Vĩnh Trú

Chương 8




Mấy đêm liền, Bạch Phương Phương chạy bộ một mình cảm thấy hơi chán, muốn gọi Thẩm Liệt.

Lần đầu tiên đi tìm anh, anh không có ở nhà, ra khỏi cửa thì không thấy quay về. Bạch Phương Phương nhìn đồng hồ, mười rưỡi tối, giờ này còn có thể đi đâu được, rồi cô nhớ lại cái đêm mình gặp anh người đầy mùi rượu, nghĩ đến hơn một nửa là anh đi đến hộp đêm hoặc mấy chỗ giải trí. Bạch Phương Phương cảm thấy cực kì xem thường, không muốn đi tìm anh nữa.

Ở phương diện nam nữ Thẩm Liệt rất tùy tiện, thuở thiếu thời Bạch Phương Phương đã có nhận thức ấy.

Thẩm Liệt hồi mười sáu mười bảy tuổi, mang một cô gái về nhà vụng trộm lén lút, vẫn trong thời gian đến lớp, chủ nhiệm lớp gọi điện cho phụ huynh, bác Thẩm chạy về nhà bắt gian con trai mình. Cùng ngày hôm ấy, Thẩm Liệt bị bố anh ta dùng roi tre đánh, sau đó bắt quỳ cả đêm. Bố của Thẩm Liệt tính khí nóng nảy, buổi tối hôm ấy mắng con trai mà cả tiểu khu đều nghe thấy, còn nói: Nếu có lần sau nữa, sẽ để cho quỳ trên thủy tinh vỡ.

Bạch Phương Phương không biết sau đó Thẩm Liệt có bị quỳ trên thủy tinh hay không, chỉ biết con người này thường xuyên bị đánh, tần suất bị đánh cũng dần tăng lên theo thời gian. Kết quả vào lần cuối cùng hai cha con nảy ra xung đột, đứa con trai như ngựa hoang ngang tàn vênh váo nổi đóa với người cha, nói: "Ông đừng tưởng rằng tôi không đánh lại ông, ông đây nếu không xem ông là bố, thì ông đây đã cho một tát rồi, không đánh trả, là chừa mặt mũi cho ông đấy."

Bác Thẩm cơ hồ giận đến hộc ba ngụm máu, nhưng trong lòng vẫn kiêng dè đứa con trai này, cũng không hạ thủ nữa, từ đó Thẩm gia lại yên bình hơn hẳn, cho đến khi Thẩm Liệt bị đuổi về thành phố Vân Trạch học.

Bố mẹ Bạch Phương Phương rất không đồng ý với cách giáo dục của nhà họ Thẩm. Đặc biệt là Phương Hoa, thỉnh thoảng lại đóng cửa phê bình hàng xóm, nói ông Thẩm là người thô bạo, không có học thức, đánh đứa trẻ như anh càng lúc càng ngang bướng, khó mà dạy dỗ, không chừng sau này còn có xu hướng bạo lực như ông.

Phương Hoa nói về cách giáo dục của mình dù không được mười phần, ít nhất cũng hài lòng với tám phần, hai mươi mấy năm qua Bạch Phương Phương chưa từng làm bố mẹ phiền lòng, thời gian đi học hiểu chuyện rất tốt, chưa từng đi một bước nào sai trái, ý niệm duy nhất vào lúc này, không phải là hi vọng Bạch Phương Phương ra nước ngoài học tiến sĩ, tốt nhất là tìm được người có trình độ học vấn nhất định, tuổi tác và gia cảnh không khác người đi nước ngoài bao nhiêu, gặp nhau thì vừa hay có thể chăm sóc nhau, chuyện hôn nhân đại sự cũng dễ dàng quyết định.

Khi hai cha mẹ hai nhà có con còn bé, cũng từng nói chuyện kết thân. Con trai trưởng nhà họ Thẩm, Thẩm Duệ ngược lại lại là đứa hiếu học, lúc này đang ở Mỹ, chỉ tiếc người ta ra đời sớm hơn Bạch Phương Phương mười năm, hai năm trước đã lấy vợ sinh con, cho nên những lời nói đùa kia không còn mặn mà gì nữa.

Chỉ có điều đến hôm nay, Phương Hoa bắt đầu lo lắng cho hạnh phúc đời sau của con gái, sợ rằng Bạch Phương Phương chỉ lo vùi đầu vào công việc, sơ ý một chút đã thành người phụ nữ có tuổi, sẽ rơi vào thế lựa chọn bất lợi. Nhưng mặt khác, bà lại lo rằng đứa con chỉ biết học hành không hiểu lòng người nham hiểm, không biết lại rước phải một người lăng nhăng về nhà, chẳng phải bết nát hơn sao? Cho nên mấy năm nay, Phương Hoa để ý con gái nghiêm ngặt, Bạch Phương Phương trực đêm ở bệnh viện, Phương Hoa kiểm tra giờ làm việc, chỉ biết gọi điện thoại trực ban. Nếu Bạch Phương Phương được nghỉ, ra ngoài chơi với bạn bè, nhất định phải có người canh cửa, trễ nhất không được quá mười một giờ.

Bạch Phương Phương ngược lại chẳng thấy có vấn đề gì, trừ những lúc Phương Hoa gọi điện khiến cô có chút phiền. Cô học rất nhiều, bình thường cũng chẳng đi ra ngoài chơi, tình nguyện ở nhà đọc sách ngủ, chỉ thỉnh thoảng tham gia buổi họp lớp, hoặc là cùng vài người bạn thân đi hát một lúc, đến quán bar hoạt động thư giãn gân cốt.

Đêm nay, Bạch Phương Phương không dễ dàng gì mới được nghỉ, người cũng coi như có tinh thần, thế là cùng một đám bạn trung học tìm một chỗ tụ tập, tất cả mọi người đều quen nhau vào thời điểm bắt đầu biết yêu, lại cùng nhau vượt mọi chông gai để thi vào chiến trường Đại học, mấy năm qua tình cảm rất thân thiết. Lâu ngày không tụ tập với nhau, chơi đùa đang hăng say, vô thức thời gian sẽ trễ hơn mọi khi.

Phương Hoa nhìn thời gian, bắt đầu nôn nóng, không kiềm chế được, kêu Bạch Sơn gọi điện cho con gái, Bạch Sơn nói: "Tôi không gọi, bà là người phiền nhất cái thế giới này, muốn gọi thì bà gọi đi, nếu không thì đừng gọi, đỡ khiến con bé giận, để cho nó chơi vui một chút, thả nó đi, không có chuyện gì đâu."

Phương Hoa nghe không lọt: "Không sao là thế nào, chờ có chuyện thì muộn mất rồi, thường ngày giờ này phải về nhà rồi, hỏi sao con bé lại ăn mặc như thế ra ngoài..."

"Mặc thế thì sao, con không có gu ăn mặc bà nói nó thế này thế kia, nó ăn mặc đẹp một chút, bà lại lo lắng, con gái tuổi còn nhỏ, đều như vậy thôi."

Phương Hoa ở trong phòng, cuối cùng nghĩ ra một giải pháp hòa hoãn, bà khoác áo đi ra ngoài, gõ cửa nhà hàng xóm đối diện, thấy Từ Huệ Phân liền nói: "Nhờ hai người giúp một chuyện, Phương Phương nhà tôi giờ còn chưa về, lúc này trời lại mưa, con bé cũng không mang dù, con trai chị có thể lấy xe đi đón nó không."

Thẩm Liệt thay bộ quần áo, cầm chìa khóa và điện thoại đi ra cửa, đến cửa nghe Phương Hoa đứng bên ngoài nói địa chỉ quán rượu, lúc này mới gọi cho Bạch Phương Phương, nửa ngày không ai nhận cuộc gọi, anh ngồi trong xe một hồi, rồi đánh tay lái đi.

Bạch Phương Phương đang ở trong phòng bao bận cướp mic với người ta, tất cả mọi người ca hát nói chuyện phiếm chơi đùa rất vui vẻ, ai còn nghe thấy tiếng điện thoại. Bạch Phương Phương giữ mic không chịu thả, giọng nam giọng nữ song ca, rốt cuộc phạm đến nhiều người khiến họ tức giận áp giải cô về ghế sô pha ngồi. Lúc này Bạch Phương Phương mới mò điện thoại trong túi xách đang run run, chậm rãi lấy ra nhìn, phát hiện số máy lạ, không định nhận, lại cảm thấy dãy số quen mắt, giống như số của Cổ Nghiêm. Cổ Nghiêm rất ít khi gọi điện cho cô, bởi vì gọi quá ít, Bạch Phương Phương đã từng giận dỗi xóa số của anh ta.

Bạch Phương Phương cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang, dè dặt nhận cuộc gọi, nén cơn giận giả vờ dịu dàng "A lô" một tiếng.

Người bên kia nói: "Đang ở đâu? Dì Phương kêu tôi đi đón em."

Bạch Phương Phương vừa nghe: "Thẩm Liệt?"

Thẩm Liệt nói: "Đi ra, về nhà."

Bạch Phương Phương mất hứng: "Tôi không về, vẫn còn sớm, tôi muốn chơi thêm một lúc nữa."

Thẩm Liệt suy nghĩ một hồi: "Tôi lên tìm em, em ở đâu?"

Bạch Phương Phương cảm thấy vô nghĩa, thế là đem số phòng bao báo cho anh, nói rất nhanh, ngay sau đó liền cúp máy. Cô nghĩ trong đầu: Tôi nói với anh rồi đấy, anh không nghe rõ tìm không được tôi cũng không phải chuyện của tôi. Bạch Phương Phương trở lại phòng bao, tiếp tục đùa vui ồn ào.

Thẩm Liệt quả thật không nghe rõ, đoán chừng tìm hai ba gian phòng, mới định đi tìm. Đầu tiên anh đứng giữa đám người vốn dĩ không nhìn ra ai là Bạch Phương Phương, ánh sáng mờ ảo, hơn mười người nam nữ, ca hát, chơi xúc xắc, lại nhảy múa loạn xạ, gọi, kêu... Thẩm Liệt nhìn có chút choáng váng. Lại có cô gái mặt tròn trĩnh đứng dựa ở cửa nhìn thấy anh, hỏi: "Anh đẹp trai, anh tìm ai?"

Thẩm Liệt nghĩ, người trẻ bây giờ nói chuyện thật thẳng thắn.

Không đợi anh trả lời, Bạch Phương Phương trong đám người liếc mắt qua, hét lớn: "Ngưu Ngưu, anh ta tìm mình, cho anh ấy vào đi."

Cô nàng gọi là Ngưu Ngưu ấy nhìn Thẩm Liệt cười không ngừng: "Ái chà, Phương Phương, đây là bạn trai cậu à?" Những lời ấy khiến cho phòng bao nhất thời yên tĩnh một lúc, đám trai gái vây lại, nhìn về phía Thẩm Liệt quan sát: "Ôi, bạn trai Bạch Phương Phương? Cũng được mà..."

Bạch Phương Phương giống như uống chút rượu, bước chân hơi nghiêng ngả, đi hai ba bước đẩy mọi người vây xem: "Mù à," Cô lớn tiếng tuyên bố, "Đây là anh tôi!"

Thẩm Liệt không khỏi nhìn cô, anh cảm thấy thời gian mình nhìn cô so với trước đây có nhiều hơn vài giây.

Ngưu Ngưu vội vàng nói: "Hóa ra là anh cậu, vậy thì tốt vậy thì tốt," Cô ta xoay mặt về phía Thẩm Liệt cười, "Anh Bạch, anh ngồi đi ngồi đi, anh là anh ruột hay anh họ của Phương Phương thế?"

Bạch Phương Phương nhìn Ngưu Ngưu cười khanh khách không ngừng: "Cậu đừng chọc anh ta, cẩn thận chết cũng không biết tại sao, anh ta tán gái còn nhiều hơn cả cậu từng thấy đấy."

Ngưu Ngưu thè lưỡi: "Đúng là lợi hại, vậy thì kinh nghiệm XO chắc chắn rất phong phú..."

Thẩm Liệt gãi đầu, tìm một chỗ dựa gần cửa ngồi xuống, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Bạch Phương Phương: "Nhiều nhất là gần một tiếng nữa, mười một giờ đưa em về."

Bạch Phương Phương cảm thấy mất mặt, đi sang một bên ca hát, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi muốn chơi đến khi nào thì khi ấy, không mướn anh xen vào."

Bên cạnh có một chàng trai vỗ đầu cô: "Ngoan, Phương Phương, phải nghe lời anh trai." Mấy người bên cạnh lập tức cười một tràng.

Thẩm Liệt nhìn đám người trẻ tuổi nhốn nháo, người người tùy ý khoe mẽ, một chút chuyện là có thể vui đến như vậy, cũng không biết họ vui như vậy là có ý gì. Thẩm Liệt đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi, năm tháng tươi trẻ phía trước thoáng chốc bỗng trôi qua, mà anh lại không có được sự hào hứng như vậy.

Bạch Phương Phương vẫn rất sôi nổi, cô chọn bài hát, định hát xong sẽ làm thêm một bài, ai ngờ bị người ta lấn tới, tất cả mọi người cùng vây quanh màn hình tranh nhau bấm bài hát, Bạch Phương Phương nói: "Này, các cậu che hết chữ rồi, mình không thấy gì cả."

Những người ấy tức cười nhìn cô: "Nghe cậu hát cả buổi tối rồi, cậu sang kia ngồi nghỉ với anh trai cậu đi."

Bạch Phương Phương dứt khoát đá giầy ra, đứng trên ghế sô pha, nói: "Các cậu cứ chen ở đấy đi, mình đứng lên ghế là thấy thôi, đứa mình mic, ai đưa mic cho mình?" Chàng trai trước mặt cướp mic nói với cô: "Phương Phương, mình vất vả mới cướp được mic, hát bài này tặng cậu."

Tất cả mọi người cười ầm lên rồi huýt sáo, chàng trai kia nóng nảy: "Thật ra, thật ra mình muốn, muốn, muốn bày tỏ."

Bạch Phương Phương có chút ngại ngùng, dựa lưng vào ghế cúi đầu nhìn chân, không nói lời nào.

Thẩm Liệt lại nhìn đồng hồ đeo tay.

Chàng trai kia thực sự hát lên, chỉ là giọng hơi run, cũng may bài hát này lanh lảnh không có cao độ, bên cạnh có người bắt đầu phụ họa hát cùng.

Thẩm Liệt nhìn người đứng bên cạnh Bạch Phương Phương, cô gái nhỏ không còn lúng túng như trước nữa, chân trần đạp trên ghế sô pha nhẹ nhàng chỉ huy dàn nhạc, đôi bàn chân xinh xắn lả lướt, trong bóng tối hiện lên chút long lanh tươi sáng.

Thẩm Liệt không nhìn thêm, nhìn thêm lại có chút vô đạo đức.

Bạch Phương Phương hôm nay mặc váy ngắn, cái váy nhỏ ôm cơ thể, quấn chặt cơ thể cô. Người đàn ông này có nhận thức rõ ràng với người khác giới, nó khiến anh muốn nhìn Bạch Phương Phương lâu thật lâu, nhưng kì lạ thay lý trí lại thúc giục anh thay đổi tình huống này.

Thẩm Liệt cúi thấp đầu, liếc mắt về phía cửa.

Bạch Phương Phương ban đầu cũng không nhìn Thẩm Liệt, nhưng cô cảm thấy anh hẳn là khi quan sát mình thì không muốn người khác biết, giống như đàn ông khác vậy thôi. Bạch Phương Phương đối với vẻ ngoài của mình khi mặc bộ đồ này có chút tự tin, thế nhưng, khi cô cúi đầu, phát hiện Thẩm Liệt thà nhìn cánh cửa bên cạnh, còn hơn nhìn cô một cái, trong lòng cô bỗng nhiên bắt đầu thất vọng, cảm giác thất vọng ấy dần biến thành nỗi thẹn rồi hóa thành cơn giận mà chẳng ai hay biết, nỗi buồn lạ lẫm lặng lẽ cắm rễ, thôi thúc cô đưa bàn chân nhẹ nhàng đạp lên đùi người đàn ông này một cái.

Thẩm Liệt trở tay nắm lấy bàn chân cô.

Bạch Phương Phương nhất thời không đề phòng, trong lòng càng không phòng bị, cô đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống, mày mà ngã vào trong ngực anh. Trong lòng cô khẩn trương, lấy tay dựa vào lưng ghế sô pha. Lực trên cổ chân lúc đầu có hơi mạnh, sau đó càng nhẹ dần, cuối cùng dường như không tồn tại. Thẩm Liệt ngước mắt nhìn cô, thả tay.

Bạch Phương Phương đàng hoàng rút chân lại, đứng cách xa anh một đoạn, cho đến khi Thẩm Liệt đứng dậy ra khỏi phòng bao, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Phương Phương đứng sững một hồi, ngồi xuống kiểm tra cổ chân mình, cô cảm thấy nơi ấy dường như có chút hơi nóng, có lẽ bị người ta tạo thành một vòng tròn, nhưng nhìn kĩ, không có gì cả.

Lại ngồi mấy phút, điện thoại di động réo rắt, Phương Hoa gọi điện đến, Bạch Phương Phương uể oải than mấy tiếng, nói: "Bọn con về ngay đây." Cô chỉ chào Ngưu Ngưu một tiếng, rồi lặng lẽ chui ra ngoài, đi xuống lầu, Thẩm Liệt đứng dưới mái hiên chờ.

Mưa nhỏ tí tách, anh đưa sang một cây dù, một mình đi trước xuyên qua màn mưa bụi.

Bạch Phương Phương theo anh lên xe, từng hạt mưa tròn rơi xuống trên dù, cô muốn tìm một cái túi bóng bỏ dù vào. Thẩm Liệt liếc cây dù một cái, thờ ơ nói: "Bỏ xuống sàn là được rồi." Sau đó đánh tay lái đưa xe ra ngoài.

Anh không nói gì, lái xe lại nhanh, khiến Bạch Phương Phương hoảng hốt trong lòng.

Bạch Phương Phương không dám báo oán, cô phát hiện hóa ra lá gan của mình rất nhỏ, cô lại nghĩ, có lẽ là vì mệt mỏi quá rồi.