Viên Ngọc Kề Bên

Chương 29




Lưu Quang biết mình không phải là kẻ lý trí, không thể thuyết phục mình bỏ đi cho được. Hơn nữa dù chân tương thế nào, cũng phải hỏi cho rõ ràng. Nên cậu ngồi yên chờ Đàm U mua đồ về.

Lúc tay nhận bánh nướng vẫn còn nóng hôi hổi, cậu cắn một miếng, hương vị chẳng có gì, chỉ có hơi ấm bốc lên nhòa cả mắt.

Đàm U vẫn đang cười nhìn cậu, thấy thế vội đưa tay giúp cậu lau mắt, rồi nhẹ giọng mắt, “Sao lại bất cẩn thế?”

Giọng nhẹ nhàng như thế, ấm áp như thế, ngón tay còn nóng lướt qua gò má khiền trái tim người ta run lên, không tự chỏ đập dồn.

Lưu Quang bỗng thấy, thời khắc đẹp đẽ nhất cuộc đời cậu chính là hiện tại.

Dù là thật hay giả, ít nhất cậu cũng là người được yêu.

Ánh trăng như nước.

Lưu Quang hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tâm lại, cẩn thận nhai từng miếng bánh nướng.

Cậu ăn rất chậm, như thể đang cầm món ăn ngon nhất trên đời, khi ăn xong miệng cuối cùng, Đàm U đột nhiên cầm lấy tay cậu, liếm đi mảnh vụn còn sót lại.

Lưu Quang đỏ bừng mặt.

Đàm U đắc ý cười, lại nắm chặt tay cậu kéo đi tới trước.

Rất nhanh đã đi hết con phố nhỏ.

Nhưng hai người họ vẫn không có ý dừng lại, cứ như vại ra tận ngoài thành, dù đang ở nơi hoang dã vẫn tay trong tay, không nói lời nào.

Cuối cùng Đàm U vẫn là người mở miệng trước, “Mệt chưa? Về Huyễn Hư đảo luôn hay ở lại đây vài hôm?”

Lưu Quang lắc đầu, mở miệng muốn nói.

Đàm U lập tức thêm một câu: “Không được gặp lại Bạch Thất Mộng!”

Lưu Quang nghe thôi đã bật cười, nghiêng đầu nhìn Đàm U vừa bá đạo vừa trẻ con trước mặt, nghiêm mặt nói: “Tôi…”

Cậu vừa mở miệng, đã phải đưa tay lên ngực, sắc mặt thay đổi hẳn.

Cảm giác nóng rực lúc trước lại bốc lên, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, tứ chi bách hài đều như bị thiêu đốt, ngực đau bức bối.

Lưu Quang không nhịn được gập lưng xuống, há miệng thể, đau đớn không thể chịu nổi.

Đàm U luôn ở bên đương nhiên lập tức phát hiện ra, vồi vàng ôm cậu vào lòng hỏi: “Chuyện gì vậy? Thân thể em lại không thoải mái?”

Lưu Quang nghiến răng, vừa sợ hãi vừa khó hiệu, cậu không bị thương, sao lại đau đớn thế này? Nghĩ mãi không hiểu nổi, chỉ có thể nắm lấy tay Đàm U.

Đàm U vừa nghĩ, lập tức thông qua bàn tay nắm chặt của hai người, truyền linh khí bản thân qua.

Ai ngờ được Lưu Quang lập tức phát run, dường như càng đau đớn hơn, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.

Đàm U kinh ngạc kêu lên, vội triệt bỏ linh lực của mình, hỏi: “Lưu Quang, mấy ngày gần đây em có ăn thứ gì lạ không?”

Lưu Quang cảm thấy trong người như có lửa thiêu đốt, không những chân tay mất khống chế, cả thân chí cũng mơ hồ, vốn chẳng hiểu Đàm U nói cái gì. Hắn hỏi vài lần, cậu mới nghe ra được.

Nhưng mầy ngày nay tâm sự chất chồng, làm sao nghĩ được đồ ăn có gì? Ngoài bánh nướng Đàm U hôm nay tự mình mua, chỉ có…

“Một quả… một quả trái cây đỏ…”

“Vị ra sao?”

“Mùi tanh rất nồng.”

“Ăn vào lúc nào?”

“Hôm qua.”

Nghe lời đáp đứt quãng của cậu, Đàm U rủa thầm một câu mơ hồ “Độc tinh đã thâm”, rồi lại càng ôm chặt cậu hơn.

Lửa vẫn thiêu đốt trong người.

Tai Lưu Quang ù đi, trước mắt hoa lên đủ năm luồng ánh sáng, thân thể nhẹ nhàng như muốn bay lên rồi lại bị đau đớn kịch liệt kéo lại, liên tục bị tra tấn.

Cậu cũng biết việc không bình thường, chắc chắn đã bị người ta âm mưu gì, nhưng sức nóng trong người không để cậu suy nghĩ, tập trung còn không nổi.

Nóng.

Nóng quá.

Cậu sợ hãi vô cùng, cuối cùng không chiujd dược mở miệng kêu, nhưng lại không hiểu mình nói những gì, chỉ cảm thấy Đàm U ôm chặt cậu, tay luốt qua mái tóc, nhẹ nhàng gọi: “Lưu Quang, Lưu Quang…”

Ngón tay thon dài ấy vô cùng lạnh lẽo, khiến cho hơi nóng lui đi một chút.

Lưu Quang không khỏi kề sát lại.

Sau đó cậu nghe Lưu Quang hít một hơi, giọng khàn hơn nhiều: “Lưu Quang…”

Kỳ lạ quá.

Đột nhiên cậu rất thích thanh âm ấy, chỉ mong Đàm U tiếp tục gọi tên mình.

Cậu thậm chí còn cười khẽ, không ngừng vặn vẹo thân thể, dùng miệng mình tìm kiêm nơi lạnh lẽo phát ra, hôn lấy không chịu buông.

Sau đó thì trời đất đảo lộn.

Cậu ngã ra trên đất vừa lạnh vừa cứng, lưng đau muốn chết, nhưng lại cứ như đang nằm trên mấy, bất tri bất giác ôm chặt lấy người phía trên mình.

Trí não mơ hồ cả rồi, chỉ biết chỉ có người này có thể giảm đi thống khố cho mình.

“Lưu Quang, đây là do em chủ động, tỉnh lại rồi không được trở mặt đâu.” Cùng với tiếng thở dài nỉn non, một nụ hôn thật nhẹ rơi xuống.

Lưu Quang thở hổn hển, cảm giác đau đơn trong ngực đã vơi bớt đi, nhưng hơi nóng vẫn từ sâu trong cơ thể tràn ra, khiến cậu không thể không mở miệng cắn lấy miệng Đàm U, triền miên lưu luyến.

Tay cậu cũng hoạt động nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã lột quần áo vướng víu giữa hai người.

Cậu không hiểu mình bị làm sao, rõ ràng là tay chân mềm nhũn không cử động nổi, thế mà sức lực lại lớn đến thế. Đầu óc như chỉ có tương hồ, ngoài Đàm U ra chẳng còn gì cả.

Người ấy hôn cậu, cậu cúi đầu gọi.

Nơi tay người ấy chạm vào, vừa lạnh vừa nóng, cả đau đớn đều không còn đáng kể.

Thình thịch, thình thịch.

Ngực vang như đánh trống.

Giữa một mảng sương mù, cậu nghe được tiếng tim mình đập.

Vội vã như thế.

Gấp gáp như thế.