Vĩnh Sinh

Chương 422: Phó chưởng môn




"Đó là cái gì?"

"Xảy ra chuyện gì mà đột nhiên bầu trời lại tối đen như vậy?"

"Chẳng lẽ là có yêu ma tiến đánh Vũ Hóa Môn?"

"Không có khả năng, Vũ Hóa Môn chúng ta đường đường là tiên đạo thập môn, có loại yêu ma gì dám tới đánh lén? Hơn nữa muốn đánh cũng chỉ dám đánh mấy ngọn núi nhỏ yếu mà thôi, chúng ta đang ở trên Thiên Đô Phong, trên mặt còn có Cửu Cung Đại Kim Tháp bao phủ, vạn tà bất xâm mà."

"Không tốt, là có người muốn thu Cửu Cung Đại Kim Tháp! Rốt cuộc là ai mà có lá gan lớn như vậy! Nhanh lên đi gọi Vạn La sư huynh, Linh Tiêu sư huynh!"

Trên Thiên Đô Phong, có rất nhiều cao thủ thân cận với Hoa Thiên Đô, nhờ vào nồng đậm linh khí của Thiên Đô Phong để tu luyện.

Trong đó có chân truyền đệ tử Thần Thông Bí Cảnh, cũng một ít nội môn đệ tử Nhục Thân Cảnh, ngoại môn đệ tử. Còn có đám nô bộc cường đại nữa.

Như Phương Hàn thu phục chiếm được Hắc U Vương, Hoa Thiên Đô ở bên ngoài lịch luyện mấy trăm năm, cũng hàng phục được không ít cao thủ cường hoành, một mực bán mạng cho hắn, nguyên bản đều ở trong Đại Hoang Cổ Lô, nhưng hiện tại bởi vì Hoa Thiên Đô bế quan, vài tên nô bộc đều trấn thủ trên Thiên Đô Phong. Chủ trì hết thảy vận chuyển của ngọn núi.

Lúc Phương Hàn nhảy lên giữa không trung, thúc dục pháp lực, cưỡng chế thu nhiếp Cửu Cung Đại Kim Tháp, rất nhiều cao thủ trên Thiên Đô Phong cũng phi lên không trung, đều cho rằng yêu ma tiến đánh.

Chờ khi bọn hắn bay lên không trung, lại phát hiện Phương Hàn đang lăng không đứng ở phía xa xa, quần áo bồng bềnh, giống như thần linh tới từ thượng cổ, ánh mắt bao quát nhìn xuống, pháp lực trôi nổi trên không trung, hóa thành một đại thủ chín đầu ngón tay, bắn nhiếp xuống, mỗi một đầu ngón tay đều phát ra hấp lực cường đại hút lấy chín tòa kim tháp.

Chín tòa kim tháp này, mỗi một tòa đều trải qua Hoa Thiên Đô nhiều lần tế luyện, được đặt trên Thiên Đô Phong, hợp làm một với địa mạch của Thiên Đô Phong, muốn mạnh mẽ thu lấy tòa chín tòa đại kim tháp này, quả thực là chuyện không thể, trừ phi di động cả khối đất đai lớn phía dưới.

Nhưng mà Phương Hàn lại không thèm để ý, hiện tại hắn đang thoải mái rút ngọn núi này lên, tùy ý xé rách mặt đất.

Sau khi luyện thành Thiên Địa Pháp Tương ngưng tụ Thiên thủ thiên nhãn, nguyên thần Phật ma hợp nhất, pháp lực của hắn đã cường hãn đến độ không thể tưởng tượng, nếu như vạn cổ cự đầu chưa có tu thành Bất Tử Chi Thân, đều khó có khả năng làm gì được hắn. Huống chi hiện tại trong bổn mạng nguyên thần của hắn còn có một kiện bảo kiếm tẩm bổ? Một kiện thượng phẩm đạo khí Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm!

Cửu Cung Đại Kim Tháp tuy cũng là tuyệt phẩm bảo khí, trong mắt Kim Đan cao thủ, xem như là đồ tốt, thế nhưng trong mắt Phương Hàn, hiện tại nó cũng chỉ bình thường như phi kiếm mà thôi.

Trừ phi chín tòa kim tháp đều là đạo khí, liên hợp lại, liên tiếp thành đại trận, hắn muốn thu cũng có chút khó khăn, thế nhưng hiện tại, lại dễ như trở bàn tay!

Mắt thấy khi mình trở tay, chín tòa kim tháp kịch liệt chấn động, địa mạch bên dưới bắt đầu rung động, nhưng cũng không vấn đề. Nếu không phải Phương Hàn cố kỵ địa mạch bên dưới nổ mạnh, núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy tuôn ra, khiến phạm vi trăm dặm biến thành biển lửa, phá hư quang cảnh của Vũ Hóa Môn, trong nháy mắt hắn có thể thu chín tòa kim tháp này. Thậm chí dùng Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm đánh xuống, khiến cả Thiên Đô Phong nát bấy.

Hiện tại hắn một mặt chặt đứng liên hệ giữa địa mạch cùng Cửu Cung Đại Kim Tháp, một mặt trấn áp địa mạch.

"Phương Hàn! Ngươi, tên gây tai hoạ này! Ngươi còn dám trở về! Ngươi ở Linh Lung Phúc Địa đã gây đại họa ngập trời cho Vũ Hóa Môn ta. Bị chưởng giáo Thái Nhất Môn ban ra thiên đạo lệnh truy sát, hiện tại Như Ý Tử trưởng lão đang tập hợp các trưởng lão, mở ra hội nghị để trừng phạt ngươi. Sau khi trở về, ngươi còn không biết núp kĩ, cư nhiên còn kiêu ngạo như vậy!"

Vèo vèo!

Đột nhiên lúc này, hai đạo kim quang từ đằng xa bắn tới, trực tiếp buông xuống Thiên Đô Phong, thấy Phương Hàn nhấc bổng kim tháp lên, trấn áp địa mạch, sắc mặt hai người không khỏi cuồng biến!

Hai đạo kim quang này chính là hai đại cao thủ Kim Đan "Vạn La" "Linh Tiêu", thiên cổ tiểu cự đầu!

Trong đó Vạn La đã thua trong tay Phương Hàn, sau này trở về khổ luyện Đạo thuật, được Như Ý Tử chỉ điểm, cùng Hoa Thiên Đô dốc sức ủng hộ, thực lực bây giờ đã tiến rất nhanh. Tuy vẫn còn là thần thông thất trọng Kim Đan, thế nhưng trên kim đan còn chứa thêm vài loại thần thông!

Kẻ kêu muốn trừng phạt Phương Hàn, chính là Vạn La.

"Phương Hàn, đây là ngươi đang khiêu khích, trái với môn quy, là phát tiết hận thù cá nhân đấy! Ngươi thật sự muốn bị trưởng lão trừng phạt sao? Ngươi dám phá hư ngọn núi của chân truyền đệ tử!"

Linh Tiêu hai tay vừa chuyển, trên tay đột nhiên bay ra mấy trăm lưỡi phi kiếm, mỗi một kiện phi kiếm đều có lục quang lượn lờ, đây là hắn khổ tu "Thanh Vương Thần Mộc Kiếm!"

Mà Vạn La lại trực tiếp quăng ra La Sinh Môn, một cái cảnh cửa cự đại, phun ra nuốt vào bất định, muôn nghìn biến ảo, bao phủ lấy Phương Hàn, đồng thời thân hình của hai người đồng thời bay lên đỉnh Thiên Đô Phong, Kim Đan bay ra kiệt lực trấn áp Cửu Cung Đại Kim Tháp.

"Mễ Lạp Chi Châu, phóng ra quang hoa." Phương Hàn tung ra một trảo, toàn bộ mấy trăm lưỡi kiếm của Linh Tiêu đều bị hắn chụp lấy, tùy ý chà xát! Lập tức hóa thành một đoàn nguyên khí bị hắn dùng Đại Thôn Phệ Thuật nuốt vào.

Mà sau đó, hắn há miệng khẽ hút, trước mặt La Sinh Môn, ma khí A Tị chi môn quay cuồng, ùn ùn kéo đến, trực tiếp hút La Sinh Môn vào trong đó, rồi biến mất vô tung vô ảnh.

"Các ngươi chỉ lo tu luyện pháp bảo, không để ý tới bổn mạng thần thông của mình, ta đây kiềm chế các ngươi một chút. Cút xuống đi! Về phần chuyện tình giữa ta cùng Hoa Thiên Đô, còn chưa tới phiên hai con tôm nhỏ các ngươi nhúng tay vào. Ngày đó Hoa Thiên Đô đã thu Thất Sát Hồ Lô của ta, hôm nay ta thu Cửu Cung Kim Tháp của hắn, chỉ cần hắn có thể thắng ta. Kim tháp này hắn cứ việc thu hồi. Nếu như không thắng được, tính mạng của hắn cũng mất. Còn ném ra một kiện Thuần Dương pháp bảo sao? Cút!!"

Phương Hàn quát to một tiếng.

Vạn La, Linh Tiêu hai đại Kim Đan cao thủ chỉ thấy lồng ngực chấn động, dường như bị một cái chùy lớn đánh trúng, trực tiếp phun ra máu tươi, rơi từ trên không trung xuống, ánh sáng trên Kim Đan cũng ảm đạm. Phương Hàn cười lạnh, tay áo phất lên, hai tên Kim Đan cao thủ thiên cổ tiểu cự đầu đã bị gió lốc cường hoành cuốn đi, trực tiếp bị quét lên trên Thiên Hình Thai!

Sau đó hai tay Phương Hàn co lại, chín tòa đại kim tháp triệt để thoát ly Thiên Đô Phong, trực tiếp bay vào tay áo của hắn.

Mà cả tòa Thiên Đô Phong, khi hắn thu Cửu Cung Kim Tháp, đột nhiên sụp đổ xuống, thậm chí một phần ba bị lún xuống lòng đất, một ngọn núi cao bây giờ bị lún xuống một phần ba.

Đây là hắn vận dụng thần thông ép ngọn núi này xuống.

Rầm rầm rầm! Không biết bao nhiêu cung điện trên ngọn núi bị phá hư. Hoa Thiên Đô tỉ mỉ kiến tạo, ngọn núi tràn ngập khí tức hoàng giả, lúc này lập tức khắp nơi rách nát, dường như gặp loạn binh đánh cướp vậy.

"Phương Hàn, Hoa Thiên Đô sư huynh đang bế quan, toàn lực đánh sâu vào Trường Sinh Bí Cảnh, sắp trở thành vạn cổ cự đầu, không có nhàn hạ mà quản ngươi. Nhưng Như Ý Tử trưởng lão tuyệt đối sẽ trừng phạt ngươi, trừng phạt ngươi. Phương Hàn! Ngươi chờ đấy!"

Trên Thiên Hình Thai, Vạn La, Linh Tiêu hai đại cao thủ liều mạng thét dài.

Oành!

Phương Hàn hạ xuống Thiên Hình Thai, nhìn Vạn La, Linh Tiêu hai người, dường như đang nhìn hai con chó, ngữ khí lạnh lùng, nói: "Như Ý Tử! Như Ý Tử hắn dám trừng phạt ta! Ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Phương Hàn ta là ai? là đệ nhất nhân chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, sau này nhất định sẽ chấp chưởng đại giáo tiên đạo, chí tôn nhân của Vũ Hóa Môn, Như Ý Tử cũng phải nghe ta sắp xếp, bằng không chính hắn sẽ biến thành kẻ phản giáo."

"Gì! Như Ý Tử trưởng lão chính là vạn cổ cự đầu, ngươi lại có thể cuồng vọng như vậy! Là ngươi tẩu hỏa nhập ma à? Hay là đã biến thành kẻ điên rồi?"

Nguyên bản Vạn La muốn đem Như Ý Tử dọa Phương Hàn, nhưng lại nghe trong miệng hắn muốn Như Ý Tử sống không bằng chết, quả thực là ngôn ngữ của kẻ tẩu hỏa nhập ma.

Thân thể của Linh Tiêu cũng run rẩy.

Nhưng trong lòng Phương Hàn biết, Như Ý Tử còn chưa có tu thành Trường Sinh Bí Cảnh đệ nhị trọng Bất Tử Chi Thân, chính mình hiện tại có Đại Hỗn Độn Lôi Kiếm, Bát Bộ Phù Đồ, Hoàng Tuyền Đồ ba kiện pháp bảo, càng có thực lực của Mộc Đạo Nhân, cũng là vạn cổ cự đầu. Cũng đủ có thể đánh bại Như Ý Tử.

Thậm chí là giết chết.

Trên người Như Ý Tử có khả năng có đạo khí, thế nhưng tuyệt đối không có thượng phẩm đạo khí!

Thời điểm Mộc Đạo Nhân mạnh nhất, tuy thực lực có sự chênh lệch với Như Ý Tử, thế nhưng dù sao cũng là vạn cổ cự đầu! Ai cũng không sợ ai. Hiện tại Mộc Đạo Nhân đối đầu với Như Ý Tử, cũng phải chiến mấy ngày mấy đêm mới có thể phân thắng bại.

"Như Ý Tử, ngươi lại có thể kêu gọi lập ra Trường Lão hội để trừng phạt ta, ai cho ngươi lá gan này! Gọi Hoa Thiên Đô ra đây! Thầy trò các ngươi, đều ra đây, mau tới Thiên Hình Thai."

Phương Hàn sớm đã tính toán thật tốt, lần này trở lại Vũ Hóa Môn, chuẩn bị đại náo một trận. Miễn cho đêm dài lắm mộng.

Đứng ở Thiên Hình Thai, hắn ngẩn đầu, hít đủ nguyên khí, đột nhiên hét lớn một tiếng, lập tức bầu trời trong phạm vi trăm dặm, mây trắng toàn bộ bị âm ba chấn vỡ, từng vòng âm ba tạo thành cuồng phong, tản mát ra, cuốn đổ vô số đại thụ, cả Vũ Hóa thiên cung liên tục lay động.

Lúc này, trong phút chốc Phương Hàn trở lại Vũ Hóa Môn, ở chỗ sâu trong Vũ Hóa thiên cung, tại một phòng họp thật lớn, có khoảng mấy trăm vị trưởng lão đang ngồi trang nghiêm ở đó.

Trong đó có rất nhiều cao thủ thông thất trọng Kim Đan, thiên cổ tiểu cự đầu, có thần thông bát trọng, thần thông cửu trọng, thập trọng cường giả, cũng có vạn cổ cự đầu! Đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Vũ Hóa Môn, làm bá chủ một phương.

"Truyện Công trưởng lão" "Dược Vương trường lão" "Kiếm Trủng trường lão"...Một vài cao thủ cũng ở trong số đó, ngay cả "Thiên Hình trường lão" vị vạn cổ cự đầu cũng có mặt.

Trong phòng, ngoại trừ Như Ý Tử, Thiên Hình trường lão, Khương Nhu Nhu, tam đại vạn cổ cự đầu ra, còn có nhiều trưởng lão khác, có thêm vài gương mặt xa lạ, cũng là vạn cổ cự đầu, hiển nhiên là bế quan ngàn năm trong Vũ Hóa Môn, là nhân vật rất ít khi xuất hiện.

"Như Ý huynh, ta đang ở trong chỗ sâu nhất của Vũ Hóa thiên cung bế quan nghìn năm, hiện tại là thời khắc mấu chốt tiến lên Bất Tử Chi Thân, ngươi lại gọi ta ra, chỉ là để trừng phạt một tên đệ tử Thần Thông Bí Cảnh thôi sao?" Một vạn cổ cự đầu có khuôn mặt xa lạ, thần sắc không thoải mái lên tiếng.

"Đạo Lăng huynh xin cứ an tâm, tên đệ tử Thần Thông Bí Cảnh này tên gọi Phương Hàn, cũng không phải là đệ tử bình thường, thậm chí có quan hệ tới sinh tử tồn vong của Vũ Hóa Môn chúng ta. Đạo Lăng huynh không những là trưởng lão của Vũ Hóa Môn ta, mà còn là phó chưởng môn, hiện tại chưởng giáo sư huynh Phong Bạch Vũ đang bế quan tìm hiểu sự huyền bí của Thiên Hoàng Kính. Ta kêu mấy vị đi ra, là muốn các vị chủ trì đại sự. Phương Hàn này bị đích thân Hỗn Thiên đạo nhân ban ra thiên hạ lệnh truy sát, vô số cao thủ thiên hạ đều muốn giết hắn, ở ngoài Vũ Hóa Môn, thậm chí còn có rất nhiều cao thủ nhòm ngó. Khi đệ tử của chúng ta ra ngoài, đều bị rất nhiều người theo dõi, thậm chí còn có một vài ngoại môn đệ tử đi ra ngoài bị ma đạo sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp, nhưng không tra ra được gì. Ngươi nói chuyện này có nghiêm trọng hay không?"

Như Ý Tử u ám cười, nói: "Cho nên ta mới phát động hội nghị Trường Lão, mời mấy vị phó chưởng môn các ngươi ra, dùng quyền lực hành sử, triệt để trừng phạt Phương Hàn!"

"Gì? Đích thân chưởng môn của Thái Nhất Môn hạ thiên đạo lệnh truy sát? Chúng ta bế quan ngàn năm, không ngờ trong hàng ngũ đệ tử Vũ Hóa Môn lại xuất hiện một nhân vật cường hoành như vậy? Rốt cuộc hắn đã phạm phải sai lầm gì mà khiến Hỗn Thiên đạo nhân cũng phải tức giận? Phải biết rằng Hỗn Thiên đạo nhân chính là sư huynh của Linh Lung Tiên Tôn, pháp lực vô cùng vô tận, dễ dàng hủy thiên diệt địa. Năm đó ta du lịch, người này cũng đã danh chấn Chư Thiên vạn giới, tu vi còn trên cả chưởng giáo chí tôn."

Người nói chuyện với Như Ý Tử được kêu là Đạo Lăng, cũng là vạn cổ cự đầu, nghe Như Ý Tử nói vậy, toàn thân hắn lập tức chấn động.

Còn vài vị phó chưởng môn khác vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.

Bọn họ tự nhiên biết, Hỗn Thiên đạo nhân đích thân ban bố thiên đạo lệnh truy sát là khái niệm gì?

Dựa theo đạo lý, Thần Thông Bí Cảnh, cho dù có lợi hại đến mấy, náo loạn nghiêng trời lệch đất, cũng sẽ không được Trường Sinh Bí Cảnh vạn cổ cự đầu chú ý, song phương căn bản không cùng một cấp bậc.

Chỉ là một bầy kiến hôi gây náo loạn, con người há lại để ý?

Vài vị vạn cổ cự đầu có gương mặt lạ lẫm ngồi đây đều là phó chưởng môn, ngàn năm trước cũng là chân truyền đệ tử, sau khi tấn chức lên Trường Sinh Bí Cảnh, địa vị tăng lên. Trở thành "Phong Bạch Vũ" Dự khuyết. Địa vị cực kỳ cao thượng, hơn xa địa vị trưởng lão.

Mặc dù tu vi của vài vị phó chưởng môn này cũng giống Như Ý Tử, đều là Trường Sinh Bí Cảnh đệ nhất trọng Vạn Thọ Cảnh, nhưng chỉ cần bọn họ đột phá cảnh giới Bất Tử Chi Thân, sau khi Phong Bạch Vũ thoái vị, đại vị chưởng môn chắc chắn sẽ về tay hắn. Mấy người này cũng là từ đám chân truyền đệ tử bò lên, cho nên đều phi thường kiêu ngạo, coi trời bằng vung, ngàn năm trước cũng là nhân vật tung hoành tứ hải.

Phương Hàn, Hoa Thiên Đô, Phương Thanh Tuyết, Mạnh Thiểu Bạch nếu như bước chân vào Trường Sinh Bí Cảnh trở thành phó chưởng môn cũng sẽ là đối thủ tranh đoạt đại vị chưởng môn với bọn họ.

"Phương Hàn này chẳng qua chỉ là giết chết hai tên Kim Đan đệ tử của Thái Nhất Môn, sau đó đem đi làm lễ chúc thọ hiến cho Linh Lung Tiên Tôn mà thôi." Thiên Hình trường lão lạnh lùng nói: "Thế nào, Vương Đạo Lăng, Dịch Kiếm Thu, Trần Thiên Hiệp, ba người các ngươi năm đó cũng không có uy phong như vậy đúng không? Như Ý Tử hiện tại muốn trừng phạt một tên đệ tử có tiền đồ như vậy, ta không đồng ý. Ý kiến của các ngươi như thế nào?"

"Ha ha, có khí phách! Giết Kim Đan đệ tử của Thái Nhất Môn hiến cho Linh Lung Tiên Tôn, lợi hại! Loại người có lá gan này, ta thật có chút bội phục. Như Ý Tử, làm chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn cho chúng ta mà không có một chút sát phạt chi khí, sau này sao có thể chấp chưởng đại giáo đây? Nếu như là một kẻ mềm oặt, ta còn chẳng muốn tranh phong địa vị chưởng môn cùng hắn, mà một kiếm bổ đôi hắn ra cho nhanh." Một người nam tử trung niên bạch y, trên cổ tay còn quấn quanh một thanh nhuyễn kiếm, giống như vòng tay vậy, trên đó phát ra ánh sáng lập lòe, nam tử này gọi là Dịch Kiếm Thu, cũng là phó chưởng môn, ngàn năm trước, hắn làm chân truyền đệ tử so ra còn nổi danh hơn cả Hoa Thiên Đô, nhưng mà sau khi tấn thăng lên làm vạn cổ cự đầu, hắn lập tức bế quan ngàn năm, hiện tại đám đệ tử Vũ Hóa Môn cũng không biết có một nhân vật số một như vậy tồn tại.

Nội môn ngoại môn Vũ Hóa Môn, kể cả chân truyền đệ tử, thần thông ngũ trọng Thiên Nhân Cảnh cao thủ, tuổi thọ đều không quá một ngàn năm.

Một ngàn năm, đối với cao thủ bình thường mà nói không biết có thể thấy được bao nhiêu khuôn mặt.

"Dịch Kiếm Thu, ngươi nói không sai. Thân là chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, nhất định phải tàn nhẫn. Bằng không khi làm chưởng giáo, cũng không chấn nhiếp được người khác." Lại một tên cự đầu phó chưởng môn cao gầy lên tiếng, người này tên Trần Thiên Hiệp, nói: "Nếu như kẻ này tấn thăng làm vạn cổ cự đầu, ta lại muốn so tài với hắn một phen, bế quan ngàn năm, tính tình của ta cũng đã thu liễm rất nhiều, nhiệt huyết giảm đi. Lại nói, Như Ý Tử, Hoa Thiên Đô bế quan thế nào rồi? Tuy hắn là hậu bối của ta, nhưng mà ta vẫn coi hắn là đối thủ cạnh tranh đấy."

"Sát phạt cũng có hạn độ của nó. Hoa Thiên Đô tìm được một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn. Tùy thời đều có thể đột phá Trường Sinh Bí Cảnh, trở thành Bất Tử Chi Thân. Đến lúc đó tự nhiên sẽ để chư vị đánh giá, hơn nữa hắn lập nhiều công lớn, lôi kéo Thái Nhất Môn, có hôn ước với Yên Thủy Nhất là Thủy thần chuyển thế, chân truyền đệ tử của Thái Nhất Môn, rất được các trưởng lão thái thượng tán thành, để Phong Bạch Vũ sư huynh truyền thụ Chân Không Âm Dương Đạo cho hắn. Chắc hẳn chư vị đều minh bạch, đây là ý gì. Hơn nữa Phương Hàn kẻ này từ khi tiến vào Vũ Hóa Môn ta, chưa từng học được chút công pháp chính thống nào của Vũ Hóa Môn, toàn bộ đều là thần thông Ma Môn, rất rõ ràng, chưởng giáo chí tôn cùng thái thượng trưởng lão coi hắn là ngoại nhân. Nếu như cứ để hắn làm vậy, sớm muộn gì Vũ Hóa Môn chúng ta cũng bị đại họa ngập trời, không trừng phạt hắn, hắn còn tưởng rằng sau này thật sự có thể làm chưởng môn của Vũ Hóa Môn."

Như Ý Tử nhẹ nhàng vung tay, phân tích rõ ràng từng câu từng chữ, khiến sắc mặt của vài vị Phó chưởng môn này cũng dần dần biến hóa.

Vài vị Phó chưởng môn này tuy cũng có hi vọng leo lên đại vị chưởng giáo, nhưng mà bế quan ngàn năm, còn chưa đột phá lên Bất Tử Chi Thân, cũng biết cửa ải Bất Tử Chi Thân này quá gian nan.

Chưởng giáo chí tôn của một đại môn phái, tối thiểu nhất cũng phải là Bất Tử Chi Thân mới có thể chấp pháp, không nói nguyên nhân khác, chỉ bởi vì hắn không dễ dàng chết, sau khi bị người ta đánh thành tro bụi cũng có thể khôi phục.

Trong vòng ba ngàn năm, Phong Bạch Vũ đã đột phá đến Bất Tử Chi Thân, lại cướp đoạt được chức chưởng môn.

Nếu như Hoa Thiên Đô tu thành Bất Tử Chi Thân, như vậy vài vị phó chưởng môn trên cơ bản cũng sẽ hết hi vọng leo lên đại vị. Hơn nữa thái thượng trưởng lão cùng Phong Bạch Vũ lại có thể truyền Chân Không Âm Dương Đạo cho Hoa Thiên Đô, rõ ràng cho thấy đang bồi dưỡng chưởng môn nối nghiệp.

"Bất Tử Chi Thân cũng không phải dễ dàng đột phá như vậy. Nếu như Hoa Thiên Đô có thể đột phá, ta tự nhiên rời khỏi chức vị phó chưởng môn, không tranh đoạt cùng hắn nữa." Vương Đạo Lăng trầm tĩnh nói: "Nhưng mà Như Ý Tử ngươi vừa nói như vậy, Phương Hàn kẻ này lại chưa từng tu luyện qua thần thông của Vũ Hóa Môn, hiển nhiên không phải đệ tử chính thống của Vũ Hóa Môn ta, gây ra chuyện lớn như vậy, cũng nên cảnh cáo hắn một chút. Nhưng mà cũng không thể quá mức. Thương lượng một chút, nên cảnh cáo hắn như thế nào đây?"

"Ta không có bất cứ ý kiến gì, không đồng ý cũng không phản đối, nhưng mà Phương Hàn kẻ này nếu như trở về, ta lại muốn chứng kiến một chút, tu vi của hắn rốt cuộc lợi hại tới mức nào?"

Dịch Kiếm Thu cũng là một "Phó chưởng môn", vừa nói hắn vừa búng tay.

"Ta cũng giống như vậy." Trần Thiên Hiệp cũng tỏ thái độ.

"Ta đồng ý trừng phạt Phương Hàn, sự tình lần này hắn đã làm quá lớn, khiến đám đệ tử Vũ Hóa Môn không tiện xuất sơn." Một vị trưởng lão thần thông thập trọng giơ tay lên.

"Ta cũng đồng ý làm vậy."

"Trừng phạt một chút cũng tốt."

Lập tức có vại vị trưởng lão chiếm cứ địa vị trọng yếu trong Vũ Hóa Môn đều tỏ vẻ đồng ý, hiển nhiên là đám người ủng hộ Hoa Thiên Đô.

Như Ý Tử thoả mãn nhẹ gật đầu.

Lần này hắn tung ra tin tức Hoa Thiên Đô được truyền thụ Đại Âm Dương Thuật, lập tức khiến rất nhiều trưởng lão thay đổi cách nghĩ của mình. Dù sao cảnh giới của Hoa Thiên Đô vốn cao hơn không ít so với Phương Hàn, hơn nữa lại có hôn ước với Yên Thủy Nhất. Tin tức này một khi truyền ra, Hoa Thiên Đô đã chú định trở thành chưởng môn rồi.

Mà Thái Nhất Môn đã ban ra thiên đạo lệnh truy sát.

Như vậy chưởng giáo Hỗn Thiên đạo nhân của Thái Nhất Môn không phải đang trợ giúp Hoa Thiên Đô sao?

Điều kiện thuận lợi như vậy, khiến rất nhiêu người lúc trước chần chừ, bây giờ đều hướng về Hoa Thiên Đô.

Lần này Như Ý Tử lôi kéo được không ít người ủng hộ.

"Ta không đồng ý trừng phạt Phương Hàn." Khương Nhu Nhu đột nhiên lên tiếng: "Hơn nữa Như Ý Tử, những lời này của ngươi cũng chỉ là tô vẽ mà thôi, đơn giản là muốn tạo thế cho Hoa Thiên Đô, bất tri bất giác phá hủy đi thế cân bằng trong Vũ Hóa Môn ta, không sợ sau khi Phương Hàn trở về, gây ra thiên đại phiền toái sao, bây giờ chỉ sợ khó có người áp chế nổi hắn."

"Hừ! Khương Nhu Nhu, ngươi nói gì vậy? Phương Hàn? Không ai áp chế được hắn? Dù sao hắn cũng chỉ là một tu sĩ bình thường có tu vi Thần Thông Bí Cảnh, không phải vạn cổ cự đầu! Sau khi hắn trở về, nếu quả thật đại nghịch bất đạo, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là vạn cổ cự đầu. Tu vi của Trường Sinh Bí Cảnh cũng không phải kẻ Thần Thông Bí Cảnh có thể chống lại!"

Trên mặt Như Ý Tử hiện lên vài phần tức giận, đồng thời vỗ mạnh mặt bàn!

Oanh long!

Trong nháy mắt khi hắn vỗ bàn, đột nhiên cả Vũ Hóa thiên cung rung lên, từ bên ngoài truyền tới một thanh âm gào rít: "Như Ý Tử! Là ai cho ngươi lá gan mà dám trừng phạt ta! Ai cho ngươi lá gan này! Ngươi cùng Hoa Thiên Đô đều ra đây cho ta, mau tới trên Thiên Hình Thai!..."

"Như Ý Tử! Ai cho ngươi lá gan này!"

"Ai cho ngươi lá gan..."

Từng tiếng vang một, bắt đầu còn nghe không rõ, thế nhưng càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ. Chính là thanh âm của Phương Hàn.

"Gì?"

"Phương Hàn đã trở lại?"

"Dưới tình huống bị thiên đạo lệnh truy sát ban ra, Phương Hàn kẻ này lại có thể thuận lợi trở lại Vũ Hóa Môn?"

"Đây là thanh âm gì? Hắn muốn làm gì? Lá gan lớn như vậy, có phải là kẻ điên bị tẩu hỏa nhập ma không? Lại có thể có gan kêu Như Ý Tử ra?"...

Qua mấy hơi thở, tất cả các trưởng lão trong phòng hội nghị đều nghe rõ thanh âm bá đạo này, đồng loạt đứng lên, kể cả Vương Đạo Lăng, Dịch Kiếm Thu, Trần Thiên Hiệp, sắc mặt của ba phó chưởng môn cũng đột ngột biến đổi, ánh mắt đều nhìn về phía Như Ý Tử.

"Tên Phương Hàn này thật lợi hại! Quá ngông cuồng! So với nhân vật đứng đầu ma đạo còn ngông cuồng hơn! So với chúng ta năm đó cũng cuồng hơn!" Dịch Kiếm Thu dựng ngón tay cái lên, thân thể nhoáng một cái, hóa thành một đạo cầu vồng bay ra ngoài. "Đi, chúng ta tới đó xem, tên Phương Hàn này rốt cuộc là cậy vào cái gì!"

Trần Thiên Hiệp, Vương Đạo Lăng cũng bay vút ra ngoài. Pháp lực cường hoành, chấn động không gian.

"Kẻ này điên rồi!"

Như Ý Tử trước mắt bao nhiêu người, sắc mặt đỏ au. Hắn vạn lần không ngờ, mình đã là một vạn cổ cự đầu nhưng sau khi Phương Hàn trở về, lại dám nói vậy với mình, còn nói ai cho mình lá gan đó! Loại ngôn ngữ này, quả thực là trắng trợn vũ nhục! Hắn há có thể nhịn được?

Lập tức, bước chân di chuyển, quanh thân ầm ầm loạn hưởng, từng đạo ảo ảnh lập lòe, sau đó vọt mạnh, thân thể bỗng biến mất.

"Thái Ất Phi Thiên Huyễn Ảnh! Xem ra Như Ý Tử thật sự nổi giận rồi." Khương Nhu Nhu khanh khách cười cười, đồng thời mở miệng nói với Thiên Hình trường lão.

"Đi, chúng ta cũng ra ngoài xem, Phương Hàn đang ở trên trên Thiên Hình Thai." Thiên Hình trường lão tỉnh táo nói: "Như Ý Tử dù sao cũng là vạn cổ cự đầu, không biết Phương Hàn vì sao lại khiêu khích hắn, chẳng lẽ Phương Hàn có thực lực đối kháng với vạn cổ cự đầu? Nhưng mà cho dù là Yên Thủy Nhất, Phạm Thanh Ảnh, đám cao thủ kia, cũng chỉ có thể chạy trốn khi đối đầu với vạn cổ cự đầu mà thôi."

"Đi, chẳng phải tới đó sẽ biết sao."