Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 33: Đụng chạm đầu trâu mặt ngựa




- Bắt tôi?

Cô kinh ngạc rồi mới chợt nhớ ra là mình giờ đã trở thành một âm hồn. Mà nhiệm vụ của Hắc Bạch vô thường chính là đi bắt âm hồn.

Bạch Vô thường tự ngạo, tay hơi duỗi dài nắm xiềng xích to. Ngay tức khắc xiềng xích đó bay đến trói chặt tứ chi cô lại hệt như cái bánh giò.

Lúc trước, bạch vô thường cũng chẳng ưa gì cô. Ai bảo cô dám quyến rũ Lưu đại ca ca của bạch vậy nên nhân cơ hội hôm nay, bạch vô thường ra oai lên mặt cho bõ tức.

Hắc vô thường lắc đầu. Vốn dĩ, hắn và bạch chính là một đôi. Nhưng, chỉ tiếc bạch lúc này cũng coi hắn như đại ca. Ai hiểu cho lòng hắn chứ. Thường ngày hắn bao che cho bạch vô thường,dọn dẹp mọi vụ bê bối do bạch gây ra. Dù gì, cô cũng từng là người mà Diêm Vương đại nhân từng thích. Theo lễ nghĩa, hắn chẳng thể giúp bạch mà "bắt nạt" cô nữa.

- Bạch! Thả cô ấy ra đi. Không nên trêu trọc nữa.

Nghe Hắc Vô thường nói vậy, Bạch vô thường bĩu môi xì một tiếng rồi thu dây xích to lại. Cô còn chưa hiểu cái gì đang xảy ra, bỗng chốc bà bà chống gậy bước lên phía trước. Lưng bà vốn còng nên cô cứ có cảm giác bà bà đang cúi mặt trước Hắc Bạch vô thường vậy.

- Bà già! Nếu không phải hai bọn tôi nợ bà một ân tình. Thì cũng chẳng hơi đâu mà vác xác lên đây gặp tội hồn đang bị truy nã này!

Ngay lập tức bạch vô thường vừa dứt lời, đã bị Hắc vô thường trừng mắt khiến bản thân bị run rẩy. Trong tiềm thức của bạch vô thường, hắc vô thường luôn dịu dàng bao che cho mọi việc của bạch gây ra. Không ngờ hôm nay, hắc lại có thể trừng mắt đáng sợ như thế.

- Hai vị đã hạ cố tới đây, ta cũng nói luôn. Mong hai vị giúp Thiện Nhất gặp được Diêm vương đại nhân trước ngày đại hôn...

Hai người một đen một trắng quay sang nhìn nhau xong thở dài. Hiện tại chốn âm ti đang rất náo loạn. Diêm vương từ khi khỏi thương thế thì ra mặt đúng một lần duy nhất. Ngay cả Lưu phán quan là người thân cận mà ngài ấy còn chẳng buồn gặp. Mà cái điều lạ lùng ở đây chính là ngài ấy lúc nào cũng cho truyền nữ nhi duy nhất của Cố Thành Vương đến Diêm Vương điện thường xuyên. Không những thế còn tuyên cáo đại hỷ. Tất cả quá đột ngột khiến đám thuộc hạ như hắc bạch vô thường còn bàng hoàng không hết.

Hắc vô thường từ tốn đưa thanh trủy tiên cho bạch vô thường. Xong cả người hơi cúi xuống bà bà từ tốn.

- Hiện tại, chúng tôi không được gặp Diêm Vương đại nhân. Ngài ấy trước đại hôn sẽ không gặp bất cứ ai ngoài Diêm Hậu... à không... Nữ nhi của Cố Thành Vương...

Hắc vô thường nhìn biểu hiện của cô mà lại lỡ lời động chạm vào nỗi đau. Mặt cô hơi cúi xuống, mắt ngân ngấn nước. Chỉ gặp Diêm hậu tương lại. Cô không tin Diêm vương là người lại dễ dàng bị Uyển Nhu mê hoặc. Chắc chắn cô phải gặp ngài ấy nói rõ ràng mọi chuyện.

- Ta có thể đưa cô xuống địa phủ, lẩn trốn âm binh truy lùng. Còn lại gặp Diêm Vương đại nhân được không còn tùy thuộc vào cô.

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên. Mã Khắc xuống hiện mờ ảo rồi đứng trước mặt của cô. Ai nấy ngoại trừ hắc bạch vô thường đều ngạc nhiên.

Lúc đi tới đây bạch vô thường đã ngờ ngợ có người theo đuôi. Hắc vô thường vốn kĩ tính giở trò phát hiện thì ra là Mã Khắc. Tuy không vạch trần ngay nhưng hai người đều lên kế hoạch khiến Mã Khắc lạc đường. Ai ngờ mũi hắn thính hay sao mà lại mò tới đây nhanh vậy.

Mã Khắc mặc dù cũng không phải quý cô lắm nhưng hắn cũng chẳng tin tưởng nổi cha con nhà Cố Thành Vương. Trong lòng hắn cứ nghi ngờ rằng bọn họ giở thủ đoạn nên Diêm Vương mới trở lên như vậy. Đến hắn ngài ấy còn không gặp mặt thì thật sự là quá hoang đường.

Tất cả đã bàn bạc kĩ. Lão bà bà liền ngồi vào chỗ tế lễ. Kéo ra hai cái bát một đen một trắng. Bát đen đựng muối, bát trắng đựng nước. Bà kêu Nguyên Khải lại gần rồi dùng con dao nhỏ rạch một đường trên ngón tay út của anh. Máu từ ngón tay chảy xuống bát nước. Miệng bà bà lẩm bẩm đọc cái gì đó. Bát nước ngấm máu đột nhiên chuyển sang màu đen. Đây cũng là lúc Nguyên Khải thoát hồn.

Anh cảm giác cơ thể nhẹ bẫng rồi nhói một phát ở đỉnh đầu. Khi định thần lại, anh phát hiện cơ thể mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

- Trước khi bát nước từ đen chuyển sang đỏ, thì phải mau chóng quay về. Nguyên Khải, cháu nghe rõ đây. Thời gian cho cháu chỉ có 3 ngày. Nếu mà cháu không quay về kịp thì... chắc chắn cháu sẽ chết...

[...]

Xuống địa phủ, hắc bạch vô thường bị chặn lại bởi một đám âm binh tuần tra. Tay cô và Nguyên Khải bị bị hắc vô thường trói vào xiềng xích to lôi đi để giả dạng âm hồn bị bắt.

- Ai za... kia chẳng phải hai vị đen trắng nổi tiếng sao?

Giọng nói một trong số âm binh vang lên. Hai tên bỏ mũ áo choàng đen ra. Hiện ra gương mặt ghê tởm của đầu trâu mặt ngựa. Cô đưa tay bịt mũi lại. Một mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra xung quanh khiến cô suýt buồn nôn. Cái mùi này còn kinh khủng hơn cả mùi xác thối. Mà càng nhìn bản mặt của hai tên đầu trâu mặt ngựa kia cô không kìm được nữa mà tái mặt lại.

Tên đầu trâu nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy thì gừ gừ. Hai lỗ mũi to đen xì khói tức giận.

- Khốn kiếp! Âm hồn kia dám cả gan biểu hiện như vậy? Có tin ta bóp chết ngươi không!!!

Nguyên Khải vôi tới che chắn trước mặt, để cô nấp sau lưng. Bạch vô thường càng nhìn mấy tên này càng ngứa mắt. Ở địa phủ này, ngoài cặp đôi hắc bạch vô thường thì còn có thêm cặp đầu trâu mặt ngựa với quyền hành ngang bằng nhau. Nhưng, hai tên xấu xí kia lại ỷ quyền lộng hành không coi ai ra gì. Trước mặt các bề trên thì nói xấu sau lưng đủ điều...

- Khốn kiếp! Tên đầu trâu thối tha nhà ngươi muốn chết à? Bà đây không ngại cho nhà ngươi một bài học đâu!

Bạch vô thường vứt xiềng xích xuống, kích động trừng mắt. Tên đầu trâu cũng chẳng kém phần định xông lên. Chiếc miệng đỏ ngàu thở ra mùi hôi thối nồng nặc xung quanh... khác với tên đầu trâu, mặt ngựa lúc nào cũng bình tĩnh. Hắn đưa tay cầm lấy tay tên đầu trâu kéo lại phía sau. Ánh mắt ra hiệu im lặng.

- Làm gì mà nóng! Bọn ta chỉ nhận lệnh của Diêm Vương đại nhân đi truy bắt tội nhân thôi.... mà ta lại thấy nữ âm hồn các ngươi câu được có chút quen mắt?

Bỗng chốc cả người cô cứng đờ lại. Nguyên Khải vẫn lặng im che chắn cho cô. Đến khi tên đầu trâu đi tới định kiểm tra. Hắc vô thường dùng

Thanh trủy tiên của mình chĩa thẳng vào con mắt trái của mặt ngựa. Cả người toát ra hàn khí lạnh cực điểm.

- Việc của ta từ khi nào đến phiên hai ngươi chĩa mõm vào!