Vĩnh Hằng - Rosespy

Chương 19




Ngồi trong chiếc Porsche, tôi rõ ràng cảm giác được Trương Khải Huy đang rất hưng phấn, đêm nay hắn lợi dụng vũ hội kia giành được mấy hợp đồng. Tôi ngồi im nghe hắn trình bày thành quả, nghe hắn mắng chửi mấy doanh nhân Indonexia, nghe hắn hùng hồn nói về kế hoạch thâm nhập Indonexia của Hoàn Á

– “Đêm mai Tôn Giai Tuyền hẹn tôi ăn tối”. Tôi không biết vì sao lại nói với hắn chuyện này

Hắn dừng lại nhìn tôi: “Nga, nguyên lai tên tiếng Trung của cô ta là Tôn Giai Tuyền à, mọi người vẫn thường gọi là Lydia. Đi, cậu đi đi. Ngày mai tôi đưa cậu đi, không thì cậu cứ lấy xe tôi mà đi”

A? Đây có phải người luôn ăn dấm chua, thấy tôi đi hẹn hò bên ngoài liền phát cuồng không? Hiện giờ thiên kim lớn nhỏ theo đuổi tôi hắn lại không chút lo lắng. Khi dễ tôi là gay không thể yêu phụ nữ sao? Tôi có cảm giác mình là kẻ thất trận. “Anh không sợ tôi yêu cô ta sao?”

– “Cậu có thể sao?”. Vẻ mặt hắn đầy tự tin. Tôi xem như thất bại triệt để

Tôi nằm trên chăn ấm nệm êm trở mình, cảm thấy cuộc sống như bây giờ thật uổng phí hùng tâm tráng khí của mình. Nhưng tôi lại là người lời nói gói vàng, nên không thể không chấp nhận bị giam cầm trong này. Còn nửa năm nữa tôi được giải phóng, chính xác là 176 ngày! Lúc trước không biết bản thân mình phát ngốc cái gì lại đi kí tên vào cái khế ước bán mình đầy bất công này. Bây giờ có nói gì cũng vô ích, Trương Khải Huy luôn tự xưng hùng xưng bá, bị hắn truy thì có mà lên thiên thai nằm chơi với mây trời. Không bằng thành tâm hợp tác cho đến khi hết thời gian bán mình. Tôi nghĩ hắn lăn lộn trong thương trường nhiều như vậy, chắc chắn phải giữ chữ tín…..

Chuông điện thoại vang lên làm tôi quay về thực tại

– “Cô khỏe không?”. Tôi biết là ai

– “Vương Hân, đêm nay anh rảnh rỗi cả đêm phải không?”. Tôn Giai Tuyền dùng âm thanh ngọt ngào hỏi han, tôi thích phong cách này, người nào mới nghe qua không chừng còn tưởng chúng tôi đang yêu đương sâu đậm gì lắm cũng nên

– “Đúng vậy, có chuyện gì quan trọng hơn mệnh lệnh của đại tiểu thư chứ?”. Tôi trêu chọc

Nàng cười. “Vậy tối nay chúng ta cùng đi ăn tối, rồi tôi dẫn anh đi gặp vài người bạn của tôi được không?”. Bạn? Nàng không phải nghĩ tôi đã nguyện ý làm bạn trai của nàng đi?

– “Bạn của cô?”

– “Đúng vậy, mọi người cùng chơi a! Chúng tôi tổ chức một buổi party nhỏ, xem như bồi thường bọn họ đêm qua không được đến dự vũ hội của cha tôi”

– “A, lại là tiệc sinh nhật. Xem ra một năm cô sinh đến mấy lần a”. Tôi cười nói

Nàng sửng sốt một chút, sau đó là một trận cười vang dội: “Đi ra đón tôi”. Xem ra nàng cũng thích hạ mệnh lệnh

– “Bây giờ?”. Tôi nhìn đồng hồ, mới 4h30, có phải ăn tối giờ này là quá sớm hay không?

– “Đúng vậy, chúng ta đi sớm tâm sự thêm cũng được mà. Thế nào? Anh bận việc à?”. Tán gẫu nguyên đêm hôm qua rồi còn chưa đủ a? Không lẽ tôi đem 18 đời tổ tông ra kể cho nàng nghe mới đủ?

– “Chưa đến giờ tan tầm”. Tôi nói dối

– “Nga, tôi quên mất anh còn đi làm. Vậy mấy giờ anh tan tầm?”. Nàng có chút thất vọng

– “Tôi sáu giờ sẽ đến đón cô, đón ở nhà cô phải không?”

– “Được rồi, vậy tôi ở nhà chờ anh”. Nàng vẫn không có ý định dừng cuộc nói chuyện

– “Còn chuyện gì nữa không?”. Tôi không muốn tán chuyện thêm nữa

– “Anh đang làm việc à?”. Đã biết rõ còn cố hỏi!

– “Đúng vậy”

– “Vậy nói chuyện điện thoại trong giờ làm có bị coi là vi phạm nội quy công ty không?”

– “Cô còn việc gì nữa không?”

– “Không có, nhưng tôi muốn nói chuyện phiếm với anh”. Cô nữ sinh này tính tình thật thất thường, khí chất cũng trái ngược hoàn toàn với hình ảnh tôi thấy đêm qua

– “Please, Tôn đại tiểu thư, tôi không muốn bị đuổi việc”. Tôi gần hết kiên nhẫn

Nàng thật vui vẻ: “Không sao, vậy thì tôi sẽ nói ba ba tôi mướn anh với mức lương cao hơn hiện tại”. Nói thế mà cũng nói được! Quả là đại tiểu thư danh môn khuê tú chưa nếm trải mùi đời, chuyện công việc như thế nàng tưởng một câu nói miệng thì sẽ xong chắc? Vương Hân tôi cũng hết kiên nhẫn mà nghe nàng nói tiếp

– “Được rồi, vậy lát nữa sẽ gặp anh”. Nàng đáp ứng rồi, thật khó khăn mới dập máy được nha