Vĩnh Sinh

Chương 287: Cướp đoạt tài sản




Tu sĩ bình thường muốn đi xuyên lòng đất vô cùng khó khăn.

Cao thủ Thần Thông Bí Cảnh thông thường chỉ có thể dùng lực lượng cường hoành mở đường, sau đó xuống dưới lòng đất đào linh dược. Nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ có thể xuống độ sâu chừng mấy trăm trượng, còn phải luôn đề phòng đường hầm bị sụp, trăm vạn cân đất đá đè xuống thì coi như là bị chôn sống trong đó. Cho dù là cao thủ tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh cũng chỉ có lực lượng vạn mã bôn đằng, bị chôn dưới trăm trượng sâu cũng không cách nào thoát thân ra được, chỉ có thể chết rủ trong đó chứ đừng nói chi là ngàn trượng sâu.

Bùn đất còn khó khăn hơn so với đáy biển nhiều.

Cho dù là cao thủ tu luyện thần thông thổ hệ muốn mở đường hầm cũng hao tốn nhiều thôn gian và sức lực. Tuy là cao thủ tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh có thể thi triển ra Thiên Địa Pháp Tướng chui vào lòng đất nhưng cũng không kiên trì được bao lâu. Từ trường ở trong lòng đất cũng có ảnh hưởng rất lớn đến Thiên Địa Pháp Tướng.

Tu sĩ muốn đào đất trừ khi có một ít loại pháp bảo đào đất tỷ như toa. Nhưng mà loại pháp bảo này rất khó luyện chế, sau khi luyện thành thì hầu hết đều là tuyệt phẩm bảo khí, mà trong khi đánh nhau cũng không có nhiều tác dụng, bởi vậy rất ít người luyện chế loại này.

Chính vì vậy mà có rất nhiều tu sĩ biết rõ trong lòng đất có bảo bối nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà than thở, không làm gì được.

Mà trong lòng đất, nơi ẩn dấu nhiều bảo bối nhất là các động phủ của các tu sĩ thượng cổ, trải qua biến hóa long trời lở đất, tất cả đều ẩn dấu sâu trong lòng đất. Còn có các loại đá quý, mạch khoáng, linh dược, động thực vật kỳ lạ nữa.

Phương Hàn luyện thần thông NGDDM, trong đó có Hoàng Đế Thổ Hoàng Đạo ở trung ương là lợi hại nhất. Bằng vào Thổ Hoàng cương khí, đi vào lòng đát như các gặp nước, có thể nói dưới mặt đất cho dù là cao thủ tầng thứ mười Thần Thông Bí Cảnh cũng khó mà đánh chết hắn được.

Thậm chí cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh tầng thứ nhất thì chỉ cần Phương Hàn có thể thuận lợi chui vào lòng đất thì hoàn toàn có thể chạy thoát để bảo mạng được.

Trừ khi là tu luyện tới tầng thứ hai Trường Sinh Bí Cảnh, Bất Tử Chi Thân thì hắn mới không thể chạy thoát như vậy được. Bởi vì người ta có Bất Tử Chi Thân có thể dung nhập vào trong lòng đất, so với hắn đi bây giờ nhanh gấp mấy lần.

Nhưng trong thiên hạ này cũng có rất ít đầu sỏ muôn đời, Trường Sinh Bí Cảnh, mà người tu luyện tới tầng thứ hai, Bất Tử Chi Thân lại càng ít hơn.

Kỳ thật Phương Hàn đem tiểu yêu nữ vào trong lòng đất cũng không phải tin tưởng chuyện có bảo khố gì đó. Hắn không tin rằng vừa mới đi ra ngoài lại có thể gặp được bảo khố, nhất là tiểu yêu hồ này lại là một kẻ quỷ kế đa đoan.

Có điều đi vào lòng đất thì hắn là người nắm quyền chủ động.

Hiện tại đã chui vào sâu trong lòng đất nếu hắn bỏ nàng ra thì tiểu yêu hồ dù cho có đại thần thông cũng không cách nào thoát ra ngoài được.

Những bùn đất hóa lỏng kia sau khi pháp lực của Phương Hàn đi qua liền cứng trở lại.

"Đây là lần đầu thi triển Thổ Hoàng cương khi đào đất, không ngờ thế giới dưới lòng đất lại kỳ diệu như vậy." Phương Hàn di chuyển trong lòng đất, cao hứng quan sát xung quanh. Rầm! Một tảng đá lớn bị hóa thành bùn nhão, ở đằng kia, trong nước màu vàng có một minh vật quý hiếm. Đó kim ngân xuyên sơn giáp, lục nhĩ linh thử, địa long. Những linh vật này kiệt lực giãy dụa, không biết là có chuyện gì xảy ra.

Đồng thời có một vài linh dược mộc tính, cũng không có bị hòa tan, phiêu phù trong nước màu vàng.

Phương Hàn tự nhiên là không bỏ qua những thứ này, thu lấy toàn bộ rồi bỏ vào trong Hoàng Tuyền Đồ.

Rất nhiều mạch khoáng loáng thoáng truyền đến một luồng khí tức khổng lồ. Quả nhiên lòng đất là một bảo tàng pho phú.

Càng đi sâu xuống dưới mắt đất, Mậu Thổ nguyên khí lại càng nồng đậm. Phương Hàn cũng không có đi thẳng một đường xuống dưới, mà là xuyên qua xuyên lại, bởi vì trong lòng đất còn có một ít mạch khoáng cứng rắn, không thể nào thoáng cái mà đi hóa lỏng được. Hắn cũng không muốn mất thời gian với những cái đó nên mới tránh thoát, tìm kiếm đường khác mà đi.

Đây cũng là lý do tại sao cao thủ bình thường không cách nào cường hoành mở đường hầm xuyên lòng đất được, bởi vì còn có nham thạch, khoáng mạch cứng rắn như kim cương, phi kiếm chém lên cũng chỉ để lại những dấu vết rất nhỏ.

Dần dần, Phương Hàn đã xâm nhập vào năm nghìn trượng sâu bên dưới lòng đất, bốn phía đều là một mảng hắc ám, toàn bộ đều là nham thạch, đất đá vô cùng cứng rắn, muốn tiến tới rất là khó khăn, cho dù Thổ Hoàng cương khí chiếu rọi cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể hòa tan được.

May mắn là hắn có pháp lực vô cùng vô tận, có Cây Thế Giới không ngừng cung cấp, không phải lo sợ pháp lực khô kiệt, nếu không hiện tại lực lượng sẽ dần suy kiệt, rồi bị chôn vùi trong lòng đất.

"Người này sao có thể kiên trì lâu như vậy?" Tiểu hồ nữ cũng thầm kinh hãi, "Một vì đại trưởng lão của Hồ Tộc ta cũng từng thăm dò qua Phong Ma Lĩnh này. Vị trưởng lão kia đã luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng, dùng Thiên Địa Pháp Tướng chui vào trong lòng đất nhưng khi đến tầng huyền vũ nham này cũng suýt nữa vì thiếu hụt pháp lực không thoát ra được. Không có cách gì do thám được sâu hơn. Mà tên Phương Hàn này mới chỉ tầng thứ sáu Thần Thông Bí Cảnh, vậy mà lại có thể kiền trì lâu như vậy, còn ghê gớm hơn cả đại trưởng lão nữa. Thảo nào hắn có thể đánh chết được Quỷ Đế."

"Đây đã là sâu năm nghìn trượng rồi, toàn bộ bên dưới đều là huyền vũ nham, ta muốn tiến thêm một bước phải hao tốn rất nhiều pháp lực, ngươi phải cho ta một ít pháp tinh ngọc thạch để bổ sung pháp lực, bằng không ta không thể kiên trì được nữa, cũng chỉ có thể buông bỏ ngươi."

Phương Hàn đột nhiên dừng lại, mở miệng nói chuyện.

Hắn hiện tại đã đi sâu vào trong tầng nham thạch, khuôn viên ba trượng xung quanh toàn bộ đều là nham thạch, cũng không phải là nham thạch nóng chảy thành nước mà có dạng giống như bùn nhão.

Đó là Huyền Vũ Nham bị Thổ Hoàng cương khí hòa tan tạo thành.

"Ngươi nói cái gì?!" Tiểu yêu hồ nghe được lời nói của Phương Hàn thì hết lên: "Đây là ngươi mượng gó bẻ măng mà! Nếu như ngươi bỏ ta lại thì ta chỉ có thể chết ở trong tầng nham thạch này. Ngươi làm như vậy có khác gì giết người đâu?"

"Không sai, bây giờ đã tới độ sâu năm nghìn trượng dưới lòng đất, toàn bộ xung quanh đều là nham thạch cứng rắng, không có Thổ Hoàng cương khí của ta chống đỡ thì thoáng cái sẽ đông cứng lại, cũng không có ai cứu được ngươi. Có lẽ mấy ngàn vạn năm sau, khi ngươi đã trở thành hóa thạch rồi thì mới có người móc ngươi ra được."

Phương Hàn làm bộ rất chăm chú, nhẹ gật đầu: "Có điều đây cũng không phải là ta mượn gió bẻ măng. Pháp lực của ta khó có thể duy trì tiếp được. Ngươi có hiểu không. Hiện tại ta vận dụng Thổ Hoàng cương khí không ngừng hòa tan nham thạch, mỗi một cái hô hấp đều tiêu hao lượng pháp lực tương đương với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh bình thường tu luyện, tích góp trong một tháng. Tiêu hao lớn như vậy, ngươi không cho ta vài chỗ đền bù, chẳng lẽ bắt ta làm không công cho ngươi?"

"Không phải ta đã nói rõ từ đầu rồi sao? Tìm được bảo khố của Phong Ma Lĩnh thì mỗi người chúng ta lấu một phần. Như vậy còn chưa đủ sao?"

"Cái gì nhìn không thấy thì ta không tin, chỉ có cái gì có thể cầm trong tay được thì ta mới tin. Nói thật ta cũng không tin là có bảo khố ở Phong Ma Lĩnh này. Ít nhất đến bây giờ vẫn chưa có phát hiện gì. Tốt lắm, hiện tại pháp lực của ta đã tiêu hao gần hết rồi đó."

Trong lúc nói chuyện, quang mang của bổn mạng phù lục trên đầu Phương Hàn nhạt đi một chút, nham thạch xung quanh bắt đầu cứng lại, phạm vi bùn nhão cũng nhỏ lại, chỉ còn chừng hai trượng.

"A!"

Tiểu yêu hồ liền tiến sat lại bên Phương Hàn, sợ bị kẹt cứng lại trong nham thạch.

"Đây là uy hiếp một cách trắng trợn." Sau đó nàng lại mềm lại, "Ta không có lừa ngươi, Phong Ma Lĩnh này thật sự có chứa bảo tàng, có điều rất khó tìm được mà thôi. Trước đây ta từng thỉnh một vị trưởng lão Hồ Tộc đi dò xét qua, cũng không có duy trì được như ngươi, vừa tới tầng huyễn vũ nham thì đã hết hơi rồi."

"Trong lòng đất này dù cho có nhiều âm mưu quỷ kế đi chăng nữa cũng không cách nào thi triển ra được. Nhưng mà ta thấy trên người ngươi có rất nhiều bảo bối, có lẽ đủ để ám toán ta." Phương Hàn cười nói.

"Sợ ngươi rồi! Đây là một hồ lô Tăng Nguyên Đan dùng pháp tinh ngọc thạch luyện thành, tổng cộng có hơn một ngàn viên. Ngươi dùng nó hẳn là có thể duy trì được." Tiểu yêu hồ lấy từ trong bách bảo nang một hồ lô lớn.

"Uhm! Không tệ, không tệ!" Phương Hàn tiếp nhận hồ lô, đổ ra một viên đan dược, nhìn nhìn phát hiện đan dược trong suốt như ngọc, quả nhiên là dùng pháp tinh ngọc thạch luyện chết thành, có thể bổ sung pháp lực, thậm chí còn hồi phục thể lực nữa.

Loại đan dược này dùng trong chiến đấu sẽ có được rất nhiều lợi thế.

Ở sâu trong lòng đất, tiểu yêu hồ cũng không dám giở trò gì. Nếu không Phương Hàn vứt bỏ nàng thì nàng liền biến thành hóa thạch chết ở trong này, cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng khó mà cứu ra được.

Thu lấy hồ lô Tăng Nguyên Đan xong, Phương Hàn chà chà lòng bàn tay nói, "Ngươi đem phù lục thần lôi giao cho ta đi, ta rất hứng thú với mấy loại pháp bảo như vậy!"

Phù lục thần lôi lúc nãy làm hắn suýt nữa bị lừa gạt tưởng là tuyệt phẩm bảo khí, thiếu chút nữa là bị nổ tan xác.

"Ngươi…!?" Sắc mặt tiểu yêu hồ vô cùng giận dữ, nhưng sau đó vẫn mềm mỏng lại, "Ngọc phù này gọi là Thiên Yêu Mê Tâm Lôi, là Yêu Thần đại nhân tổn hao rất nhiều nguyên khí mới luyện chế được một cái cho ta. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ta cũng sẽ không xuất ra để lừa gạt người khác. Ngọc phù này nhìn bề ngoài là tuyệt phẩm bảo khí, kỳ thật cũng là đúng như vậy. Trên bề mặt nó có rất nhiều trận pháp, quang trọng nhất lf Mê Tâm Thần Lôi. Ta cũng chỉ có một cái thôi, nếu như sau này gặp phải địch nhân cường đại không có gì bảo vệt ính mạng thì sẽ chết mất."

"Uhm! Là như vậy sao? Vậy thì ngươi cứ giữ lại mà bảo vệ tính mạng đi." Phương Hàn lại thu phạm vi quang mạng của bổn mạng phù lục lại một chút.

"Xem như ngươi lợi hại! Cho ngươi!" Tiểu yêu hồ thấy Phương Hàn nói như vậy, nhưng lại hành động ức hoeeps người, nếu như quang mang của phù lục tiếp tục thu nhỏ nữa thì nàng sẽ bị kẹt trong nham thạch luôn. Giờ đây nàng mới hiểu được sự ngoan độc, quyết đoán của người này, vội vàng đưa Thiên Yêu Mê Tâm Lôi ra.

Phương Hàn tiếp lấy ném vào trong A Tỳ Môn của Hoàng Tuyền Đồ để cho Diêm nghiên cứu.

"Ừm! Đây cũng không phải là ta bức ngươi mà là ngươi tự nguyện giao ra." Phương Hàn lạnh lùng nói, "Hiện tại để ta nhìn xem, bên trong những khối huyền vũ nham thạch này rốt cuộc có cái gì kỳ lạ. Nếu như không tìm thấy gì thì ngươi còn phải bối thường cho ta nữa."

Trong lúc nói chuyện, quang hoa của bổn mạng phù lục lại tiếp tục tỏa ra, nham thạch lập tức dần hóa lỏng, hai người không ngừng xuyên qua xuyên lại khắp nơi trong tầng nham thạch.

"Cổ phù có phản wusng!" Đột nhiên tiểu yêu hồ kêu lên. Linh phù có hình câu bút bỗng nhiên rung động.

"Thật không?" Phương Hàn cũng cảm giác được một chút ba động của pháp lực, vội vàng hướng về phía ba động phát ra mà đi.

Oanh long!

Đột nhiên nham thạch không bị Thổ Hoàng cương khí hòa tan nữa, Phương Hàn đụng phải một bề mặt cứng rắn! Hắn vội định thần nhìn lại thì phát hiện ra huyền vũ nham màu đen đã thay bằng một tầng kim cương trong suốt!

Không sai, chính là loại đá cực kỳ quý hiếm trong thế tục, kim cương. Mà bây giờ lại là một khối cực lớn, không biết lớn đến mức nào. Sợ là còn lớn hơn cả một quả núi bình thường.

Sâu trong lòng khối đá kim cương này hình như loáng thoáng có một tòa cung điện tồn tại.