Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 21: Nguy hiểm khó thoát 3




Ngân Tu sau khi đưa Ngân Phách đi theo hướng Đông liền dừng lại tại một cánh rừng chờ đợi Sở Tử Ngôn quay lại. Ngân Tu bồn chồn đi qua đi lại không yên ngóng nhìn trời, đã qua nửa ngày tiểu nha đầu kia vẫn chưa trở lại, nó lại không thể bỏ mặc Thánh quân mà quay lại tìm nàng chỉ có thể cầu trời bảo hộ nàng bình an. Nam nhân mặc hắc bào đang dựa đầu vào một gốc cây cổ thụ, sóng mũi cao thẳng đến hoàn mỹ, đôi môi tuy tái nhợt mím chặt nhưng lại tà mị vô ngần, giờ phút này Ngân Phách sau một đêm hôn mê có dấu hiệu tỉnh lại. Ánh mắt tử sắc dần dần nhìn thấy tia sáng liền vội vã lần tìm một bóng hình nhỏ bé nhưng không thấy, tâm đột nhiên một trận hoảng hốt.

-“Nàng đâu?”. Ngân Phách khàn khàn lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh quét về hướng Ngân Tu làm cho nó không khỏi rùng mình.

-“Tiểu Ngôn, nàng....”. Ngân Tu chột dạ ấp úng càng làm nộ khí của Ngân Phách tăng lên, toàn thân hắn tản mát ra cái loại lãnh ý sắc bén khiến xung quanh cấp tốc giảm nhiệt độ. Ngân Tu biết không thể chần chừ liền to gan đem đầu đuôi sự việc ngắn gọn trình bày với Ngân Phách nhưng hắn nào có tâm trạng nghe hết liền lập tức phi thân về phương hướng ngược lại, trong lòng đem Sở Tử Ngôn mắng một trăm lẻ tám lần, ai bảo nàng to gan như vậy.

-“Nếu Tiểu Ngôn chết, Viễn Sinh là cái gì, ta sẽ khiến cả thiên hạ này đều bồi táng nàng”. Cao ngạo như vậy, trên đời này chỉ có thể là Ngân Phách, hắn biến mất trong tầm mắt Ngân Tu nhưng âm thanh kia rõ mồn một rót vào tai nó chấn động cả một vùng. Đám người Hồ tộc cách khá xa vẫn có thể cảm nhận được áp lực nặng nề đè lên mình, Lục Nhiễm nhíu mày phân phó thuộc hạ đề cao cảnh giác. Ngân Phách lúc này thật sự điên rồi, hắn mặc kệ vết thương không thể dùng yêu lực trực tiếp tận dụng hết yêu lực còn lại tìm kiếm nàng, đầu một trận choáng váng nhưng hắn lại mím môi thật chặt khiến chính mình thanh tỉnh đôi chút. 

-“Tiểu Ngôn, nàng nhất định phải bình an, chờ ta”. Ngân Phách âm thầm tự nhủ. Ngân Tu một bên thở dài, là nó không tốt khiến nàng gieo mình trong nguy hiểm, bởi vì nàng có cái loại uy nghiêm của Thánh quân nên nó thật cmn ngốc người tuân theo.

Sở Tử Ngôn một mảnh mơ hồ, mắt và sóng mũi đều bị nước cấp tốc dồn dập ập đến cay đến không thể diễn tả nỗi. Giây phút rơi xuống, ngực nàng liền đập vào một tảng đá miệng không ngừng hộc máu, nước cùng máu hòa lẫn tanh tưởi đến buồn nôn. Sở Tử Ngôn kiềm nén đau nhức quan sát phía sau liền nhìn thấy một tảng đá to có một cạnh góc nhọn vươn ra nằm tại trung tâm dòng nước, trong đầu liền động khi đến gần tảng đá liền nhanh rút chủy thủy bên người ma sát với những tảng đá xung quanh hòng giảm phần nào tốc độ, tay cầm dao ma sát từng trận rung động rách cả một lớp da tay nàng liền dốc sức mượn lực vào tảng đá gần chân, hai tay phi qua ôm chặt cạnh đá ban đầu nhìn thấy cố định thân thể. Bởi vì lực chảy xiếc của nước cộng với độ sắc nhọn của đá ban nãy lại vì ma sát mạnh tay lập tức nứt ra tuôn máu tươi đau đớn đến trắng bệch, nàng thở dốc cố gắng bám càng chắc càng tốt.

Bỗng nhiên, xung quanh truyền tới một hồi rung động kịch liệt ầm ầm khoáy động dòng nước, Sở Tử Ngôn mới phát hiện mình bị cuốn đến hạ nguồn liền rùng mình, dòng nước phía sau không rõ nguyên do gì khiến nàng nảy sinh cảm giác bất an khó hiểu, nàng mệt mỏi cố gắng để bản thân thanh tỉnh đôi chút khi nhìn thấy loài vật từ dưới nước trồi lên không tính là quá to nhưng hàm răng lại sắc bén như đao, hai cái dài nhọn từ hàm trên cắm xuống, hai cái lại từ hàm dưới đưa lên, ánh mắt hung ác đang cố gắng lội ngược dòng tiến tới hương thơm máu tươi mà chúng đánh hơi được. Song Phiếc Ngư hung tợn khi đánh hơi được con mồi liền kích động bơi tới, bởi vì lực đẩy nên tốc độ của chúng bị giảm đi không ít nhưng Sở Tử Ngôn biết nếu bản thân cứ ở lỳ ở đây sớm muộn bọn chúng cũng bắt kịp tới mà xâu xé nàng đến chết, nàng cắn răng cố gắng trèo ngược dòng bám vào những tảng đá phía trên nhưng khoảng cách vẫn không thể kéo dài bao nhiêu. Sở Tử Ngôn lúc này đầu choáng mắt hoa, có thể do mất máu quá nhiều hay do dòng nước quá mạnh đập vào ngươi, cả khuôn mặt nàng đều trắng bệch dọa người, từ đôi môi tái nhợt không ngừng chảy ra máu tươi, ánh mắt mơ hồ trống rỗng, nàng thật sự sắp gắng gượng không được rồi. Phía sau, đàn cá Song Phiếc thi nhau nâng đỡ đồng bạn tiến lên phía trước vô cùng đoàn kết, Sở Tử Ngôn cười khổ bản thân bây giờ một thân một mình còn không bằng một con cá, nàng bây giờ chỉ có thể dựa vào chút kiên cường còn sót lại bám vào những tảng đá phía trên khó khăn sải bước, nước bởi vì dội ngược mà càng mạnh mẽ ghê người nhiều lần đánh vào thân thể khiến nàng bật ra sau. Sở Tử Ngôn cố chấp chống đối cùng dòng nước, ghì chặt tay vào những tảng đá mặc cho chúng xé rách đôi tay nàng đến máu thịt đầm đìa, tay cầm chủy thủ không ngừng cắm vào những lỗ hỏng của những tảng đá leo lên, mỗi một bước chân đều như rút hết khí lực của nàng. Cũng may, do lực đẩy quá mạnh đàn cá Song Phiếc cũng không thể nhanh chóng bắt kịp, Sở Tử Ngôn  lại nào dám lơi lỏng nhưng tia ý thức cuối cùng của nàng hoàn toàn bị đánh gục, dòng nước chảy xiếc triệt để phá hủy nổ lực của nàng đánh nàng lui về sau cuốn thân thể nhỏ bé đến bên miệng đàn cá hung dữ, nàng mệt mỏi quá không còn sức lực, buông lơi ngừng kháng cự nhưng tay vẫn cầm chắc chủy thủ, tuy bản thân thất bại trước sức mạnh vô hạn của thiên nhiên nhưng với đàn cá kia nàng không muốn thua, cho dù chỉ còn một hơi thở nàng cũng nhất định chiến đấu bảo vệ tia hi vọng sống còn. Mắt thấy gần đến phạm vi Song Phiếc ngư tung hoành, chúng phấn khích tung thân thể lên cao sau đó ầm ầm đổ trên mặt nước,bọt sóng màu trắng tung tóe khắp nơi, ánh mắt phấn khích cùng cuồng loạn chờ đợi con mồi là nàng. Một con Song Phiếc ngư gần nàng nhất, cố vươn mình chợp tới bắt lấy vai nàng, Sở Tử Ngôn nào dám chần chừ vung chủy thủ loạn xạ sượt qua đầu nó càng khiến nó điên cuồng nhào tới, nàng vươn chân đá vào tảng đá bên cạnh lưỡi đao sắc bén kề sát vào cổ họng đang mở ra to lớn của Song Phiếc ngư, không hổ là chủ nhân nơi này cực kỳ am hiểu địa hình nhanh chóng tránh được một kiếp, nó cẩn thận bơi sát nàng dường như sợ ăn đau mà không dám liều lĩnh như ban nãy, hàm răng sắc nhọn thừa cơ hội nàng đuối sức chớp lấy chân nàng, một cảm giác đau đớn lan tràn khắp toàn thân, nàng có cảm giác xương cốt nơi chân mình sắp vỡ vụn kêu lốp bốp, nàng lập tức mặc kệ cơn đau dùng sức trườn người về phía trước tập trung toàn bộ sức lực đâm vào đầu cá, Song Phiếc ngư cứ như thế chưa kịp mừng rỡ vì chiến thắng liền bỏ mạng. Sở Tử Ngôn cười khổ, phía dưới không chỉ một con mà là một đàn, con vừa rồi đã tước hết khí lực của nàng, nàng nằm ngửa chờ đợi đau đớn ánh mắt xa xăm nhìn bầu trời tươi sáng lộ vầng quang trong lòng mặn chát sau đó lâm vào hôn mê mặc dòng nước đưa nàng gặp tử thần.

Ngân Phách điên cuồng truy tìm, mọi ngõ ngách đều không buông tha, khi chạy đến bờ Thủy Hà tim hắn đau thắt lại, nàng có thể nào? Ngân Phách trách mình hù dọa bản thân, run rẩy phi thân dọc theo dòng nước, chân đạp nhanh di chuyển liền cau mày thật chặt, không hổ là “Cửu ngục” giết người một cách vô hình. Gần hạ nguồn phát hiện một bóng dáng nhỏ bé màu trắng lấy tốc độ cực nhanh bị cuốn trôi, Ngân Phách trong khoảng khắc tim như muốn ngừng đập cấp tốc chạy tới, phía sau nàng có tới hơn chục mãnh cá hung hăng nhào tới mà nàng lại yếu ớt hôn mê, hắn cật lực phi tới dùng chưởng lực đánh vào dòng nước khiến đàn cá hoảng loạn lui về sau cách xa tâm can của hắn. Ngân Phách điên cuồng phóng xuất yêu lực đã không ít Song Phiếc ngư bỏ mạng, hắn liền nâng thân thể Sở Tử Ngôn lên bờ, vuốt ve một bên má của nàng đau lòng nói: -“Tiểu Ngôn, thật xin lỗi, thật xin lỗi”, hắn đau lòng siết nhẹ thân thể lạnh băng kia mắt không dám nhìn đến những vết thương lớn nhỏ trên người nàng, nhất là vết thương trước ngực sâu hoắm ghê rợn dường như có thể thây xương trắng bên trong. Ngân Phách rót yêu lực vào tay chầm chậm vuốt ve những vết thương trên người Sở Tử Ngôn, cho dù một vết xước cũng không bỏ sót chúng dần dần khép lại không thấy dấu vết. Bàn tay Ngân Phách lướt qua vết thương trên ngực Sở Tử Ngôn, trong miệng liền ngọt ngáy một ngụm máu tươi liền trào ra ướt đẫm khuôn mặt trắng bệch của nàng. 

-“Thánh quân, người không cần”. Ngân Tu sốt ruột ngăn cản, bản thân Ngân Phách không thể dùng yêu lực cư nhiên hắn lại năm lần bảy lượt mặc kệ khiến vết thương nghiêm trọng hơn rất nhiều.

-“Câm miệng”. Cho dù hắn chết cũng nhất định phải cứu sống nàng, Ngân Phách cảm thấy chuyện này chính là thiên kinh địa nghĩa không cần suy nghĩ.

-“Vết thương của nàng bề ngoài khá tốt, nhưng bên trong cần có thời gian, chăm sóc nàng thật tốt”. Ngân Phách trầm giọng phân phó, lại một ngụm máu tươi ồ ạt trào ra, hắn nhíu mày ôm nàng phi thân đi.