Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 23: Cảm xúc dành cho nhau không rõ ràng




Sân khấu đã được chuẩn bị hoàn tất, bọn trẻ cũng đã ngồi ngay ngắn phía dưới mà đợi ca sĩ An Nhiên trình bày ca khúc của mình với sự háo hức và vui mừng... thật hiếm khi bọn chúng được xem một chuơng trình ca nhạc trực tiếp như thế này.

- Phụt. - Bỗng nhiên tất cả đèn điện tắt hết.

Bọn trẻ ngơ ngác nhìn nhau không hiểu có chuyện gì, có vài đứ trẻ lỗ rõ vẻ thật vọng vì không có điện làm sao ca sĩ có thể trình bày bài hát được.

- Chuyện gì vậy? - Hàn Thế Bảo bước vào bên trong hậu trường mà hỏi.

- Là mất điện đột xuất, chúng ta phải làm sao đây? - Một nhân viên đang căng thẳng mà nói.

- Nhanh chóng làm bất cứ giá nào để có điện lại, tôi sẽ ra ngoài trấn an bọn trẻ. - Hàn Thế Bảo ra lệnh.

- Dạ, thưa Hàn tổng.

Kelly đứng phía sau nhìn Hàn Thế Bảo có chút bất ngờ, xem ra bản tính của anh ta cũng tốt, là thật lòng muốn làm từ thiện không phải để lấy danh tiếng. Từ bên trong sân khấu Kelly nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thế Bảo thường ngay uy nghiêm lạnh lùng bao nhiêu, hiện tại lại đang làm trò để bọn trẻ bên dưới cười vui vẻ. Kelly khẽ bật cười, anh ta xem ra thật đáng yêu như một đứa trẻ vậy.

Tuấn Anh bước gần lại phía Kelly, cũng nhìn ra phía Hàn Thế Bảo đang bên ngoài nhưng không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt vô cùng khâm phục.

- Anh xem, Hàn tổng của chúng ta đang làm trò cho bọn trẻ, tôi thật không nhìn ra anh ấy. - Kelly mìm cười nói.

- Chuyện này với tôi không lạ, vì Hàn tồng rất là cảm thông với lũ trẻ mồ côi. - Tuấn Anh đáp.

- Cảm thông sao, anh dùng từ sai rồi. - Kelly bắt bẻ. - Phải nói là yêu thuơng chứ.

- Là cảm thông... vì khi bé Hàn tổng từng ở trong trại trẻ mồ côi một thời gian ngắn. - Tuấn Anh lại nói.

- Thật sao? - Kelly không thể tin nỗi. - Không phải anh ta có cha mẹ sao, vì sao lại phải vào nơi này.

- Tôi không thể nói cho cô biết được, còn cô đối với những đứa trẻ kia cũng là cảm thông chứ. - Tuấn Anh hỏi.

- Cảm thông, anh thích dùng từ đó quá nhỉ. Tôi cảm thấy bọn trẻ thật đáng thuơng, vì sao có những người sinh ra rồi lại vứt bỏ chúng. - Kelly xót xa nói.

- Không phải cô cũng là một đứa trẻ không cha mẹ, từng sống ở cô nhi sao?

- Tôi... à... vâng... tôi chính là cảm thông với bọn chúng. - Kelly sực nhớ đến hồ sơ mà anh Thiên Ân đưa cho cô về thân phận mới.

- Cô còn nhớ trại trẻ mồ côi cô từng sống tên gì hay không? - Tuấn Anh hỏi tiếp.

- Là Thiên Tâm. - Kelly trả lời như học thuộc bài.

- Chúng ta đang ở đâu? - Tuấn Anh bước tới gần Kelly một bước, nhìn xoáy vào đôi mắt Kelly.

- Là... trại... trẻ... mồ... côi... Thiên... Tâm. - Kelly ấp úng đáp.

- Kelly, cô thật sự từng sống ở nơi này sao? - Tuấn Anh bước đến một bước hỏi. - Phải không?

Kelly to mắt nhìn Tuấn Anh... hiện tại cô không biết phải đáp thế nào... Đèn điện phụt sáng, bọn trẻ bên ngoài mửng rỡ hét vang lên... Kelly liền đáp. - Có điện rồi, tôi còn phải chuẩn bị cho An Nhiên ra sân khấu.

Kelly nhanh chóng chuồn đi, tim cô hồi họp như muốn vỡ ra thành từng mảnh. Thật là bất cẩn mà, vì sao lại quên mất chuyện này chứ, có lẽ Tuấn Anh đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi.

Hàn Thế Bào đi vào liền đi về phía Tuấn ANh đang đứng. Từ bên ngoài đã nhìn thấy Tuấn Anh uy hiếp Kelly, nhìn cái ve ấp úng của cô ta liền biết có vấn đề.

- Hàn tổng, cô ta... không phải là một đứa trẻ mồ côi, cô ta đang sống trong thân phận của người khác.

- Điều cần làm hiện tại, điều tra thân phận thật sự của cô ta... - Hàn Thế Bảo nheo mắt nói.

Tiếng của MC bên ngoài giới thiệu ca sĩ sẽ ra hát, sau đó là tiếng vỗ tay rần rần của bọn trẻ và các cô giáo trong trường.

- Không hay rồi, một người chơi piano đệm cho An Nhiên vừa bị tai nạn xe trên đường đến đây.  - Một người trong ban tồ chức thông báo.

- Trong mọi người, ai biết chơi piano. - Tuấn Anh nhanh chóng nói. - Tìm một người thay thế đi

Cả hậu trường im bặt, không ai biết về loại đàn này.

- Thôi được rồi, tôi sẽ đệm piano cho An Nhiên. - Hàn Thế Bảo nói.

- Hàn tổng, không cần vậy đâu. - tuấn Anh ngăn cản.

- Cũng lâu rồi không động vào nó, tôi dường như đã quên hết mọi thứ rồi.. phải xem lại tài nghê của mình. - Hàn Thế Bảo vỗ tay lên vai Tuấn Anh ra vẻ như không sao cả

. Buổi biểu diễn với tiếng hát oanh vàng của An Nhiên, tiếng piano du dương của Hàn Thế Bảo khiến cả khán phòng im lặng mà lắng nghe... bọn trẻ như say mê vào tiếng nhạc lời ca. Kelly nhìn vào người đàn ông phía trước mặt kia, anh ta biết đàn nữa sao... trong lòng Kelly bỗng nhiên có sự khâm phục hiếm có. Kelly đến với The Win với mục đích điều tra về Hàn Thế Bảo có liên quan thế nào đến cái chết cha mẹ cô, nhưng hiện tại nhìn người đàn ông kia đang nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, nhìn bọn trẻ con phía dưới đang say mê... trong lòng Kelly có một chút nghi ngờ bản thân mình, một người thuơng người như anh ta, sao có thể ác độc nhẫn tâm mà giết người.

****************

Một ngày mệt mỏi trôi qua, Kelly ngồi trên xe lại ngủ thiếp đi khi nào không biết. Tuấn Anh đưa An Nhiên về nhà, sau khi An Nhiên rời khỏi xe Tuấn Anh muốn đánh thức Kelly để hỏi rõ mọi chuyện nhưng Hàn Thế Bảo lại ngăn lại.

- Để cô ta ngủ đi... hôm nay vất vả rồi. - Hàn Thế Bảo nhìn Kelly ngủ say liền không muốn đánh thức. Nhìn bộ dáng của Kelly đang lạnh run lên với lớp áo sơ mi mỏng manh khiến anh không thể nào lướt mắt qua được, Hàn Thế Bảo cởi áo vest của mình đắp lên người cô sau đó nói.

- Về Hàn gia.

- Còn Kelly. - Tuấn Anh nhìn Kelly nói.

- Cô ta tỉnh lại sẽ tự tìm đường về. - Hàn Thế Bảo bật cười. - Một con vịt xấu xí như cô ta cũng thật là điều tốt, ngủ ngay trên xe một người đàn ông không sợ sệt gì, vì bản thân không có gì đáng cho nam nhân để mắt tới... nên chẳng lo mất gì.

Tuấn Anh hiểu ý nghĩa thâm sâu của Hàn Thế Bảo, cả gan đáp lại.

- Thật sự là không đáng để để mắt tới sao?

- Cậu xem thường mắt thẩm mỹ của tôi sao?

- Tôi đâu dám.

Tuấn Anh khẽ nhìn sang phía Kelly đang ngủ, cô rút người vào chiếc áo khoác vest đắt tiền kia. Đây là lần đầu tiên Tuấn Anh nhìn thấy Hàn tổng của anh quan tâm đến một cô gái như vậy, cô gái xấu xí này có điều gì đó đặc biệt mà không phải ai cũng có.

Win ngồi bên cạnh giường bệnh của Hạ Tuyết, ánh mắt Win nhìn những vết thuơng kia mà xót xa kèm theo sự hối hận. Có phải vì anh chỉ nghĩ đếm bản thân mình, anh đã không thể bảo vệ HẠ Tuyết mà còn gây cho cô bao nhiêu nguy hiểm rình rập. Mọi người không dám động vào anh... nhưng còn Hạ Tuyết vì anh mà thành ra thế này. Win nắm lấy bàn tay trắng nõn lạnh ngắt không kiềm nổi cảm xúc đau thuơng.

- Thiếu gia, cậu về nghĩ ngơi đi.. cậu đã ở đây từ đêm qua đến giờ, nơi này đã có tôi chăm sóc Hạ Tuyết. - Một người làm đi tới mà nói.

- Tôi sẽ ở lại đây đến khi nào Hạ Tuyết ra khỏi viện. - Win đáp.

- Cô về nhà thu xếp ít quần áo cho tôi. - Nhưng... - Không nhưng gì cả, mau đi đi. - Win không nhìn mà nói, ánh mắt luôn nhìn guơng mặt đầy vết thâm tím.

Một vị bác sĩ lớn tuổi bước vào, cầm trên tay hồ sơ bệnh án của Hạ Tuyết mà bước vào, ông chỉnh lại cặp mắt kính sau đó nhìn Win hỏi.

- Cậu là người nhà.

- Đúng vậy. - Win đáp. - Cô ấy không có gì nguy hiểm đúng không.

- Trước mắt là không có gì nguy hiểm đến tính mạng. - Vị bác sĩ nhìn vào hồ sơ mà nói. - Đa chấn thương và bị gãy xương tay, tổn thuơng tử cung sẽ dẫn đến việc sau này sẽ khó mà có con được.

- Ý ông là không thể sinh con sao? - Win kinh ngạc hỏi.

- Rất khó có thể có con được, trên bụng của bệnh nhân vết thâm tím vẫn còn hiện rõ... và nó đã ảnh hượng đến tử cung của bệnh nhân. - Bác sĩ vừa nói vừa diển tả. - Không hiểu ai lại ra tay độc ác như vậy. Win ngước đôi mắt không thể tin vào sự thật mà nhìn Hạ Tuyết đang hôn mê trên giường bệnh, nếu như cô ấy mà biết chuyện này thì có lẽ sẽ rất đau buồn

. - Bác sĩ, chuyện cô ấy không thể có con... xin đừng nói ra cho bất cứ ai. - Win nói.

- Được rồi, tôi hiểu... cậu cố gắng chăm sóc bệnh nhân...

- Cảm ơn bác sĩ. Nhưng khi nào thì Hạ Tuyết sẽ tỉnh lại.

- Hết thuốc mê cô ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.

Nói xong bác sĩ xe qua vết thuơng trên người Hạ Tuyết rồi ra ngoài. Win nắm lấy tay Hạ Tuyết khẽ nói:" Tôi sẽ bao bọc em suốt cả đời này."

Có phải là tình yêu hay chỉ là lòng thuơng hại... Trong tình yêu không thể nào tồn tại lòng thuơng hại, và thuơng hại cũng khác hoàn toàn với yêu.

***************

Tuấn Anh từ bên ngoài nhìn Tú Anh đang nằm trong phòng cách ly, vết thuơng không đụng phải tim nhưng khá sâu và rất nguy hiểm. Hiện tại tính mạng của anh như ngàn cân treo sợi tóc, có thể dứt đi hơi thở bất cứ lúc nào. Tuấn Anh nắm chặt đôi bàn tay lại, hai mắt nhìn đứa em của mình mà xót xa. Anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện cho xe về hướng một căn nhà kho trống.

- Các người mau thả tôi ra, không biết tôi là ai sao hả... cha mẹ tôi sẽ cho các người chết không toàn thay. - Mai Hoa bị nhốt cùng Hồng Ngọc và Hoàng Mai thét lên.

- Cậu im đi, cậu có thét to hơn bọn họ cũng không quan tâm đâu. - Hồng Ngọc ngồi dựa vào tường mà nói.

- Mình rất sợ, mình muốn về nhà. - Hoàng Mai khóc thút thít mà nói.

Mặc kệ hai người kia có nói gì, Mai Hoa vẫn cứ thét lên những lời lẽ đe dọa. Dòng họ nhà Mai thị thế lực rất to lớn, The Win cũng kiêng dè một phần... bọn họ làm ăn phi pháp nhiều hơn nên nói về giới giang hồ lại quen biết vô cùng rộng. Thế nên MAi Hoa mới trở nên một người như vậy, quả nhiên là sống gần mực ắc hẳn sẽ đen.

- Câm miệng đi. - Tuấn An bước vào, nhìn Mai Hoa mà nói.

- Anh là người của Hàn gia, dám nhốt tôi vào đây... không sợ cha mẹ tôi sẽ cho Hàn gia không có đường sống.

- Cô lo cho mạng sống của mình trước đi. - Tuấn Anh nắm cổ áo Mai Hoa, sau đó hất vang ra góc tường lại nhìn qua phía Hồng Ngọc và Hoàng Mai hỏi.

- Chuyện này là ai chủ mưu. Hồng Ngọc và Hoàng Mai hoảng sợ khi thấy Tuấn Anh hất tung Mai Hoa không chút thuơng xót liền cùng nhau chỉ về phía Mai Hoa.

- Còn một cô gái khi tôi đến từ bên trong bước ra ngoài, không phải là người của các người sao? - Tuấn Anh luôn tò mò về cô gái mang guơng mặt xinh đẹp như một thiên thần nhưng thân thủ rất nhanh.

- Cô ta không phải người của Hàn gia sao? Cô ấy tới là để cứu Hạ Tuyết mà. - Hoàng Mai nói.

Tuấn Anh nghe lời Hoàng Mai nói liền trong đâu suy nghĩ, cô ta nếu là đồng minh thì tại sao gặp anh phải bỏ chạy.

- Đại ca, ba người bọn họ giải quyết thế nào đây?

- Ba người cứ ở đây mà cầu nguyện đi, nếu Tú Anh có thể qua khỏi tôi sẽ suy nghĩ lại, nếu có trắc trờ gì giết không tha. - Tuấn Anh nói xong quay lưng bước đi.

- Là cô ta... cô ta đâm nhát dao đó vào anh ta.. bọn tôi không có liên quan mà, xin tha cho bọn tôi. - Hồng Ngọc nghe xong liền hoảng sợ mà nói.

- Vậy Lâm Hạ Tuyết, vì sao thành ra như thế. - Tuấn Anh ngoảnh mặt lại nói.

- Haha, không phải vì mày đã đánh Lâm Hạ Tuyết không một chút ngơi tay sao? - Mai Hoa cười lớn nhìn Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc tức giận lao tới phía Mai Hoa, hai cô gái như muốn giết nhau lao vào đành cáu xé.

- Đại ca, bọn họ...

- Mặc kệ đi. - Tuấn Anh nhìn về phía Hoàng Mai đang cuộn người ngồi trong góc chỉ biết khóc. - Mang cô ta đi. - Chỉ về phía Hoàng Mai. Bọn đàn em của Tuấn Anh đưa Hoàng Mai đi, Hoàng Mai lại vô cùng hoảng sợ nghĩ rằng anh ta sẽ xữ lý cô đầu tiên liền phản kháng la hét xin tha nhưng cuối cùng lại bị bịt miệng lôi đi.

- Nói cho tôi biết, cô có quen cô gái đến cứu Lâm Hạ Tuyết hay không? - Tuấn Anh ngồi đối diện hoàng Mai mà hỏi.

Hoàng Mai nhìn Tuấn Anh bằng đôi mắt sợ sệt mà lắc đầu.

- Cô ta đến đó và có nói điều gì đặc biệt hay không? - Không có, nhưng giọng nói của cô ấy rất quen... - Hoàng Mai nhớ lại

. - Đúng rồi, là giống giọng cô giáo Kelly...

- Kelly sao? - Tuấn Anh kinh ngạc.

Hoàng Mai nhìn thấy nét mặt đổi đi của Tuấn Anh liền hoảng hốt gật đầu rồi cúi mặt xuống đất.

- Được rồi, tôi cho cô ra về... nhưng nếu cô dám nói với bất kì ai về chuyện này thì .... - Tuấn Anh đưa tay lên cổ, ra hiệu sẽ giết. - Tôi hứa... tôi hứa sẽ không hé nữa lời mà. - Hoàng Mai vui mừng, cô thoát được nơi này muốn làm gì cô cũng sẽ làm.

****************

Có lẽ vì cánh tay của cô đau nhức hành hạ, đêm đó Kelly sốt mê man... hiện tại cô lại đang nằm trêng giường của Hàn Thế Bảo mà không hề hay biết điều gì.

Hàn Thế Bảo bế cô lên phòng nghĩ thì phát hiện toàn thân Kelly nóng ran, Hàn Thế Bảo không thể bỏ mặc cô một mình trong phòng nghĩ này liền đưa cô vào phòng mình nghĩ ngơi, đặt một chiếc khắn ấm trên trán Kelly, cho cô uống thuốc sau đó thay nước ấm cho cô cả đêm. Hàn Thế Bảo không hiểu vì sao mình lại có thể chăm sóc một cô gái đáng nghi ngờ này.

- Mẹ, mẹ ơi, cha ơi... đừng bỏ con mà... con sợ lắm. - Kelly khẽ nói trong cơn mê sản, nước mắt tự nhiên rơi từ khóe mắt.

Hàn Thế Bảo ngồi đó, đưa bàn tay lau giọt nước mắt từ khóe mi cô nóng hổi. - Cô thật sự là ai, Kelly? - Hàn Thế Bảo nắm lấy bàn tay của Kelly vỗ về. - Vì sao trong cơn mê lại đau buồn như vậy, có phải cô cũng giống như tôi... có quá nhiều thứ phải giấu trong lòng.