạo, “Hạo! Ưm!”

Lục Hạo không cho cô cơ hội sốt ruột, ôm lấy cô, đầu phủ đến hôn, nụ hôn của buổi sáng mang theo sự thoải mái và lãng mạn, ánh nắng mặt trời ngày đông từ cửa sổ chiếu vào, trái tim ấm áp.

Thân mật mơn man trên mờ môi của Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo khẽ giọng nói: “Không sao, nhiều thêm đôi bát đôi đũa.”

****************************************

Trời biết được, đây vốn dĩ không phải là việc nhiều thêm đôi bát đôi đũa! ! !

Lương Ngữ Hinh thu dọn xong đi ra ngoài thì Lâm Tịch kéo tay lại hỏi: “Tiểu Hinh Hinh à, bữa cơm giao thừa ăn thế nào? Lẩu hay là nấu các món? Ăn lẩu thuận tiện hơn thời gian ăn cũng dài, nếu nấu các thì món mấy món mới được? Bây giờ sẽ phải hầm canh rồi nhỉ?

Hay là một con cá đi!”

Câu hỏi chuyên nghiệp như thế này, người nào cũng sẽ cho rằng đây là người cao thủ lo liệu mọi việc, Lương Ngữ Hinh cũng như vậy, đối diện với câu hỏi của Lâm Tịch có chút căng thẳng, làm thế nào đây, món ăn mình biết làm không nhiều, Lục Hạo em đang mất mặt trước mặt mẹ anh! !

Nhưng loại vấn đề này, từ trước đến nay Lục Hạo chưa từng lo lắng qua, Lương Tiểu Ngữ em cứ tùy ý xào vài món chắc chắn đều ngon hơn là mẹ anh làm, chúng ta cũng không thể yêu cầu một người phụ nữ cả cuộc đời trước nay đều chưa từng vào trong bếp có thể đột biến biết làm rất nhiều món ăn vào lúc kết thúc một năm nhỉ? !

Lâm Tịch vẫn cười híp mắt nhìn sang Lương Ngữ Hinh xinh đẹp ở trước mặt sắp sửa là con dâu của bà, có Trời biết được loại sắc mặt tốt này, ngoại trừ đồng chí Lục Quang Vinh ra, Lương Ngữ Hinh là người thứ hai được thấy.

“Ăn lẩu nhé, mua nhiều thêm chút đồ lẩu Hạo Tử nói muốn ăn.” Lục Quang Vinh quyết định cuối cùng.

Mà nguyên văn của Hạo Tử là: Ông nội, cái loại tròn tròn đỏ đỏ ăn rất ngon, còn cả gậy gậy đỏ đỏ ăn cũng rất ngon, Hạo Tử cảm thấy xúc xích ăn cũng rất ngon.

Tròn tròn gậy gậy gì đó, Lục Quang Vinh cảm thấy, loại sự việc này quá đơn giản.

Lương Ngữ Hinh thầm nói trong lòng may quá may quá, làm một nồi lẩu không đòi hỏi tay nghề nấu nướng.

Lâm Tịch vừa nghe thấy là cháu ngoan muốn ăn, đương nhiên được, liền vội nói: “Bây giờ chúng ta đi mua rau không? Tiểu Hinh Hinh con có thể lái xe đạp điện chở mẹ!”

“Khụ!” Lục Quang Vinh ho một tiếng ra điều cảnh cáo, “bà chắc chắn là chở bà?”

“Tiểu Hinh Hinh con biết lái nhỉ? ~” Lâm Tịch khoan khoái chớp mắt một cái, trong lòng nói lão nương ra khỏi cửa rồi lão đầu thối ông còn có thể quản được tôi sao! ! Ông cho rằng Tiểu Hinh Hinh sẽ là loại người thích mách lẻo như Quản Bá Thiên kia sao? ? ?

Đồng chí Lâm Tịch trong lòng ảo tưởng đến chuyện lấy chiếc xe đạp điện đi lượn một vòng ánh mắt khát khao đó khiến Lương Ngữ Hinh không tự chủ gật đầu xuống, theo như Lục Hạo thấy, Lương Ngữ Hinh em ở trước mặt bố mẹ anh vì sao cứ ngốc ngốc nghếch nghếch vậy? Nhưng mà, rất đáng yêu.

Đi đến mỗi tay kéo giữ một người phụ nữ, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh, ừm, Lục Ninh thì bỏ đi, anh cần phải đoạn tuyệt quan hệ với con bé.

“Mẹ, vậy thì vất vả cho mẹ rồi.” Lục Hạo nói.

Điều này Lâm Tịch cực kì thu nhận dụng, nhìn xem, lão nương rất vất vả cùng Tiểu Hinh Hinh đi mua rau lão già ông đừng có nghi thần ngờ quỷ!

Lục Quang Vinh làm sao lại không biết tiểu lão thái thái hưng phấn kia đang nghĩ cái gì? Đơn giản là chẳng thèm đi quản nữa, xua xua tay, đi sớm về sớm.

Lục Hạo cảm thấy, muốn lấy lòng mẫu hậu bệ hạ cũng chẳng phải là một chuyện quá khó.

Lúc ra ngoài, anh kéo tay của Lương Ngữ Hinh dặn dò một câu: “Lát nữa phải ôm chắc vào mẹ.”

******************************************

Quả nhiên, không ôm thật chắc thì hoàn toàn không thể được, tuy chỉ là xe đạp điện, nhưng nếu như ngã từ bên trên xuống cũng là rất nguy hiểm, đặc biệt là trong tình huống xe đi siêu tốc.

Quả nhiên, đồng chí Lâm Tịch muốn được lượn một lầnthì hoàn toàn không sợ thứ gì, sắp năm mới rồi sắp năm mới rồi, năm mới có nghĩa là làm việc gì cũng đề sẽ không bị mắng, cứ coi như đồng chí Lục Quang Vinh ông rất tức giận cũng vẫn phải cho lão nương tiền áp tuế!

Lâm Tịch đội lên chiếc mũ len nhỏ cướp từ chỗ của Lương Ngữ Hinh dùng biểu cảm rất mạnh vòng đuôi xe rất đẹp trai dừng chiếc xe đạp điện nhỏ lại ở bên ngoài chợ rau khá là lớn.

Lương Ngữ Hinh run run chậm chạp xuống xe, khi mũi chân dẫm đến mặt đất cô không hề khoa trương khi nói có một loại cảm giác như được sống lại làm người.

Loại chợ rau này, thông thường đều có khoanh ra chỗ dừng xe cho những chiếc xe chở hàng loại nhỏ, xe đạp điện gì đó chiếm diện tích không lớn đều là xếp gọn lại dựng. Theo Lâm Tịch thấy, xe nhỏ gì đó căn bản là không thể lướt gió được tốt như xe đạp điện, xe đạp điện lướt gió như thế này nếu như ở chỗ mắt cá hỗn tạp loại này bị kẻ không có mắt nào đó trộm đi vậy thì rất đáng tiếc, cho nên bà chỉ chỉ vào chỗ những chiếc xe nhỏ dừng nói với Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Hinh Hinh, để xe đỗ ở đó.”

Lương Ngữ Hinh muốn nói, bác ơi, thực ra bác có thể gọi cháu là Hinh Hinh.

Còn muốn nói, bác ơi, chúng ta dừng ở đây cũng giống vậy thôi, bảo vệ rất có trách nhiệm.

Nhưng khí thế của đồng chí Lâm Tịch thật sự là thứ không phải Tiểu Hinh Hinh có thể phản kháng được, chỉ đành gật gật đầu, chầm chầm đẩy chiếc xe đạp điện đổi vị trí.

Có bảo vệ đi đến nói chỗ này không thể dừng xe, đồng chí Lâm Tịch rõ ràng không bình tĩnh, “Lão nương cứ dừng ở đây.”

Lương Ngữ Hinh không biết làm thế nào, xin lỗi nhìn sang bảo vệ, kết quả bảo vệ nói: “Nếu nhất định muốn dừng xe ở đây thì trả tiền phí.”

Vốn dĩ đỗ xe thì phải trả tiền, thu phí của xe đạp điện là 1 tệ, mà thu phí của xe con là 15 tệ.

Lâm Tịch phù một cái từ trong túi moi ra một tờ 100 tệ đưa đến, “Không cần trả lại, trông cẩn thận chiếc xe cho lão nương!”

Bảo vệ vì có thu nhập bất ngờ, cũng liền không tính toán với tiểu lão thái thái mở miệng ra là lão nương ở trước mặt này nữa.

Vốn dĩ, Lương Ngữ Hinh đã đau lòng cho mười bốn tệ đắt thêm ra kia, bây giờ, cô càng đau lòng nhìn tờ tiền giấy đỏ tươi kia.

Lâm Tịch cảm thấy cô gái này thú vị, cũng cảm thấy hình tượng của mình rất lớn lao, thân thân thiết thiết ôm lấy tay của Lương Ngữ Hinh vừa đi vừa nói: “Không cần sợ, về nhà có thể tìm ông lão kia thanh toán! !”