Vĩnh Sinh

Chương 1164: Ác thi




- Thánh nhân, Hoàng giả chuyển thế, thiên kiếp lợi hại hơn người thường rất nhiều. Quả nhiên, mỗi một kích của cổ lôi pháo kia có thể nổ nát pháp tắc, cho dù có tiên khí tuyệt phẩm bảo hộ cũng không sống được.

Phương Hàn nhìn Tiểu Vũ Hoàng, Tiểu Phủ Hoàng chống lại thiên kiếp trên bầu trời, có một cảm nhận khác.

Vừa rồi mình bị sét đánh, bây giờ là nhìn người ta bị sét đánh.

Cổ lôi pháo liên tục đánh lên trên người Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu, toàn thân nữ tử này lập tức phát ra mùi khét, một đại mỹ nhân liền hóa thành ma quỷ đen thui.

Phương Hàn lập tức vung tay đánh sang một đạo chân khí bổ thiên, toàn thân Tiểu Vũ Hoàng bắt đầu khôi phục, lại biến thành tuyệt đại giai nhân thiếu nữ mười tám đôi mươi áo trắng váy trắng.

Tiểu Phủ Hoàng bên kia cũng bị cổ lôi pháp bắn phá, toàn thân da tróc thịt bong, thế nhưng sắc mặt kiên nghị không thay đổi, không rên nửa câu. Nhấc đại phủ trong tay, điên cuồng tiến hành chặt chém lôi bạo, nguyên thủy khí linh mạch trên người biến thành một con rồng lửa, phun ra từng đoàn lửa lớn.

Phương Hàn cũng phủ một đoàn chân khí bổ thiên sang.

Hai người được chân khí bổ thiên trợ giúp, toàn thân thoải mái, chống lại thiên kiếp thuận buồm xuôi gió. Một lát sau, thiên kiếp biến đổi, càng thêm mãnh liệt, khắp nơi đều xuất hiện lôi thành, lôi pháo, điên cuồng oanh tạc. Đáng tiếc hai người có chân khí bổ thiên của Phương Hàn hỗ trợ, bất luận lôi bạo mãnh liệt cỡ nào, cũng không thể tổn hại tới bổn nguyên.

Trải qua ba canh giờ, tất cả pháp tắc Tổ Tiên của hai người bắt đầu chuyển hóa thành bất diệt linh quang, sau đầu trôi nổi một đạo pháp tắc Nguyên Tiên to bằng nắm tay.

Từ đó so sánh ra, pháp tắc Nguyên Tiên của Phương Hàn, bất diệt linh quang như vầng trăng sáng, còn hai người chẳng qua là ngôi sao mà thôi, chỉ có thể phụ trợ cho vầng trăng tỏa sáng.

Về phần những Nguyên Tiên bậc thấp, bất diệt linh quang sau đầu họ chẳng qua là đom đóm.

Vù!

Thiên kiếp lôi bạo từ từ tán đi, cuối cùng hai người vượt qua thiên kiếp, pháp tắc Tổ Tiên toàn thân chuyển biến thành Nguyên Tiên, vẻ mặt hiện ra ý cười. Bọn họ tinh lực đầy đủ, đứng thẳng người, vẫn ở trạng thái toàn thịnh.

- Đa tạ Phong huynh, nếu như không nhờ có Phong huynh, sợ rằng chúng ta sẽ phải tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.

Tiểu Phủ Hoàng Hiên Viên Phá cảm kích nói.

- Chân khí Phong huynh sử dụng quả thật là linh đan diệu dược vô địch, không biết đó là gì? Cho đến giờ ta chưa từng thấy qua.

Tiểu Vũ Hoàng Hạ Chi Thu quả thật bội phục sát đất đối với năng lực khôi phục của chân khí bổ thiên.

- Đây là ta ngẫu nhiên gặp được tiên đan thánh phẩm, thu vào trong dược khí, luyện chế thành bảo bối.

Phương Hàn thuận miệng tìm một cái lý do, hơn nữa hợp tình hợp lý.

- Đan dược thánh phẩm!

Hai người đều kinh hô:

- Loại đan dược này dùng xong, có thể đạp đất thành thánh, Phong huynh có kỳ ngộ như thế? Có thể lấy được đan dược này.

- Đáng tiếc, ta không lấy được, viên tiên đan thánh phẩm kia cực kỳ mạnh mẽ, ta gặp phải thiếu chút bị nó đánh bại.

Phương Hàn nói:

- Chỉ chiếm được một chút dược khí trên thân nó, trở về thiên chuy bách luyện, tu thành một đạo chân khí, có thể chữa trị tất cả vết thương cùng pháp tắc đứt gãy. Đáng tiếc hiện giờ cũng tiêu hao không còn rồi.

- Đáng tiếc đáng tiếc, thực lực đan dược thánh phẩm sánh với Bán Thánh, tùy tiện tiêu diệt Nguyên Tiên, còn có thể tự tu luyện, biến thành Thánh nhân chân chính, linh hồn đầy đủ, thân thể nguyên vẹn, thậm chí còn mạnh hơn cả người tu đạo.

Hai người liên tục cảm thán.

- Chỉ có thể ngộ không thể cầu mà thôi.

Phương Hàn nói:

- Hiện giờ hai vị vượt qua thiên kiếp, chân chính biến hóa thành Nguyên Tiên, chúng ta lại thăm dò ma quật một phen, xem còn có bảo tàng linh mạch gì. Đúng rồi, lúc ta luyện hóa Thái Cổ yêu thành, có mười mấy con yêu ma mạnh mẽ bỏ chạy, bắt hết chúng nó lại, cũng là một món tài phú không nhỏ.

- Lẽ nào bây giờ Phong huynh còn muốn tài phú hay sao? Vừa rồi luyện hóa tòa Thái Cổ yêu thành này, trong đó có không biết bao nhiêu bảo tàng, còn có đến một trăm lẻ tám đường linh mạch hạng nhất, không biết hiện giờ Phong huynh còn lại bao nhiêu cái? Khẳng định có hơn trăm cái chứ, dù là Thánh nhân, sợ rằng cũng không giàu có bằng Phong huynh.

Hai người hâm mộ nói.

Trong lòng Phương Hàn khẽ động, quả thật vừa rồi hắn luyện hóa một trăm lẻ tám cái linh mạch vương giai trong Thái Cổ yêu thành, thu toàn bộ vào túi, chẳng qua lúc vượt thiên kiếp hao tốn tám cái, hiện giờ còn lại tròn một trăm cái.

Nói cách khác, hắn vượt qua thiên kiếp lần này đã hao tốn mười lăm cái linh mạch vương giai, quả thật vượt quá kết quả dự tính.

Chẵng qua thiên kiếp mãnh liệt như thế, cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.

Cũng may hiện giờ vượt qua thiên kiếp bình yên vô sự, lại còn có tài phú một trăm cái linh mạch vương giai, ngay cả Thánh nhân viễn cổ cũng kém hơn hắn. Loại tài phú này mà xuất ra, không biết sẽ hù chết bao nhiêu người trong Liên minh thương hội.

"Lần này cũng may nhờ chân khí bổ thiên, nếu thiếu chân khí, sợ rằng ta nhất định phải chết. Hiện giờ chân khí bổ thiên cũng gần như hao hết, sau này đi ra thì mua nhiều một chút Phật Chi, cái này cần Phật Chi của Thánh nhân mới có đủ hiệu quả. Đúng rồi, ta thăng cấp đến cảnh giới Nguyên Tiên, có thể luyện chế tiên khí tuyệt phẩm. Thời gian tiếp theo phải luyện toàn bộ chí bảo Tam Thập Tam Thiên, Truyền Thuyết Trượng, Cánh Tự Do, Bát Bộ Phù Đồ hóa thành tiên khí tuyệt phẩm, đây là một công trình rất lớn."

Vừa nghĩ sau này mình phải tu luyện nhiều tiên khí tuyệt phẩm như thế, Phương Hàn cũng không khỏi cảm thấy đầu óc choáng váng. Lấy tu vi của hắn hiện giờ, luyện chế cũng khó khăn vô cùng, trừ khi tìm kiếm mảnh vỡ Tạo Hóa Thần Khí lần nữa, bằng không tìm kiếm tài liệu thì cơ bản cũng phải hao hết mười vạn năm thiên giới.

"Hay là giết Tiểu Thạch Hoàng, cướp đoạt Phong Thần Thạch Bi, chẳng qua lửa giận của Thái Nhất Môn thì khó mà chống lại. Cũng được, tìm một cơ hội cướp đoạt Phong Thần Thạch Bi của hắn, để lại cho hắn một mạng. Tuy rằng hắn tu luyện đến cảnh giới Bán Thánh, thế nhưng ta cũng vậy. Nếu đơn đấu, ta vẫn có nắm chắc mười phần giết được hắn. Chẳng qua tên này hàng phục một cái phân thân Thương Thánh, nếu như thật sự luyện hóa, tuy rằng không thể trở thành Thánh nhân, thế nhưng sợ rằng lực lượng quả thật không dưới mình..."

Trong lòng Phương Hàn suy nghĩ.

Vừa nãy sở dĩ mình đánh bại Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi, là bởi đối phương còn chưa hoàn toàn luyện hóa xong phân thân Thương Thánh.

Nếu như hoàn toàn luyện hóa xong, lực lượng ít nhất cũng tăng gấp đôi, đồng thời cũng triệt để phát huy ra một ít lực lượng của Phong Thần Thạch Bi. Đến lúc đó, tuy rằng Phương Hàn vẫn có lòng tin trấn áp tuyệt đối, chẳng qua là chiến đấu lâu dài.

- Đi, tìm kiếm ở sâu trong ma quật, xem có còn lại linh mạch hay không.

Hiện giờ Tiểu Vũ Hoàng, Tiểu Phủ Hoàng thực lực tăng vọt, tràn đầy đắc ý, hai tay vung lên, chém phá một mảnh lá chắn không gian, xuyên qua ma quật, muốn tìm kiếm bảo tàng.

Đáng tiếc, là bên trong những ma quật này không còn yêu ma nào nữa, cũng không có dòng chảy linh mạch sát khí nào. Thậm chí cả một toà Thái Cổ ma thành, yêu thành cũng không có, trống rỗng vắng ngắt, dường như bị một vị nhân vật tuyệt thế cướp đoạt qua.

Bọn người Phương Hàn một đường xuyên qua hư không, đến nơi sâu nhất trong ma quật, liền thấy được một tòa động phủ, mấy cây cột đá, dây xích rải rác, trên cột đá còn lưu lại khí tức phong ấn mạnh mẽ.

Hiển nhiên, nơi đây từng phong ấn một cái ma quỷ hùng mạnh, đáng tiếc hiện giờ bị người ta cứu đi, hoặc đã bị tiêu diệt.

Phương Hàn lại đi vào động phủ, nắm một sợi xích, liền phát hiện xích này rèn bằng kim loại vô danh, là một loại vật chất trên kỷ nguyên lưu lại, trong đó không có pháp lực, nhưng hết sức cứng rắn.

Hắn nắm sợi xích, khẽ run lên, thời gian lập tức đảo lùi, hiện ra một bức tranh.

Ở trong sợi xích này, phong tỏa một ma quỷ. Ma quỷ này mặt xanh nanh vàng, đầu đầy tóc bạc, con mắt đỏ rực cùng một cỗ khí tức cùng hung cực ác, tội ác chồng chất.

- Ác thi!

- Đó là ác thi của Thương Thánh!

Hai người Tiểu Phủ Hoàng, Tiểu Vũ Hoàng đồng loạt lui ra xa.

- Hả? Lẽ nào Thương Thánh tu luyện Tam Thi Thánh Pháp thất truyền thật lâu trong ma đạo? Bộ ác thi này không phải phong ấn, mà là bị hắn chém ra, vứt bỏ ở đây?

Phương Hàn đã xem không biết bao nhiêu điển tịch ở Vũ Hóa Môn, từng xem qua một quyển sách ác ma. Hắn biết trong ma đạo có một môn thánh pháp, là Tam Thi Thánh Đạo. Chém ác, chém thiện, chém bản thân, đạp đất thành Thánh, hợp với đạo. Một khi tu thành, vận dụng môn ma công này, gần như vô ảnh vô hình, pháp lực ngập trời, có quỷ thần huyền cơ khó lường, vận chuyển thiên địa.

- Đúng thế, đây là ác thi do Thương Thánh tu luyện Tam Thi Thánh Pháp lưu lại, không ngờ lại bị Tiểu Thạch Hoàng cướp đi, luyện hóa nó vào người, sợ rằng hậu họa khôn lường.

Tôn Thi Họa hiện rõ vẻ vui mừng.

- Vậy thì không, Tiểu Thạch Hoàng là nhân vật thế nào? Năm đó Phong Thần Thạch Bi là tiên khí vương phẩm, gần như trấn áp muôn thuở, truyền lưu vạn đời, còn không bị hắn rút ra. Hơn nữa hắn chuyển thế một lần liền đầu nhập vào Thái Nhất Môn, tu luyện pháp môn Tai Nan Thiên Quân lưu truyền tới nay, đã được Tai Nan Thiên Quân chỉ điểm, khẳng định có pháp môn luyện hóa ác thi, cái này không có ảnh hưởng lớn đối với hắn.

Tiểu Vũ Hoàng lắc đầu.

Phương Hàn tiếp tục suy tính.

Quả nhiên, thấy được Tiểu Thạch Hoàng xông vào, chiến đấu cùng ma quỷ bị phong ấn này. Hai người giao thủ, va chạm liên tục, đột nhiên lôi bạo liên tục trên bầu trời, chấn ma quỷ kia đến hít thở không thông, liền bị Tiểu Thạch Hoàng đắc thủ thu vào trong Phong Thần Thạch Bi.

Sau đó, Tiểu Thạch Hoàng liên tục chạy quanh động quật này, một chưởng phá hủy rất nhiều trụ đá, từ trong vách ngầm ở cột lấy ra rất nhiều Pháp bảo, đan dược mạnh mẽ.

Một sợi xích sắt đen nhánh, một hồ lô đan dược mạnh mẽ, một bức tranh hình núi... đều bị Tiểu Thạch Hoàng thu vào túi. Thậm chí, Phương Hàn còn thấy được bên trong bức vẽ hình núi kia, có rất nhiều linh mạch vương giai bị phong ấn trở thành từng nét vẽ.

- Thương Mang Thần Xích!

- Thất Thánh Đan!

- Thương Sơn Hiểu Nguyệt Đồ!

Tiểu Phủ Hoàng, Tiểu Vũ Hoàng, Tôn Thi Họa trở nên khiếp sợ, thấy được Tiểu Thạch Hoàng thu lấy ba kiện Pháp bảo, trong lòng đều đang nhỏ máu. Hiển nhiên ba món đồ vật này đều là xưa nay khó cầu.

Phương Hàn cũng nhìn ra ba kiện Pháp bảo mạnh mẽ này, chẳng qua đều bị Tiểu Thạch Hoàng lấy đi, cũng không làm gì được. Chỉ có giết đối phương, cướp đoạt bảo bối mới là vương đạo.

Tay hắn run lên, hủy đi hình ảnh suy tính, há mồm hút vào, toàn động phủ bắt đầu sụp đổ. Trụ đá, xích sắt, không gian, đều bị hắn hút vào miệng.

Sau đó hắn trực tiếp bay lên, chuẩn bị thoát khỏi ma quật này.