Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 49: Ra đi




Hạ Tuyết đi ra khỏi phòng Tú Anh, trong lòng nặng trĩu... cô đã hiểu ra rằng Tú Anh là vì cô và Win có mối quan hệ nên luôn tỏ ra xa lánh dù cho trong lòng anh đau cách mấy. Và cả cô, nếu Tú Anh thừa nhận tình càm, liệu có có thể bỏ rơi Win được không... Hạ Tuyết bỗng dưng nằm trong một sự rắc rối. Cô hiện tại là không thể bước tới chạm vào Tú Anh vì có một sự ngăn cách như một bức tường lớn cứng gắn... chính là Win.

Hai tay ôm lấy cơ thể, Hạ Tuyết hướng đôi mắt còn ươn ướt nhìn về phía xa, cô suy nghĩ về mọi chuyện mà suy nghĩ về mọi thứ đang xảy ra.

Từ phía sau, Win bước tới đứng ngang về phía Hạ Tuyết, anh nhìn sang cô gái có số phận bi thương này... cô ấy chính là yêu chú Tú Anh, và anh quyết định sẽ tác hợp cho họ.

- Hạ Tuyết, chúng ta có lẽ chỉ bước đến đây thôi... tôi muốn chia tay. - Win khẽ nói.

Hạ Tuyết dường như không thể tin vào tai mình, cô quay sang phía Win dùng ánh mắt lo âu mà nói:" Anh...anh nói... gì cơ?"

- Tôi sẽ sang Mỹ du học, có lẽ sẽ không quay về nữa... trước tiên tôi muốn chấm dứt với em. - Win lạnh lùng nói. - Chú Tú Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, đừng vì tôi mà tự làm khổ bản thân mình như vậy. - Win khẽ lau giọt lệ trên mi Hạ Tuyết. - Cũng đừng khóc nữa, em sẽ hạnh phúc khi tìm đến nơi trái tim em hướng đến.

- Win... tôi không muốn anh đi. - Hạ Tuyết nắm tay Win. - Tôi không muốn vì tôi mà anh phải sống những tháng ngày cô đơn bên đất khách... tôi biết mình cần gì và muốn gì... bởi vậy anh đừng đi.

- Chú Tú Anh sẽ thay tôi chăm sóc em... - Win cầm đôi tay Hạ Tuyết. - Tôi muốn... đôi tay nhỏ bé này của em nắm lấy tay chú Tú Anh... vì chú ấy thật lòng yêu em.

Hạ Tuyết rối bời trong lòng, vì sao Win lại vì cô mà bỏ đi. Không... cô không muốn Win phải chịu thêm nhiều sự cô đơn khác nữa, chẳng phải những năm qua anh đã rất cô đơn trong căn nhà này sao. Hạ Tuyết không buông tay Win, ánh mắt cô trở nên cương quyết... cô nhìn thấy Tú Anh từ bên trong đi ra ngoài. Hạ Tuyết nhướng người lên, bàn tay đặt vào vai Win... bờ môi cô chạm vào môi Win.

Tú Anh nhìn Hạ Tuyết hành động như vậy thì dừng bước... sau đó lặng người nhìn Hạ Tuyết và Win hôn nhau.

Win bất ngờ trước hành động của Hạ Tuyết, chỉ đứng im...

Hạ Tuyết hôn Win nhẹ nhàng... sau đó rời khỏi môi anh mà khẽ mỉm cười:" Hứa với tôi, anh đừng đi vì... người tôi cần là anh." -Sau đó choàng tay vào lưng Win mà ôm lấy.

Tú Anh lặng lẽ quay lưng đi... gương mặt trở nên tâm trạng đôi chân chì muốn chạy trốn khỏi nơi này. - Hạ Tuyết, đừng tự lừa dối bản thân nữa.

Win đẩy Hạ Tuyết ra, nhìn thẳng vào mắt cô... - Tôi biết em yêu chú ấy, dù em có nói thế nào tôi cũng sẽ đi... và... tôi sẽ giao em lại cho chú Tú Anh.

Hạ Tuyết nhìn thấy Tú Anh rời đi, lòng cô lại trở nên đau nhói...

- Tôi không phải là một món hàng mà các người giao qua giao lại... Win, nếu anh đi... tôi cũng không thể đến với anh ấy... tôi làm sao có thể đối với anh như vậy, tôi làm sao có thể hạnh phúc khi anh cô đơn như vậy... đừng bắt tôi phải làm người ích kỉ. - Hạ Tuyết hét lên, khóc nức nở.

Win có một chút xao lòng khi nhìn thấy nước mắt Hạ Tuyết đau đớn mà rơi, nhưng rồi đôi bàn tay anh khẽ nắm chặt lại... anh phải cứng gắn hơn vì cô... vì cả chú Tú Anh.

- Thật ra, Tú Anh chỉ là lí do mà tôi muốn chia tay em mà thôi. - Win lạnh lùng buông lời. - Tôi không muốn em buồn nên chỉ tìm lí do là chú ấy, thật ra thì em thấy đó tôi là con trai của tổng giám đốc tập đoàn The Win này, tất nhiên tôi phải lo cho tuơng lai của công ty mà cha tôi sẽ để lại cho tôi... tôi quyết định chọn sự nghiệp hơn là một cô gái như em... Em hiểu rồi chứ, với một người đàn ông sự nghiệp là quan trọng nhất... phụ nữ chỉ là vật ngán đường... vì vậy tôi quyết định bỏ qua vật cản đường kia để hướng tới sự thành công.

- Anh nói dối... - Hạ Tuyết bất ngờ trước câu nói của Win, đối với anh cô là vật cản đường anh ư.

- Tùy em nghĩ... tôi phải đi thu dọn hành lý rồi... cảm ơn em thời gian qua đã ở cạnh tôi. - Win nói xong, quay lưng đi ánh mắt lạnh lùng kia trùng xuống, thâm tâm khẽ nói:" Xin lỗi em Hạ Tuyết, em chỉ đau lòng ở hiện tại và tuơng lại em sẽ hạnh phúc."

Một lần nữa... Win đã chạm vào vết thuơng chưa kịp lành của cô... chính là bị nam nhân xem thường...

************

Hàn phu nhân đã bị Hàn Thế Bảo giam lỏng tại một căn nhà riêng... bà ta và Hàn Liên Chi là không thể bước ra khỏi nhà và cũng không thể liên lạc với bên ngoài... những sát thủ mà anh thuê để bảo vệ từ xa anh cũng không cần tới nữa... chỉ vì anh hy vọng Kelly sẽ đến tìm anh... dù có chết dưới tay cô ấy anh cũng cam chịu... chỉ hy vọng được gặp lại cô.

- Hàn tổng, tuy Hàn phu nhân đã bị chúng ta khống chế... nhưng người của lão già Hoàng Thiên Phúc vẫn đang rình mò, anh cho sát thủ nghĩ hết sẽ rất nguy hiểm. - Tuấn Anh lo lắng nói.

- Tôi lại muốn người ấy đến sớm một chút. - Hàn Thế Bảo ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự Hàn gia khẽ nói.

- Là Kelly sao? - Tuấn Anh nói. - Hàn tổng, cô ấy là muốn giết anh vì sao anh không nói rõ mọi thứ cho cô tiểu thư nhà họ Phạm đó... chính là Hoàng Thiên Phúc liên kết cùng Hàn phu nhân mà thảm sát gia đình cô ta. Cô ta bị bọn họ lợi dụng, đến khi giết được anh bọn họ cũng sẽ thủ tiêu Kelly.

- Tôi nhìn sự yêu thuơng từ đôi mắt của Hoàng Thiên Ân... anh ta sẽ chăm sóc cô ấy, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm với Kelly. - Hàn Thế Bảo lại nói. - Cô ấy chẳng phải luôn nghĩ rằng gia đình cô ấy thật hạnh phúc sao... vì sao tôi có thể nói mẹ của Kelly không chung thủy với cha cô ấy... sao tôi có thể nhẫn tâm mà nói rằng Win là em cùng mẹ khác cha với Kelly.

Hàn Thế Bảo nâng ly rượu màu đỏ lên môi uống cạn. Trên bàn chai rượu đã vơi gần hết. - Hãy để Kelly nghĩ rằng cha mẹ cô ấy hạnh phúc, cô ấy trả thù xong sẽ sống hạnh phúc mĩ mãn... thay vì biết được sự thật đau lòng.

- Nhưng... - Tuấn Anh tức giận nhưng không thể làm được gì.

- Cậu sắp xếp cùng Win sang Mỹ mà thu xếp mọi thứ ổn thỏa, thời điểm này rất nhạy cảm... đi cũng tốt. - Hàn Thế Bảo nhắm mắt lại nói. - Nếu như Kelly có làm gì, cậu cũng không được làm hại cô ấy... cũng đừng nói bất cứ điều gì cả.

- Hàn tổng, anh... vì sao phải hy sinh quá nhiều như vậy. - Tuấn Anh cực kì lo lắng, là Hàn tồng muốn đẩy anh đi.

- Vì tôi yêu cô ấy... thật lòng rất yêu. - Hàn Thế Bảo xua tay. - Cậu đi lo liệu việc của Win đi, đừng bận tâm nữa.

- Vâng. - Tuấn Anh bước ra khỏi phòng Hàn Thế Bảo... tình yêu của Hàn tổng cao thưỡng như vậy... nếu là anh liệu anh có dám hy sinh bản thân để cô gái anh yêu được sống hạnh phúc.

Tại sân bay, Win và Tuấn An bắt đầu chuyến bay sang Mỹ...

- Sang đó cố gắng học chăm chỉ, cậu chính là CEO tuơng lai của The Win. - Tú Anh ôm Win mà nói

. - Cảm ơn chú, Hạ Tuyết... hãy chăm sóc cô ấy. - Win khẽ nói.

- Tôi cũng không biết mình có thể hay không, sau hôm đó cô ấy từ chối gặp tôi... căn dặn bảo vệ không cho tôi lên tìm... cũng không rời khỏi chung cư An Khang. - Tú Anh lắc đầu. - Chúng ta nên để cho cô ấy có thời gian suy nghĩ... và quyết định.

- Là tôi đã có lỗi với em ấy, nhưng tôi không hối hận... vì như vậy em ấy mới có thể nhận ra tình cảm thật sự.

- Dù Hạ Tuyết có tránh mặt, tôi hứa sẽ âm thầm bên cạnh cô ấy. - Tú anh đáp. Win an tâm mà rời đi, anh lặng lẽ cùng Tuấn Anh bước vào nơi kiểm vé... đôi mắt tìm kiếm xung quanh... nhưng chỉ nhìn thấy những dòng người xa lạ.

Tại chung cư An Khang, Hạ Tuyết nhìn điện thoại dòng tin nhắn mà Tú Anh gửi cho cô lịch bay của Win... hiện tại muốn đến tiễn anh cũng không kịp... nhưng cô đâu còn quan trọng với anh.

- Hạ Tuyết, em không đi thật sao? - An Nhiên từ trong phòng bếp bước ra mà nói.

Hạ Tuyết lặng lẽ lắc đầu:" Em ghét anh ta."

An Nhiên mỉm cười đặt một chiếc bánh hình mặt cười ra trước mặt Hạ Tuyết.

- Em xem... chiếc bánh này dù bị chị đặt trong lò nướng hơn 160 độ cũng mỉm cười... còn em vì sao cứ u buồn như vậy chỉ vì lũ đàn ông không đáng. - An Nhiên dùng tay kéo miệng Hạ Tuyết rộng ra như đang cười. - Theo chị, chị sẽ khiến em vui hơn.

An Nhiên kéo Hạ Tuyết vào phòng sau đó bắt đầu trang điểm, chọn quần áo rồi đưa cô đi đến trung tâm mua sắm. - Con gái khi gặp chuyện buồn, đi mua sắm là sẽ hết ngay. - An Nhiên nắm tay Hạ Tuyết kéo vào một shop thời trang thuơng hiệu nổi tiếng.

Các nhân viên trong shop thời trang đều nhận ra đây chính là ca sĩ An Nhiên nổi tiếng, từ sau khi scandal với Thế Bảo tên tuổi của cô càng nổi hơn... vì lấy được sự đồng cảm từ nhiều người.

- Ca sĩ An Nhiên, chúng em rất hâm mộ chị, chị chụp chung với em một tấm hình được không? - Cô nhân viên gặp An Nhiên liền cười nói. An Nhiên tất nhiên là mỉm cười chiều Fan, Hạ Tuyết nhìn thấy An Nhiên được nhiều người yêu thích cũng vui trong lòng... ít ra chị ấy cũng đã nguôi ngoai chuyện cũ.

An Nhiên chọn một đôi giày cao gót màu đỏ sau đó mang lại cho Hạ Tuyết cười nói:" Em thừ đôi này."

Hạ Tuyết lắc đầu:" Em không mang quen."

- Không quen thì sẽ quen... là con gái thì phải biết mang giày cao gót... người ta nhìn vào em trước tiên sẽ nhìn vào đôi giày mà em đang mang dưới chân đề đánh giá giá trị của em. - An Nhiên trực tiếp ngồi xuống ướm vào chân Hạ Tuyết. - Vì vậy đây chính là thứ mà em buộc phải học mang vào chân mỗi ngày.

Hạ Tuyết bắt đầu đứng lên, cô vấp ngã ngay từ bước chân đầu tiên. An Nhiên mỉm cười đỡ cô đứng lên:" Vấp ngã là chuyện bình thường, quan trọng là em phải đứng dậy mà đi tiếp... và con đường phía trước mà em đi sẽ còn tuơi đẹp hơn con đường mà em cứ quay đầu lại nhìn."

- Chị An Nhiên. - Hạ Tuyết nhìn An Nhiên, cô hiểu được ngụ ý mà An Nhiên nói. - Em cảm ơn chị...

An Nhiên mỉm cười lắc đầu, sau đó đưa cho Hạ Tuyết một bộ trang phục mà cô chọn lựa để Hạ Tuyết vào phòng thử.

Bên ngoài, người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần bước vào.

- Đây không phải là An Nhiên sao, không ngờ lại có duyên như vậy.

- Ái đạo diễn Lưu, đã lâu không gặp. - An Nhiên đi về hướng đạo diễn mà nói.

- Tôi cũng đang định liên lạc với quản lí của cô, không ngờ lại gặp cô ở đây. - Đạo diễn lưu liền nói.

- Có việc gì mà anh lại tìm tôi?

- Tôi đang casting diễn viên cho bộ phim mới sắp tới, muốn mời cô vào vai nữ chính, kịch bản tôi sẽ gửi cho quản lý của cô... hy vọng cô sẽ đọc và cho tôi câu trả lời sớm. - Đạo diễn lưu liền nói.

- Tôi là ca sĩ chưa từng qua trường lớp đào tạo về diễn xuất, chỉ sợ không làm nỗi... khiến anh thất vọng.- An Nhiên muốn từ chối, vì lịch diễn sắp tới của cô khá mệt mỏi.

Hạ Tuyết bước từ trong phòng thử quần áo đi ra, cô đi về phía An Nhiên mà không để ý đến vị đạo diễn Lưu đang đứng gần đó ngước mắt nhìn cô.

- Chị, nó quá hở hang. - Hạ Tuyết xấu hổ nói.

- Không hở hang, rất đẹp. - An Nhiên quay Hạ Tuyết một vòng tỏ ra hài lòng. - Chị gói lại cho tôi bộ trang phục cũ của cô ấy, tôi lấy bộ này. - Quay sang phía nhân viên nói.

Đạo diễn Lưu không rời mắt ra khỏi Hạ Tuyết cho đến khi cô quay lại nhìn ông.

Hạ Tuyết có chút không thoải mái liền núp phía sau An Nhiên. - Ông ta vì sao cứ nhìn chằm chằm em. - Hạ Tuyết khẽ nói nhỏ

- A, quên giới thiệu với em đây là đạo diễn Lưu Triết, ông ấy rất nổi tiếng với những bộ phim khá thành công và làm cơn sốt ở các rạp chiếu phim. - Sau đó quay sang phía đạo diễn Lưu. - Đây là em gái tôi, Hạ Tuyết.

Đạo diễn Lưu nhìn Hạ Tuyết khẽ gật đầu, cô cũng lịch sự cuối đầu chào.

- Vị tiều thư này guơng mặt rất có khí chất hợp với một vai trong bộ phim mới của tôi, nếu cô có hứng thú hãy đến công ty chúng tôi casting cho vai diễn đó. - Đạo diễn Lưu đưa danh thiếp cho Hạ Tuyết.

- Cảm ơn, nhưng... tôi... - Hạ Tuyết ấp úng.

- Tất nhiên là sẽ đến rồi. - An Nhiên cầm tấm danh thiếp kia mà nhét vào tay Hạ Tuyết. - Đạo diển Lưu, tôi và em gái có việc phải đi trước... hẹn gặp lại.

- Vậy không phiền hai cô nữa, tôi xin phép. - Đạo diễn Lưu rời đi.

Hạ Tuyết cầm trên tay tấm danh thiếp kia liền nhìn sang An Nhiên.

- Chị, vì sao không từ chối thẳng... em sẽ không đến.

- Sao lại không đến, vị đạo diễn này nổi tiếng khó tính trong cách chọn diễn viên... ông ta đã nhìn ra em chính là em có tố chất, em hãy thử đi... nếu không được xem như là một chuyến đi cho vui... còn nếu em làm được thì không phải là tốt rồi sao?

- Nhưng... - Hạ Tuyết phân vân.

- Không nhưng gì cả, nghe lời chị đi... em chính là có thể làm được.

An Nhiên và Hạ Tuyết rời khỏi trung tâm thuơng mại... sau đó An Nhiên đưa Hạ Tuyết đến một buổi tiệc event mà cô chính là khách mời.

- Nơi đây toàn người nổi tiếng, em rất ngại. - Hạ Tuyết không muốn vào.

- Nghe lời chị, em sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ những người trong lĩnh vực nghệ thuật... nó sẽ giúp ích cho em.

Phóng viên bao quanh lấy An Nhiên, Hạ Tuyết cũng không có cơ hội từ chối nữa mà đành bước theo phía sau An Nhiên theo đoàn bảo vệ...

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ bước vào cái thế giới này... cô muốn học thật tốt rồi đi làm nhân viên cho một công ty nào đó, cuộc sống trải qua an nhàn rồi kết hôn cùng một đồng nghiệp... sau đó sinh hai đứa con. Đó là suy nghĩ trước khi cô đến Hàn gia, hiện tại cô là đang bị mất phuơng hướng.

********

- Kelly, bọn sát thủ bên cạnh Hàn Thế Bảo đã biến mất... tên Hà Tuấn Anh cũng đã đưa con trai hắn ta sang nước ngoài. Hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để con ra tay... - Hoàng Thiên Phúc nói với ánh mắt đầy tin tưởng.

Kelly khẽ đưa mắt nhìn ông ta không đáp.

Hoàng Thiên Bảo đưa cho Kelly một khẩu súng, sau đó lại nói:" Một phát ngay tim, mối thù cha mẹ con sẽ được trả... con không nhớ cha mẹ con đã chết thế nào ư?"

Kelly nhắm mắt lại, hình ảnh người mẹ đầy máu lại hiện ra...

- Kelly, nếu hắn ta không giết cha mẹ con... thì hôm nay con đã không trở thành một đứa trẻ không cha mẹ, không lai lịch rõ ràng như vậy...

Kelly đứng lên bàn tay đập mạnh xuống bàn:" Hoàng lão gia, xin người đừng nói nữa... con biết mình phải làm gì." - Nói xong cô cầm khẩu súng trên bàn mà bỏ đi.

Hoàng Thiên Phúc cười đắc ý... khi mà Hàn Thế Bảo chết đi... cô ta cũng hết giá trị.

Hàn Thế Bảo ngồi trong phòng làm việc... trên bàn đầy vỏ chai rượu đã uống cạn... có quá nhiều thứ khiến anh muốn quên đi... nhưng càng uống lại càng nhớ, càng uống lại không thể say nỗi.

- Cạch. - Tiếng mở cửa vang lên. Hàn Thế Bảo hướng mắt về phía cửa, đôi mắt có chút mong đợi.

- Hàn tổng, có người xưng là thư kí Bảo My đến tìm anh. - người làm trong nhà đến báo.

- Mời cô ấy lên đây. - Hàn Thế Bảo đáp.

Kelly bước vào bên trong căn phòng đầy mùi rượu, nhìn thấy trên bàn những vỏ chai rượu lăn lóc... đôi mắt nhìn về phía anh, guơng mặt tinh anh khí chất ngày sao thay vào đó là một sự sầu não.

- Anh đang hối hận với những việc đã làm sao? - Kelly ngối đối diện Hàn Thế Bảo mà nói.

- Tôi chưa từng hối hận với những gì tôi đã làm, kể cả yêu em. - Hàn Thế Bảo đáp.

- Kể cả giết cha mẹ tôi? - Kelly nói trong sự tức giận.

Anh không đáp, đưa ly rượu trên tay uống cạn. Cô tức giận đi về phía anh, dùng tay hất ly rượu trên tay anh xuống đất... ly thủy tinh vỡ nát.

- Tôi sẽ giết anh, giết chết anh để trả thù cho cha mẹ tôi. - Cô nắm lấy cổ áo của anh mà hét lên.

Hàn Thế Bảo vẫn không đáp, đôi tay anh đưa lên guơng mặt Kelly xinh đẹp... miệng khẽ cười:" Nếu tôi chết khiến em sống hạnh phúc, tôi cam lòng."

Kelly nghe xong, hai dòng nước mắt khẽ rơi xuống... không hiểu vì sao trước mắt kẻ thù lại yếu lòng... vì cô yêu anh... và thật sự không muốn giết anh.

- Tôi sẽ không làm khó em, khẩu súng trên bàn kia em hãy bắn nó vào tim tôi. Nhưng em hãy nhớ một điều, dù trái tim tôi có ngừng đập nó cũng là của em... tôi cho em toàn quyền định đoạt. - Hàn Thế Bảo nhìn vào đôi mắt nhòe nước của Kelly nói... sau đó mang khẩu súng trên bàn đặt vào tay cô rồi rà rà nòng súng đến ngực anh.

- Nếu kiếp sau chúng ta gặp nhau, tôi hy vọng tôi sẽ gặp lại anh. - Kelly rơi nước mắt mà nói, ngón tay đưa vào cò súng. - Khi đó tôi và anh sẽ không phải kết thúc bằng máu và nước mắt...

- Kelly, tôi yêu em. - Hàn Thế Bảo kéo Kelly lại gần đặt môi anh vào môi cô. Khẩu súng trên tay Kelly rơi xuống đất... nụ hôn của hai người hòa cùng nước mắt.