Viễn Phương

Chương 2: Hai, nơi này gọi là “Hãm Không”




Triển Chiêu bị ý nghĩ này hù dọa, tử vong, chuyển thế, không có ký ức của kiếp trước, tất cả đều không đáng sợ. Thế nhưng ta bỏ lỡ thời gian gần nghìn năm, như vậy Ngọc Đường đang ở nơi nào, vậy hơn chín trăm năm này, hắn trải qua luân hồi, lẽ nào cũng không có Triển Chiêu tồn tại?



Một năm sau.

“Triển Chiêu, hôm nay đông khách không?”

Đinh Nguyệt Hoa mặc một cái váy liền màu lục nhạt, mái tóc quăn mềm xõa tung trên vai, xuất hiện trước quầy rượu ở quán bar “Hãm Không”, vẻ mặt tươi cười, nhìn người thanh niên áo lam chờ đợi.

“Cũng được, hôm nay chị làm việc tốt không?”

Triển Chiêu mỉm cười cầm lấy túi giấy trong tay Đinh Nguyệt Hoa, tiện tay cất xuống dưới quầy gỗ.

“Ừ, bệnh viện hôm nay khá thoải mái.”

Đánh giá vẻ mặt mỉm cười ôn hòa của người thanh niên này, Đinh Nguyệt Hoa không khỏi khẽ lắc đầu, do dự một chút, rốt cuộc lên tiếng.

“Triển Chiêu, tôi vẫn muốn hỏi cậu, vì sao thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng thấy cậu đi ra ngoài một chút? Cứ mãi buồn bực ở trong quán cũng không phải cách hay đâu.”

“Sao nào, hiện tại mọi người yên tâm để tôi ra khỏi cửa sao?

Triễn Chiêu nhíu mày thật nhẹ, bên mép kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Ha ha,” Đinh Nguyệt Hoa hồi tưởng lại những ngày Triển Chiêu vừa mới đến, không thể không cười thành tiếng.

Triển Chiêu, đến từ Đại Tống hơn chín trăm năm trước, không biết mình tới bằng cách nào, cũng không biết trở lại làm sao, vào một buổi chiều thuộc thế kỷ hai mươi mốt, ngất xỉu trước cửa nhà ba anh em Đinh thị, được Đinh Nguyệt Hoa “tha” về. Đinh Nguyệt Hoa cứu cậu, thế nhưng lại bị thân thế của cậu hù dọa, xuyên qua thời gian, đây chính là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết đó. Thân là một bác sĩ, đối với loại sự việc không có căn cứ khoa học này vốn là luôn luôn khịt mũi khinh thường. Anh hai và em trai cũng không tin, thế nhưng vẫn quyết định tạm thời thu lưu Triển Chiêu, vả lại, cũng không thể lần thứ hai ném một bệnh nhân vô thân vô cố (không ai thân thích) trở lại ngoài đường.

Thời gian mới bắt đầu, anh em nhà họ Đinh mỗi ngày đều ở vào tình trạng thần kinh căng thẳng cảnh giác cao độ, bởi vì mỗi ngày, bọn họ đều phải đối mặt với mọi loại phiền phức khác nhau. Lớn thì TV, xe đạp, nhỏ thì điện thoại, điều khiển từ xa, tất cả mọi thứ đều có thể khiến Triển Chiêu rơi vào nguy hiểm. Bàn chải đánh răng, quần áo, giày dép, hầu như tất cả tập quán sinh hoạt đều phải từng chút từ chút thích ứng từ đầu. Đương nhiên, anh em họ Đinh càng không dám để Triển Chiêu ra khỏi cửa, bằng không thật không dám nghĩ có thể nào cậu sẽ một đi không trở lại. Cậu tựa như một đứa trẻ con trong lốt hai mươi hai tuổi, không có lấy một phân kiến thức sinh hoạt thường thức, lại còn hết lần này đến lần khác tự ý hành động, như một người trưởng thành tâm tình bất ổn, mỗi ngày đều khiến cho ba người muốn phát điên.

Thân phận của Triển Chiêu cũng là một vấn đề khó khăn, bất quá may mà khu vực họ ở hàng xóm cả đời cũng không buồn qua lại với nhau, mà cảnh sát dường như cũng chẳng bận tâm chiếu cố đến. Trong khoảng thời gian này là đủ để tạo ra một thân phận giả cho Triển Chiêu, để cậu tạm thời lăn lộn như vậy.

Mấy tháng kế tiếp, Triển Chiêu từ từ làm quen với cuộc sống mới, tâm tình cũng dần dần bình ổn. Đương nhiên, nếu muốn sống trong cái thế giới xa lạ này, quả thực rất không dễ dàng. Triển Chiêu hôm nay, thân phận đang dùng là giả, không có bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc, điểm trọng yếu nhất, công việc duy nhất cậu từng đảm nhiệm thuở xưa, ở trong thế giới này trăm triệu lần không được tiếp cận.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh hai của Đinh Nguyệt Hoa Đinh Triệu Lan đã phát hiện ra nơi tốt nhất để Triển Chiêu làm việc.

Đinh Triệu Lan, nay nay 35 tuổi, là một vị thương nhân thành công tuổi trẻ tài cao, kinh doanh một công ty lữ hành quy mô không nhỏ. Và cũng như rất nhiều thanh niên vào đại học những năm 80 đó, Đinh Triệu Lan có một tình cảm đặc biệt với truyện võ hiệp. Hơn nữa, không giống như những người khác, Đinh Triệu Lan ba mươi lăm tuổi này, đến nay vẫn chưa quên bản thân từng ôm một giấc mộng võ hiệp từ rất lâu rồi.

Từ khoản tiền vốn ban đầu, anh tìm cách mở một quá bar giả cổ, giống như những nơi có đại hiệp thường xuyên ra vào thuở xưa. Đinh Triệu Lan rất thích đọc những sách sử khô khan, và đầy rẫy những tiểu thuyết cổ văn truyền kỳ, cho nên, trong ba người, anh là người đầu tiên tinh tưởng vào thân thế của Triển Chiêu. Bởi vì anh nhận ra, lời nói cử chỉ của Triển Chiêu rất giống người đời xưa. Viết chữ cần bút lông, cuốn < Tư trì thông giám > dày đặc chữ phồn thể lại đọc dễ dàng như đang xem tiểu thuyết. Thỉnh thoảng nếu liếc qua các tiết mục trên ti vi, cậu sẽ đỏ mặt khép mắt, dù Đinh Triệu Lan thấy đôi nam nữ trong chương trình này ăn mặc đã rất bảo thủ rồi. Cho nên, để khỏi kích động cậu, ba anh em nhà họ Đinh cũng phải thay đổi không ít, chí ít Đinh Nguyệt Hoa cũng đã rất lâu chưa mặc váy.

Vào một ngày nọ sau sáu tháng Triển Chiêu tới Đinh gia, Đinh Triệu Lan dùng cả một giờ, hao hết nước bọt giảng giải chuyện anh yêu thích võ thuật như thế nào, lại kích động vạn phần giới thiệu về mơ ước mà anh sắp biến thành hiện thực, kết quả là thiếu chút nữa bị một câu của Triển Chiêu làm cho nghẹn chết.

“Đinh huynh đang nói tới tửu lâu phải không.” Triển Chiêu thành khẩn nhìn Đinh Triệu Lan bị sặc nước bọt đến đỏ mặt.

Tửu lâu, trời ơi là trời, giả cổ quán bar của tôi lại bị cái đứa nhỏ kỳ quặc này nói thành tửu lâu, chẳng lẽ còn muốn tôi mời tới một trù sư nữa sao. Vì vậy, anh quyết định phải để cho thời gian quý giá của mình không bị lãng phí, lôi một Triển Chiêu chưa từng bước chân khỏi cửa đến quán rượu vừa mới khai trương. Dọc đường đi có thể gặp được đủ thứ trang phục nam nữ quái dị, và một số vật thể phóng như bay không rõ hình thù, Triển Chiêu chưa tỉnh hồn cứ như vậy mà tham dự vào buổi clubbing đầu tiên trong đời mình.

Mới vừa bước chân vào cửa, Triển Chiêu đã ngây ngẩn cả người. Đây, đây không phải là Túy Tiên Lâu sao? Từng cái bàn từng băng ghế, tất cả đều thân thiết đến vậy, cảnh cũ rõ ràng trước mắt, Triển Chiêu cảm thấy trong ngực trào lên một trận chua xót khó nhịn. Ngẩng đầu một cái sẽ có thể thấy chỗ ngồi bên song cửa lầu hai kia, trong thoáng chốc hình như nơi đó có một thiếu niên áo trắng đang ngồi, thần thái phi dương, vẻ mặt tươi cười đến càn rỡ, vẻ như tùy thời tùy hứng mà gọi tên của mình. Sai rồi, hắn chưa từng đàng hoàng gọi tên của mình.

“Ngọc Đường.” Thanh âm của Triển Chiêu rất nhỏ, chỉ có bản thân nghe được, đó cũng nhờ liều mạng khống chế.

“Triển Chiêu, cậu sao vậy?” Đinh Triệu Lan phát hiện thần sắc Triển Chiêu không bình thường, có hơi lo lắng hỏi.

“Đinh đại ca, ta có thể ở đây không?

Giọng của Triển Chiêu phi thường kích động, cậu không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì nơi này mang tới cảm giác quen thuộc, khiến cậu cảm thấy rất an toàn.

Không biết vì sao lại đến một nơi kỳ quái như thế này, suốt thời gian qua, Triển Chiêu phải chịu đả kích thật nhiều lắm. Như mọi người nói, đây đã là chín trăm năm sau rồi, vậy ta không phải đã sớm chết rồi sao? Thế nhưng người chết không phải tất cả đều chuyển thế sao? Vì sao chỉ có ta là duy trì hình dáng hai mươi tuổi, hơn nữa chỉ có ta còn nhớ rõ sự tình Đại Tống một thời xưa kia. Tức là không uống bát canh Mạnh Bà, căn bản vẫn còn sống, chỉ là đã bỏ lỡ khoảng thời gian hơn chín trăm năm. Triển Chiêu bị ý nghĩ này hù dọa, tử vong, chuyển thế, không có ký ức của kiếp trước, tất cả đều không đáng sợ. Thế nhưng ta bỏ lỡ thời gian gần nghìn năm, như vậy Ngọc Đường đang ở nơi nào, vậy hơn chín trăm năm này, hắn trải qua luân hồi, lẽ nào cũng không có Triển Chiêu tồn tại?

Hiện tại, cậu cuối cùng cũng tìm được một nơi khiến cho mình an tâm, bởi vì nơi này có liên quan đến hồi ức về Bạch Ngọc Đường, khiến Triển Chiêu muốn giữ lấy thật chặt.

“Cậu thích nơi này?” Đinh Triệu Lan cũng rất kích động, kể cả người đời xưa cũng đã nhận ra rồi, vậy là thiết kế của mình rất chuẩn xác đó.

“Thích, Đinh đại ca, tôi muốn ở đây, có được không?

“Hả… Có thể được chứ, chỉ có điều đây là nơi buôn bán.” Đinh Triệu Lan lộ ra nét mặt khó xử, tuy rằng hiếm hoi thấy được dáng vẻ cao hứng của Triển Chiêu, anh cũng rất muốn giúp đỡ cậu. Chỉ là quán rượu của mình chuyên việc buôn bán, để cậu ấy ở đây, nhiều người ánh mắt phức tạp, sợ rằng không tốt.

“Đinh đại ca nếu không có cách, quên đi vậy.” Ánh mắt Triển Chiêu trong khoảnh khắc ảm đạm rũ xuống.

“Cậu…” Đinh Triệu Lan sửng sốt, trong ngực đột nhiên cảm thấy có điểm khổ sở. Được rồi, phải nghĩ ra biện pháp để cậu ấy ở lại, quản lý quán cũng được, dù sao đi nữa mình còn công ty du lịch, ngày thường cũng không thể đến coi chừng.

Bất quá ngoài dự liệu của tất cả mọi người, quyết định này của Đinh Triệu Lan vô cùng thành công, Triển Chiêu thực sự rất thích hợp với nơi này. Nghề nghiệp quán bar chưa từng làm qua, Đinh Triệu Lan đối với quyết định sáng suốt của mình âm thầm đắc ý, ha ha, đúng là nhặt được báu vật mà.

Triển Chiêu ở lại trong quán, cậu thực sự biến nơi này thành nhà của mình. Dưới sự trợ giúp của “Đại hiệp” chân chính, quán bar giả cổ này hoàn toàn biến thành quán bar “Đại tống”, hơn nữa còn đặt một cái tên nghĩ thế nào cũng không hiểu được – “Hãm Không”.