Vô Ái Song Tử

Chương 7




Thời gian chẳng qua bao lâu, ta rốt cục tỉnh, mở mắt, chỉ thấy hỗn tích tối hôm qua lưu lại, giữa hai chân chảy ra uế bẩn vừa đỏ vừa trắng, hảo chán ghét, trên người đầy những vết xanh.

“Thật ác tâm…”

Ta nghĩ muốn đứng lên, thế nhưng nửa thân dưới không nghe theo, động một chút liền đau đớn khó nhịn. Không còn cách nào, cả tiếng gọi “Có người không? Có người không? Hoa Phong, Hoa Phong!”

Kẽo kẹt, nghe có người mở cửa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quán chủ chậm rãi đi tới, đối ta nói: “Dạ Nguyệt, ngươi chịu khổ rồi, tới, đây là Kim sang dược thượng đẳng.” Nói xong lời này, ta xem thấy trong mắt quán chủ hiện lên một tia nan giải.

“Cảm tạ quán chủ quan tâm.” Quán chủ đối ta cười cười, nói: “Chờ ta gọi Hoa Phong tới hầu hạ ngươi, ngươi mấy ngày nay tạm thời không cần tiếp khách, dưỡng hảo thân thể là trọng yếu nhất, ta đi trước.”

“Quán chủ đi thong thả.”

Ta lẳng lặng nằm ở trên giường, chờ Hoa Phong đến, thế nhưng mệt mỏi quá, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Trong mộng, ta thấy phụ mẫu mặc cho ta gọi thế nào cũng không quay đầu lại, ta bất lực ngồi xuống, nhỏ giọng khóc, có người lấy tay vỗ vỗ đầu ta, nói “Không phải sợ, có ta ở đây, không ai không muốn ngươi. Không phải sợ…” Không biết vì sao, sau khi nghe được thanh âm đó ta ngừng khóc.

Lần thứ hai tỉnh lại, không biết là lúc nào. Hoa Phong không biết đã ở bên cạnh bao lâu, quanh hai mắt đều thâm đen. Ta sờ sờ đầu Hoa Phong, Hoa Phong thoáng cái liền giật mình tỉnh dậy. Đối ta nói: “Dạ Nguyệt, ngươi rốt cục tỉnh, thật tốt quá, thật tốt quá…”

“Hoa Phong, ta muốn uống nước, có thể giúp ta đem tới không?”

Hoa Phong vừa nghe, bật người bưng một chén nước cho ta, nói: “Thân thể còn khó chịu không?”

“Không có việc gì, đã khá.”

“Vậy có đói bụng không?”

“Không đói bụng…” Lúc Hoa Phong buông một đống lớn câu ân cần thăm hỏi, quán chủ đi đến, nói với ta: “Dạ Nguyệt, thân thể hảo không sai biệt lắm, đêm nay bắt đầu hầu hạ các đại gia khác.”

“Hảo, quán chủ” ta nhu thuận trả lời, Hoa Phong lại nói: “Quán chủ, thân thể hắn còn chưa hoàn toàn khỏi, cũng không thể được…”

“Không cần, đêm nay sẽ tiếp khách.”

Ta và Hoa Phong đều chỉ nghe hắn nói, quy củ làm việc.

Qua 2 tháng, ta dần dần thích ứng với cuộc sống hiện tại, ta tuy là mới vừa làm tiểu quan không lâu, thế nhưng ta trở thành tên đứng đầu bảng trong điếm.

Người nam nhân hưởng dụng ta lần đầu tiên, cũng không còn xuất hiện trước mặt ta.





.