Vô Ảnh Trích Tinh

Chương 22: Nhờ mưu giảo hoạt cứu bằng hữu - thân thế minh bạch chỉ ngỡ ngàng






Gã nhờ thân thủ Vô Ảnh nên đang đưa dần Thượng Quan Linh Phụng ngược theo địa đạo ngầm và thoát ra ngoài.



“Vù...”



Chợt gã giật mình, vội mang Thượng Quan Linh Phụng cùng nấp vào một chỗ kín cạnh đó.



Cùng lúc đó, ở cách xa chỗ gã nấp độ năm trượng chợt vang lên tiếng chạm kình váng động.



“Ầm! Ầm!”



Tiếp theo sau là một tiếng gầm cả thể :



- Ngươi tuyệt tình thì đừng trách bổn nhân độc ác. Mau tiếp chiêu!



“Ào... Ào...”



Đáp lại tiếng gầm là một loạt gào the thé tột cùng phẫn hận :



- Bản tính lão độc ác có thừa, còn lạ gì mà hầm hừ hăm dọa. Hãy mau nạp mạng!



“Vù... Vù...”



Lại một loạt chạm kình vang lên.



“Bung... bung... bung...”



Và lần này trận giao phong đã có thể tạm thời phân khai thành hai kết quả hữu biệt. Vì có một tiếng kêu đau đớn cất lên: “A... a...”



Tiếng kêu thứ hai vì nhẹ hơn nên có thể hiểu người kêu chỉ đau ít, phẫn nộ thì nhiều hơn bội phần :



- Hự! Ngươi quả là to gan lớn mặt. Vậy sao còn bỏ chạy? Hãy mau quay lại đây nào.



Họ là hai nhân vật đại cao thủ chẳng hiểu sao lại động thủ giao chiêu với nhau. Và vì có một nhân vật thật sự phải chạy do kém thế cho nên ở ngay chỗ gã đang cùng Thượng Quan Linh Phụng ẩn nấp bỗng bất thình lình có thêm sự hiện hữu của nhân vật thứ ba.



“Vù...”



Gã không lường trước tình thế này nên giật mình toan kêu.



Nhưng ngược lại, chính nhân vật nọ vì giật mình nhiều hơn gã bội phần nên lập tức có phản ứng bằng cách toan xuất thủ.



Đôi mắt toát đầy hung quang của nhân vật nọ ngay tức khắc giúp gã hiểu ngay định ý của nhân vật nọ là gì. Thế là gã buộc phải có phản ứng sao cho thuận lợi nhất.



Gã tung đủ song thủ. Dùng một tay chộp thật nhanh vào uyển mạch tay của nhân vật vừa đường đột chui đúng vào chỗ gã đang ẩn. Và tay thứ hai thì gã tự đặt nhanh lên môi gã, tỏ ý bảo nhân vật nọ đừng lên tiếng hay phản kháng chỉ tạo thêm bất lợi.



Bị gã khóa đúng vào uyển mạch tay, nhân vật nọ phẫn nộ chực quát tháo.



Nào ngờ, gã kịp vạch vào mặt đất vài chữ:



“Tại hạ chỉ muốn giúp Thái thái”.



Nhờ đó, nhân vật nọ tạm nguôi ngoai, nào ngờ ngay lập tức bị gã thuận tay điểm luôn vào huyệt Định Thân. Thế là nhân vật nọ hết cử động, chỉ có thể mở miệng kêu la mà thôi.



Nhưng nhân vật kia chưa kịp kêu, giả như đó là chủ ý toan thực hiện của nhân vật ấy, thì bỗng có tiếng gầm, vang đến thật gần :



- Còn muốn nấp ư?



Đấy là tiếng gầm đấy phẫn nộ của nhân vật đại cao thủ kia quyết tìm và giao đấu tiếp với nhân vật đại cao thủ này.



Gã thần tốc lao chếch ra.



“Vù...”



Nhân vật kia dễ dàng phát hiện, lập tức tung vút kình quật theo gã :



- Muốn chết!



“Ào...”



Nhưng gã đã kịp lẩn mất, ẩn kín trong khu vườn toàn những bụi trúc xanh mọc um tùm.



Nhân vật nọ vì bị mất dấu nên lại gầm :



- Đừng nấp với bổn nhân vô ích. Hãy mau ra đây.



Tiếp đó là từng bụi trúc bị quật bay tung tóe, bị nhân vật nọ phá hủy để trút giận.



“Ầm! Ầm!”



Vì gã vẫn nấp kín - nhờ thuật ẩn thân Đông Doanh - nên khi có cơ hội gã lập tức quật chấn vào hậu tâm nhân vật nọ một kình xuất kỳ bất ý.



“Bùng!”



Hành vi ám toán của gã dù bất minh nhưng nhờ đó đắc thủ.



“Hự!”



Nhân vật nọ bị trúng kích, tuy không thấy có suy suyển gì nhưng vẫn giận dữ bất ngờ tung người bỏ chạy.




“Vù...”



Gã chỉ chờ có thể, liền quay trở lại với Thượng Quan Linh Phụng và nhân vật nọ.



Vừa thấy gã ung dung quay lại, nhân vật nọ liền giương mắt kinh ngạc, chỉ nhìn và chưa dám lên tiếng hỏi gã.



Gã hiểu ý nhưng chính bản thân gã cũng chỉ dám thì thào :



- Lão Hội chủ bản lãnh quá ư lợi hại. Tại hạ tuyệt đối chưa dám chắc lão có thật sự bỏ đi hẳn hay không. Thế nên, nếu Thái thái không ngại, hãy mau theo tại hạ tìm một nơi tạm ẩn thân, chờ khi Thái thái tự hồi phục hoàn toàn thương thế.



Nhưng khi gã vươn tay toan giải huyệt, thì nhân vật nọ khẽ gắt :



- Chờ đã. Trước hết hãy nói vì sao ngươi lại có hảo ý, cố tình giúp lão nương?



Gã cười cười và cứ giải huyệt cho nhân vật nọ :



- Lão Hội chủ có thể quay trở lại bất kỳ lúc nào. Bản lãnh của tại hạ thì Thái thái quá biết rồi. Vậy thì nếu chẳng giúp Thái thái, sau đó nhờ Thái thái dù gì cũng là Tây Miêu Quái - một trong Tứ đại kỳ nhân, thì liệu tại hạ còn ai có đủ bản lãnh giúp tại hạ đội phó lão Hội chủ Thần Minh hội. Nếu không là Nam Thần thì cũng phải là truyền nhân đệ tử của Nam Thần?! Thái thái rõ rồi chứ và xin đừng đa nghi nữa.



Được giải huyệt, việc đầu tiên của mụ Quái Bà Bất Tử là chộp ngay vào Thượng Quan Linh Phụng :



- Ả này là ai? Nếu là bằng hữu, sao vẫn bị ngươi chế trụ huyệt đạo? Còn nếu chỉ là địch thủ thì lưu ả lại làm gì?



Gã vẫn thản nhiên, cứ để Thượng Quan Linh Phụng bị mụ Quái Bà Bất Tử uy hiếp. Gã chỉ đứng lên và nhất mực thận trọng khẽ lên tiếng bảo :



- Trước hết xin hãy lo sao cho thật vẹn toàn. Ở gần đây có một chỗ ẩn thân kín đáo, Thái thái không thật sự cần dưỡng thương sao? Nếu có thì xin mời. Đi nào.



Mụ Quái Bà bèn theo chân, nhưng chỉ được mấy bước đành miễn cưỡng giao hoàn Thượng Quan Linh Phụng cho gã :



- Lần này lão nương tạm tin ngươi. Nhưng nhớ, đừng ngỡ lão nương vì đang mang nội thương nên không thể hoặc không có cách trừng trị kẻ giảo hoạt ngươi. Vậy thì tốt nhất là đừng giở trò.



Gã đi khá nhanh, ngay lập tức đưa Thượng Quan Linh Phụng chui vào lại địa đạo ngầm chỉ vừa mới đưa nàng chui thoát ra.



Mụ Quái Bà Bất Tử vẫn theo chân, chỉ hơi nghi ngại hỏi :



- Đấy là nơi ngươi từng lưu ngụ ư? Vì giảo hoạt như hồ ly nên ngươi không thể không kiến tạo chỗ kín đáo này, tương tự sào huyệt lũ hồ ly tinh ư?



Gã không đáp. Chỉ sau khi đã đi vào khá sâu, lúc tự ý dừng lại gã mới thì thào bảo :



- Nhưng sao huyệt của tại hạ hiện lại bị một nhân vật yêu quái chiếm ngụ. Tại hạ có một thương lượng, Thái thái có muốn nghe chăng? Mà khoan đã, cứ để tại hạ nói xong, sau đó xin được nghe chủ ý cũng là mọi định đoạt của Thái thái. Là thế này, Thái thái có quan tâm hoặc có muốn tại hạ giao hoàn một vật chăng? Là Ca quyết Phi Âm Sát Tiểu Quái đao gì đó chẳng hạn?



Mụ Quái Bà giật mình :



- Ngươi...



Gã vội đặt một tay lên miệng :



- Suỵt... Đừng để yêu quái nghe. Là thế này, nếu Thái thái có cách giúp tại hạ hoặc trừ khử hoặc chỉ cần xua đuổi yêu quái khỏi nơi này cũng được. Miễn tại hạ cứu được một mạng của bằng hữu, đang bị yêu quái ở tận trong đó uy hiếp chế ngự, thì Ca quyết nọ tại hạ xin nguyện dâng hai tay, giao hoàn cho Thái thái.



- Hãy cho lão nương nhìn thấy vật đó đã.



Gã vẫn thì thào :



- Bây giờ đang lúc vội, phần khác là tại hạ đâu xuẩn động cất vật đó trong người. Tuy y chẳng sợ ai nhưng riêng đối với Thái thái thì dường như ngược lại. Nào, nhận lời chứ?



- Vạn nhất ngươi lập kế chỉ giả vờ lừa lão nương thì sao?



- Tại hạ không thể lừa nếu như chẳng thật sự được nhìn thấy và đang sở hữu vật đó, đúng chăng?



- Nhưng ai dám quả quyết sau khi lão nương thực hiện xong, ngươi vẫn giữ lời và giao hoàn vật đó cho lão nương?



- Hừ. Tại hạ đã chuyên nghề giao dịch. Nếu không giữ chữ tín thì sau này còn mong tiếp tục giao dịch với ai? Thái thái đừng quá xem thường tại hạ chứ?



- Được. Vì thiết nghĩ người dù ba đầu sáu tay vẫn không thể nào dám lừa lão nương thêm lần thứ hai, sau một lần đã từng xảy ra. Nhưng giả như hiện nay lão nương vô khả động thủ thì sao?



Gã cười cười :



- Tại hạ thừa biết Thái thái đang lâm cảnh vô khả như thế nào, cho nên có tạm nghĩ một kế khá hoàn mỹ, mong được dịp tỏ bày cùng Thái thái.



- Là kế gì?



- Là thế này...



* * * * *



Trong địa thất chợt sáng ánh đuốc, tiếp đó là tiếng của Thạch Vũ Thiên cười thỏa nguyện :



- Quả nhiên ta đoán không sai. Sư phụ ta đã quay lại. La tiểu tử một là đã chết, hai là vì tham sinh úy tử nên đã bôn đào từ lâu. Nếu không, ha ha..., nãy giờ ta vẫn lọ mọ tìm lại hỏa tập, gã vì đã bỏ đi nên kỳ thực là không thể ngăn cản ta. Điền Xuân Trường ngươi một lần nữa lại có một huynh đệ phản phúc. Ha ha...



Điền Xuân Trường cơ hồ tuyệt vọng, từ từ nhắm mắt lại :



- Hãy nói lại cho đúng hơn, là vừa thêm một bằng hữu cam chịu uổng tử vì ta vô dụng. Và đừng đánh đồng ngươi cùng Tôn Đạt so với La tiểu huynh đệ đích thực là chính nhân quân tử.



Thạch Vũ Thiên phẫn nộ :



- Ý ngươi miệt thị ta chỉ là tiểu nhân, dù so với gã La giảo hoạt vẫn kém xa? Được, vì là tiểu nhân, thay vì giết ngươi ngay, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thật đau khổ.



Nhưng Thạch Vũ Thiên chưa kịp động thủ thực hiện ý đồ độc ác, chợt có tiếng hắng giọng thật khẽ vang lên :



- Thanh âm của ai vậy? Mau xưng danh cho lão nương đây được rõ đi nào.



Thạch Vũ Thiên rùng mình, toàn thân nhân đó run rẩy, đang toan giập tắt đuốc nhưng cũng vô khả thực hiện.



Đã vậy, giọng của người lúc này lại vang lên nghe đà rõ hơn :



- Sao không lên tiếng hồi đáp? Dám khinh thị Tây Miêu Quái lão nương thế sao?



Điền Xuân Trường giật mình, bừng mở hai mắt :



- Là mụ Quái Bà Bất Tử?



Thạch Vũ Thiên giật mình theo, tuy nhiên y lại cố ý quát át họ Điền :



- Không được vô lễ. Bẩm Thái thái, tiểu bối là mạt hậu học Thạch Vũ Thiên. Lời vô lễ vừa rồi không do tiểu bối nói mà là Điền Xuân Trường. Tội của y, xin để tiểu bối thay Thái thái trừng trị.



Mụ Quái Bà xuất hiện, chỉ đứng xa xa :



- Điền Xuân Trường là ngươi? Hừ. Bình sinh chưa một ai từng vô lễ với lão nương nhưng sau đó vẫn toàn mạng. Ngươi còn lời nào để nói không? Hừ!



Thạch Vũ Thiên càng được nhãn tiền nhìn thấy mụ Quái Bà thì càng thêm sợ hãi. Nhưng vì đang có tia hy vọng, y lập tức phát hiện, chỉ mong sao nhờ đó lấy được lòng hảo cảm dù là một phần nhỏ của mụ Quái Bà :



- Hãy để tiểu bối thay Thái thái ban cho họ Điền một cái chết tột cùng thê thảm.



Nào ngờ mụ Quái Bà lại quắc mắt, chuyển mục quang nhìn y :



- Nghe bảo ngươi từng là truyền nhân của Hội chủ Thần Minh hội, kể là đồ tôn của Nam Thần, từng một thời là kỳ phùng địch thủ của lão nương, đúng không?



Thạch Vũ Thiên bật run :



- Điều này... điều này...



Mụ bảo :



- Đừng quá khiếp hãi. Trái lại, như lão nương vừa nghe, ngươi có bảo sư phụ ngươi sắp đến, đúng không? Hay là đã đến? Sao lão nương không nhìn thấy?



Thạch Vũ Thiên run nhiều hơn :



- Có lẽ... có lẽ...



Mụ hất hàm :



- Bậc trưởng thượng không hiếp đáp bọn tiểu bối. Ngươi đi đi. Bảo với sư phụ ngươi, lão nương sẵn sàng chờ ở đây. Mau cút.



Được đại xá, họ Thạch lùi ngay. Dù vậy y còn cố ý nói lạo một câu :



- Tưởng cũng nên cho Thái thái hay, họ Điền đang là ứng nhân cho cương vị Minh chủ, cũng là cựu thù của Thái thái đấy.



Mụ Quái Bà giật mình, long mắt nhìn Điền Xuân Trường :



- Có thật chăng, họ Điền kia?



Và gã La giảo hoạt kịp xuất hiện :



- Nào, thôi nào. Trò diễn đã kết thúc. Xin đừng đi quá đà, vượt quá mọi thỏa thuận của giao dịch.



Nhìn thấy gã, Điền Xuân Trường kinh ngạc :



- Không phải mụ Quái Bà Bất Tử thật sao?



Mụ Quái Bà bật chồm đến :



- Ngươi lại dám vô lễ một lần nữa với lão nương ư? Ngươi muốn chết thật rồi.



“Ào...”



Nhưng gã kịp xen vào can thiệp :



- Thái thái nên dừng lại thì hơn. Và tốt nhất hãy nên tự nhớ lại bản thân còn đang mang thương tích như thế nào.



Nào ngờ mụ Quái Bà vẫn giữ nguyên chiêu chưởng, khiến đối tượng chợt đổi từ Điền Xuân Trường thành gã họ La.



- Ngươi mau tránh ra!



“Ào...”



Gã hất tay, vận dụng công phu Không Thủ Bách Nhẫn cho xuyên qua bóng chưởng kình và một lần nữa chộp vào uyển mạch tay của mụ Quái Bà :



- Thái thái chớ quá hung hăng. Trừ phi muốn tại hạ đơn phương hủy bỏ giao dịch, đòi lại món nợ đã cho Thái thái vay trước kia. Hãy ngừng tay nào.



“Vù...”



Mụ Quái Bà bị chộp giữ, thất kinh nhìn gã :



- Thân thủ của ngươi...



Gã nhếch môi cười, dùng tay còn lại tự lấy ra một vật và nhân đó ấn luôn vào tay mụ Quái Bà :




- Bình sinh tại hạ chưa học được một thói thật xấu xa của bọn tiểu nhân, là đối phó với người đã bị hạ mã. Thái thái có thể an tâm, giữ vật này và muốn sử dụng như thế nào tùy thích. Phần tại hạ, để đòi nợ, ắt có ngày sẽ tìm Thái thái và xin lĩnh giáo tuyệt học. Còn bây giờ, xin mạo muội nhắc Thái thái nhớ, lão Hội chủ rất có thể vẫn quay lại bất kỳ lúc nào. Nếu Thái thái chưa tiện ly khai thì bọn tại hạ, dĩ nhiên là có kể Điền trang chủ, xin có lời cáo biệt và được đi trước một bước.



Gã bỏ tay mụ Quái Bà ra và tiến lại gần Điền Xuân Trường :



- Tại hạ bất lực, chỉ có thể dùng hạ kế này, may vẫn còn kịp ứng cứu Trang chủ. Có thể đi được chăng, Trang chủ?



Họ Điền chưa đáp thì đã nghe mụ Quái Bà lên tiếng gay gắt hỏi gã :



- Dường như ngươi chưa biết giữa lão nương và bất luận ai mang danh là Minh chủ đã từng có mối thù không thể không báo phục? Sao ngươi cố ý xen vào, chẳng để lão nương cùng họ Điền tự định đoạt với nhau?



Gã hừ lạt :



- Có phải Thái thái căm hận vì đã từng bị Minh chủ Võ lâm ước thúc, buộc phải lưu ngụ vĩnh viễn ở một nơi có trận đồ bao bọc? Nếu vậy thì cứ đi tìm Minh chủ để phục thù. Sao lại đổ lên đầu Điền trang chủ dù gì cũng là hạng hậu nhân?



Mụ Quái Bà nghiến răng ken két :



- Đã hai mươi mấy năm qua lão quỷ đã tự tuyệt tích đâu mất. Nếu lão nương không nhân cơ hội này hỏi họ Điền thì mai hậu biết hỏi ai?



Điền Xuân Trường ngỡ ngàng :



- Nói vậy, giữa sự thất tung của Minh chủ tiền nhiệm và mụ thật sự vô can?



Mụ Quái Bà thờ phì phì vì căm phẫn :



- Nếu đã do lão nương thì cớ gì vẫn canh cánh bên lòng mối thù hiện chưa biết ngày nào báo phục?



Bất đồ gã phì cười :



- Vậy là rõ rồi nha. Dụng ý của tại hạ vậy là đã đạt, giữa Thái thái và Điền trang chủ hiện chưa thật sự là kẻ thù. Bất quá chỉ có một điểm chung là đang cùng nhau truy tìm tung tích của Minh chủ tiền nhiệm, thôi nào, ai cũng bị nội thương nghiêm trọng cả. Tốt nhất hãy mau lo tìm chỗ để trị thương. Và nếu vẫn muốn đối đầu thì sợ gì sau này không có cơ hội? Chúng ta đi được chưa, Điền trang chủ?



Tuy nhiên mụ Quái Bà vẫn hậm hực :



- Hảo ý của ngươi, lão nương đây chẳng màng. Chỉ khéo đa sự nhảm?



Gã bắt đầu giận :



- Tại hạ nếu muốn vẫn có quyền đa sự. Thái thái có muốn biết vì sao chăng? Vì tại hạ đích thực là hậu nhân của Giáp chủ Tinh Nhân giáp, đầu lãnh của Thập bát tinh Minh chủ phủ. Thế nên, nếu thật sự cố ý báo thù, phần thì Minh chủ tiền nhiệm đã tuyệt tích, lẽ ra Thái thái nên tìm tại hạ hơn là tìm Điền trang chủ. Tại hạ nói như thế đã minh bạch chưa?



Mụ Quái Bà giật mình :



- Nói vậy, ngươi không ở họ La, mà là ở họ Hoàng? Có thật chăng?



Gã bắt đầu đưa Điền Xuân Trường cùng đi :



- Tại hạ từ thuở nhở còn là ấu nhi đã bị mụ Mộng Cô lập mưu gia hại, khiến bản thân cùng song thân phụ mẫu chia lìa. Nếu tình cờ có gặp mụ Mộng Cô, Thái thái cứ dò hỏi mụ thì rõ. Cáo biệt.



Mụ chợt kêu ngăn lại :



- Chờ đã. Tìm mụ ấy, lão nương đây thế nào cũng tìm. Phần ngươi, nghĩ tình ngươi vừa giao hoàn một vật... thật là thân thiết, sao ngươi không thử đến núi Thanh Thành tìm mụ?



Gã khựng lại :



- Mụ vẫn lẩn quẩn ở quanh núi Thanh Thành thật sao? Tại hạ rõ rồi. Xin đa tạ và cáo biệt.



Và gã đi tiếp, lần này thì lạ thay mụ Quái Bà lại chịu theo chân. Đã vậy, mụ cố tình bắt chuyện :



- Lần trước lão nương đã hủy của ngươi lọ Hắc Ngọc, có chịu nhận một lời tạ lỗi của lão nương này chăng?



Gã không lưu tâm đến việc này, vẫn đưa Điền Xuân Trường đi phía trước và ậm ừ đáp lời mụ :



- Vật đã hủy thì còn nói làm gì. Thật tình thì tại hạ chẳng quan tâm. Thái thái bất tất mãi hận lòng.



Điền Xuân Trường chợt thì thào :



- Có quá nhiều diễn biến vừa xảy ra và mỗ không sao hiểu hết. Đến lúc nào mới được tiểu huynh đệ thuật lại cho nghe đây? Nhất là về Thượng Quan cô nương thì sao rồi?



Gã phì cười :



- Diễn biến xảy ra tuy nhiều nhưng tựu trung đều xuất phát từ thói đã quen giảo hoạt của tại hạ, có nói ra e chỉ làm bẩn tai Điền trang chủ. Còn về Thượng Quan tiểu thư ư? Trang chủ yên tâm. Vì đang lúc Thái thái đây theo kế của tại hạ, dọa cho Thạch Vũ Thiên một mẻ sợ đến suýt vỡ mật, thì tại hạ đã kịp an trí Thượng Quan tiểu thư ở một chỗ khá kín đáo. Chờ khi gặp lại đủ mặt nhau, hà hà..., rất có thể tại hạ đành đảm nhận vai trò một cô mẫu, tuy chỉ một mình nhưng phải chăng lo cùng một lúc những vài ba người cần điều trị thương như nhau.



Mụ Quái Bà đi phía sau chợt giấm dẳng, gay gắt :



- Lão nương đây ắt tự biết toan liệu. Chẳng mượn ngươi lo cho. Hừ!



Gã nhún vai :



- Vậy thì đỡ một người. Đa tạ.



Bỗng có tiếng người cười gã :



- Ngươi cũng không cần phải lo cho ả phản bội Thượng Quan. Và nếu muốn nhẹ lo hơn, chỉ cần ngươi giao luôn họ Điền cho bổn cô nương đây lo hoàn toàn ổn thỏa. Ha ha...



Gã chấn động, lập tức nhấc Điền Xuân Trường cùng lao vọt ra đến tận bên ngoài :



- Giang Thanh Huệ? Ta thật khinh suất, vì quên ngươi và lão Hạc, nên đã để ngươi vô tình nhìn thấy chỗ ta an trí Thượng Quan tiểu thư. Lão Hạc đâu? Hừ!



Gã hỏi như thế vì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng vẫn thấy một mình Giang Thanh Huệ đang hả hê vì có Thượng Quan Linh Phụng trong tay. Ả khinh khỉnh đáp lời gã :



- Người đừng phí công hỏi hoặc tìm lão Hạc. Vì với hiện tình trước mắt, kể như ta săp lập đại công, đáng được Hội chủ bổn Hội trọng thưởng, thì tội gì ta phải chia phần cho bất luận ai khác? Nào, lần này thì để cẩn tắc vô ưu, phiền La giảo hoạt ngươi hãy ngoan ngoãn đứng nguyên vị cho. Nếu bất tuân, ha ha..., ả Thượng Quan có mệnh hệ gì là đều do ngươi đấy. Rõ chưa? Ha ha...



Ả vẫn đang cằm giữ thanh báu kiếm từng tạm mượn của lão Hạc. Và nghiệt ngã thay kiếm của ả lại kề ngay vào một trong các ngấn cổ thanh tú và trắng ngần của Thượng Quan Linh Phụng. Dù cho bất kỳ ai cũng phải hiểu, chỉ cần gã vì sơ ý tỏ dấu hiệu manh động thì lập tức đầu của Thượng Quan Linh Phụng có thể lìa khỏi cổ.



Quả gã thật hết dám ngo ngoe.



Nào ngờ, ngược lại, họ Điền bỗng kêu :



- Này, chờ đã. Trên cổ của cô nương có thật là một vết chàm chăng?



Ả họ Giang phần vì đang có tư thế đứng vặn mình để thuận tiện cho thái độ đặt kiếm kề vào cổ Thượng Quan Linh Phụng, phần thì đang hả hê đắc ý nên có ngất đầu lên cao, do đó có lộ một vệt đen nhỏ ở một bên cổ, dưới mang tai bên phía thuận kiếm độ một tấc. Và thế là tiếng kêu của Điền Xuân Trường làm ai cũng chú tâm nhìn cổ ả.



Ả đỏ mặt, quát tướng lên :



- Họ Điền bại hoại kia, có muốn ta tự tay khoét bỏ đôi mắt xấu xa đê tiện của ngươi không?



Điền Xuân Trường không nao núng hỏi tiếp :



- Do Điền mỗ nhìn chưa rõ, vì vết chàm đã bị y phục che khuất một phần, nên không thể không mạo muội hỏi tiếp, có phải vết chàm mang hình dạng như trăng thượng tuần, thêm ở giữa một nốt son đỏ như thể Nguyệt Xạ Khúc Tinh Đẩu? Và cô nương kỳ thực đang ở họ Tiêu, họ Giang chỉ là giả?



Thanh kiếm trên tay tả chợt run bắn lên :



- Các hạ... sao các hạ...



Đó là cơ hội cho gã họ La xuất kích :



- Còn không mau buông người ư?



Ả dù bất ngờ vẫn nghiến răng, lập tức cứa mạnh thanh kiếm vào cổ Thượng Quan Linh Phụng :



- Ngươi dám?



Điền Xuân Trường chợt hô hoán, giọng thật khẩn trương vì chỉ lo chẳng kịp :



- Dừng tay. Mau dừng tay ngay. Nhị vị là huynh muội đồng cốt nhục đấy. Đừng tương tàn lẫn nhau.



Gã đắc thủ, đã kịp chộp đúng vào uyển mạch tay cầm kiếm của họ Giang. Nhưng vì tiếng hô hoán của Điền Xuân Trường cũng lúc này từ tai gã giáng thật mạnh vào tâm thức gã, thế nên gã giật nẩy người, buông tay ả họ Giang và loạng choạng lùi lại :



- Sao lại là huynh muội?



Ả họ Giang đâu ngờ được gã buông kiếm, thế nên cũng loạng choạng bước lùi và chỉ suýt nữa là sơ ý để kiếm thẳng vào thân thể của Thượng Quan Linh Phụng. Ả kêu :



- Ôi chao...



Gió tan bão lặng, ả quay lại họ Điền :



- Tiểu nữ đích thực ở họ Tiêu. Điều thật lạ là tại sao tôn giá am hiểu quá tường tận về Nguyệt Xạ Khúc Tinh Đẩu?



Gã chợt lẫy tay vỗ vỗ trán :



- Họ Tiêu? Một phụ nhân họ Tiêu?



Điền Xuân Trường nhìn gã :



- Vậy là tiểu huynh đệ cũng biết? Không sai Giáp Tinh chủ Tinh Nhân giáp tuy ở họ Hoàng. Nhưng khi Minh chủ phát sinh sự biến, Hoàng giáp chủ có tạm thời thu xếp cho phu nhân cùng một cốt nhục là ái nữ tìm phương lánh nạn. Và Giáp chủ phu nhân vốn dĩ ở họ Tiêu. Thế nên khi nãy mỗ liều đoán, có thể lệnh đường của nhị vị vì sợ bại lộ tung tích nên thế nào cũng cải danh tính cho ái nữ từ họ Hoàng sang họ Tiêu. May thay mỗ đoán đúng. Nhất là không ngờ đang lâm cảnh này lại chợt nhìn thấy vết chàm, sực nhớ đến lời căn dặn trước kia của Hoàng giáp chủ, cũng liều gọi bừa ra, may thay đúng là Nguyệt Xạ Khúc Tinh Đẩu, hóa giải mọi can qua. A, may thật là may.



Ả nọ hiểu :



- Vậy tôn giá là ứng nhân từng được Hoàng giáp chủ quyết định chọn. Có gì minh chứng chăng?



Điền Xuân Trường tự phanh rộng ngực áo, để lộ một mảnh ngọc bội được cố ý đeo dài từ cổ cho đến tận giữa ngực :



- Chẳng biết đây có phải là vật Tiêu cô nương đang cần trông thấy tận mắt hay không. Riêng phần mỗ thì kỳ thực đây là vật đã được Hoàng giáp chủ tự tay trao tặng và còn căn dặn mỗ phải thật cẩn thận giữ gìn.



Gã cũng nhìn thấy mảnh ngọc bội này, liền kinh ngạc kêu :



- Tại hạ từng thấy ở Kim gia Lạc Dương thành cũng có một mảnh tương tự. Nhưng nghe bảo đây là vật tổ truyền của Kim gia!



Phần ả nọ thì tỏ ra thật thông hiểu :



- Rõ rồi. Và xin được thổ lộ, gia phụ đích thực là Hoàng giáp chủ. Cũng vì có biến nên từ lâu tiểu nữ được đổi sang dùng tính danh theo mẫu thân. Riêng về mảnh ngọc bội thì hoàn toàn có thật, chính là vật đã do Minh chủ phu nhân trao ban cho song thân phụ mẫu thay cho sính lễ. Và theo đó, gia phục chỉ trao tín vật khi đã tình cờ tìm thấy một hoặc cùng lắm là đến hai ứng nhân thích hợp. Vậy thì Điền trang chủ là ứng nhân thứ nhất, ắt hẳn ứng nhân thứ hai phải là một trong hai ái nữ của Kim Vô Diện Kim gia.



Mụ Quái Bà bản thân thoạt kỳ thủy đến giờ vẫn chưa lên tiếng nói lời nào. Nhưng khi lẳng lặng theo dõi mọi chuyện đến đây, mụ Quái Bà bỗng hứ một tiếng, sau đó quay ngoắt người bỏ đi.



Gã họ La toan gọi lại, nhưng chợt nghĩ thế nào đó, bèn hắng giọng và chỉ dám lên tiếng căn dặn thật sự quan tâm :



- Thái thái bảo trọng nha. Đừng để lão Hội chủ sớm tìm thấy trước khi Thái thái kịp khôi phục trọn vẹn công phu.



Mụ vẫn ngoe ngoắt bỏ đi, chỉ cộc lốc ném trở lại cho gã một câu gọi là :



- Lão nương tự biết lo liệu, thật nhiễu sự.



Gã cười gượng và quay trở lại với câu chuyện đang dang dở :



- Nơi này không tiện lưu lại lâu. Hay là...




Họ Điền nhanh nhẩu tán đồng, thế là vô tình cắt ngang câu đang nói của gã :



- Mỗ cũng nghĩ vậy. Thật may, cũng ở gần đây, mỗ còn có một chỗ nữa có thể tạm dung thân. Hay là đợi đi đến đó hãy nói tiếp?



Tiêu Thanh Huệ lúc này mới biết sợ :



- Tiểu nữ vậy là đã bị bại lộ thân phận, vạn nhất để Thần Minh hội phát giác thì e khó thoát. Là chỗ nào? Chúng ta nên đi ngay, càng nhanh càng tốt.



Gã họ La nhấc mạng theo họ Điền :



- Phiền Điền trang chủ chỉ lối cho.



“Vù...”



Tiêu Thanh Huệ thì mang theo Thượng Quan Linh Phụng, lần này thì là bằng hữu, không còn là thù địch nữa.



“Vù...”



* * * * *



Diện mạo gã đang tái nhợt, tái đến thật thảm. Thế nên ai cũng cảm thông khi nghe gã tự bộc bạch :



- Rõ rồi. Vì so về niên kỷ, tại hạ kém hơn Tiêu Thanh Huệ tỷ, và cũng kể từ khi Tiêu phu nhân buộc phải tìm nơi ẩn tích lánh nạn thì không hề sinh hạ thêm bất kỳ một cốt nhục nào khác nữa cho Hoàng giáp chủ. Nhưng lạ thay, so về diện mạo thì tại hạ lại giống hết Hoàng giáp chủ, có thể hiểu tại hạ chỉ là cốt nhục tư sinh của Hoàng gia mà thôi. Phải chăng chính vì thế, vì thiếu hẳn sự quan tâm chăm sóc bảo bọc của Hoàng giáp chủ nên khi mụ Mộng Cô thực hiện mưu đồ liền dễ dàng đắc thủ? Đấy là số phận đã định sẵn khiến tại hạ phải luôn là một cô nhi chăng?



Tiêu Thanh Huệ ái ngại cho gã :



- Nhưng bây giờ đệ đã có tỷ. Hãy bỏ qua cho tỷ tất cả những gì tỷ chỉ vì vô tình nên có đối xử quá đáng với đệ.



Gã cười gượng :



- Tỷ hoàn toàn không có lỗi. Trái lại, vào thời điểm đó chính là nhờ tỷ, đệ mới có một thân thủ tạm đủ để phần nào tự lo cho bản thân. Và tỷ tin chăng, thật sự là đệ đã lâu rồi vẫn mong gặp lại tỷ, hầu đáp tạ bằng cách chỉ điểm lại cho tỷ tất cả những gì đệ đã tự lĩnh hội từ một vài bộ vị, một vài chiêu kiếm được tỷ nhọc lòng chỉ giáo. Xin hãy cho đệ tạm mượn thanh kiếm.



Thấy Tiêu Thanh Huệ trao và gã lập tức nhận kiếm, Điền Xuân Trường đâm lo :



- Như ý tiểu huynh đệ sắp sửa cùng mọi người chia tay? Có cần như thế chăng?



Gã bật cười :



- Tất cả đang ở một nơi thật an toàn. Và chỉ nhiều lắm là vài ba ngày nữa thương thế của mọi người cũng đến lúc trọn vẹn phục nguyên. Tuy nhiên, trước lúc sắp nói lời chia tay hãy để tại hạ được toàn quyền sắp đặt một vài việc, thật sự chỉ xuất phát từ chân tâm. Thoạt tiên đệ có mấy chiêu kiếm này xin tặng Thanh Huệ tỷ. Hãy nhìn đây.



Gã chầm chậm phô diễn một pho kiếm tuy chỉ vỏn vẹn bốn chiêu nhưng mỗi chiêu được biến hóa ba lần và sau đó lại thêm ba lần biến hóa nữa. Gã còn giải thích :



- Mai Hoa kiếm vốn dĩ có đến những ba mươi sáu chiêu, đệ chỉ xin mạo muội được gộp lại còn bốn. Và bốn chiêu này nếu là kiếm thủ thật nhanh tay và tinh mắt thì bốn lại hóa thành ba mươi sáu. Chẳng biết cách của đệ liệu có sơ hở nào chăng? Xin được nghe Điền trang chủ tứ giáo!



Họ Điền ngỡ ngàng :



- Phiền tiểu huynh đệ thi triển lại chỉ một lần và sao cho thật nhanh xem nào.



Gã liếc nhìn họ Điền :



- Gia phụ chọn Điền trang chủ làm ứng nhân quả chẳng sai. Vì vậy là Điền trang chủ đã có đủ thông tuệ để nhìn thấy chỗ lợi hại duy nhất của pho kiếm Tứ đại kỳ nhân này rồi đấy. Chỉ hy vọng được Điền trang chủ điểm hóa thêm nếu thật sự phát hiện sơ hở. Nhìn đây!



Gã lắc vai đảo người và không chỉ bóng nhân của gã từ một hóa thành bốn mà từ bốn bóng nhân ảnh này còn cùng lúc túa ra mỗi bóng một chiêu kiếm thành ra cả bốn hướng đều có kiếm chiêu như được cùng một lúc xuất phát, giăng phủ tứ bề.



“Vù... Vù...”



Và chỉ một thoáng sau gã thu kiếm hồi bộ :



- Thế nào?



Điền Xuân Trường chỉ biết trố mắt nhìn gã :



- Hảo kiếm pháp. Vì cho dù lâm vạn địch, tiểu huynh đệ vẫn đủ tư cách ung dung ứng phó. Tiểu huynh đệ có tư chất thông tuệ thật diệu kỳ. Diệu kỳ.



Gã chợt quay qua nhìn Thượng Quan Linh Phụng và hầu như vô tình gã thu luôn thanh kiếm vào người :



- Giờ đến lượt tiểu thư. Bởi tại hạ còn nợ một ân tình là đã nhờ công phu sở học Thái Cực phái nên mấy phen ngỡ chết nhưng may vẫn thoát - Xin tặng tiểu thư một bộ pháp gọi là Trung Hư Hữu Thực Nhất Hồng Môn, nguyên ủy là từ Hàng Hà Thái Cực quyền mà ra. Hy vọng sau này tự tiểu thư sẽ phát hiện chỗ đắc dụng.



Gã thi triển bộ pháp thật chậm và sau đó kể cả Tiêu Thanh Huệ cũng chẳng thể giấu vẻ thất vọng :



- Khó thể bảo đây là một bộ pháp, mặc dù chưa biết có hữu dụng hay không?



Gã cười cười, lần lượt hỏi hai nhân vật còn lại dù chưa lên tiếng nhưng cơ hồ cũng có cùng nhận định của Tiêu Thanh Huệ :



- Điền trang chủ ắt vẫn không nhận ra đâu là chỗ ảo diệu thật sự hữu dụng của bộ pháp? Nhưng dù sao, Thượng Quan tiểu thư, tại hạ chỉ mong tiểu thư cứ tạm ghi nhớ. Và huống hồ cũng không phải khó nhớ gì lắm, đúng không?



Nói đến đây, chợt gã thở dài và chỉ chú mục nhìn duy nhất một mình Điền Xuân Trường :



- Phần Trang chủ thì tại hạ thật không dám khoa trương những vụng về, trái lại rất thành tâm xin được Trang chủ chỉ giáo.



Họ Điền gượng cười :



- Từ những sở học đạt được, chỉ duy nhất một mình tiểu huynh đệ là đủ tư cách tự luận ra các đường lối sở học của riêng bản thân. Chỉ nội điểm này cũng đủ khiến mỗ đành thừa nhận là thật sự kém. Nhưng nếu có chút hiểu biết nào thật sự cần cho tiểu huynh đệ, mỗ nguyện tận lực tận tâm hầu giáo.



Gã bảo :



- Điều tại hạ cần chỉ giáo là vô can đến võ học. Nhưng để Trang chủ khơi hoang mang, tại hạ xin hỏi ngay. Thứ nhất, có nhân vật nào mang tính danh là Tường Can?



Họ Điền giật mình :



- Họ Tường tên Can hay nguyên tính danh là Kim Tường Can?



Gã lắc đầu :



- Phải chăng nên hiểu nhân vật có đơn danh đơn tính là Tường Can thì Trang chủ không nghe ai nói đến bao giờ? Vậy xin cho nghe về nhân vật sau. Ở họ Kim ư?



Điền Xuân Trường gật đầu :



- Vào độ Điền mỗ chưa thành danh là Giang Nam Nhất Tú có một lần vì ngẫu nhiên nên chạm trán nhân vật này. Nhưng chỉ duy nhất mỗi một lần đó thôi, sau này tịnh không nghe ai nói đến, cũng chẳng thấy nhân vật này xuất đầu lộ diện. Sao?



Gã cười cười không đáp, chỉ hỏi tiếp :



- Giờ thì xin chỉ giáo điều nghe vấn thứ hai. Nhưng trước hết xin hãy nhớ cho, hoàn toàn là do tại hạ chỉ gần đây mới tứ suy đoán, kỳ thực chưa hề biết bao giờ, đó là địa điểm tọa lạc của Lãnh Đại lâm. Phải chăng chính là nơi Minh chủ tiền nhiệm vì có chủ ý nên cơ hồ là cố tình đắc tội, tạo thù hận cùng Tây Miêu Quái?



Điền Xuân Trường ngỡ ngàng :



- Vậy là tiểu huynh đệ từng đến đó, dù chưa hề biết danh xưng của địa điểm ấy được mọi người gọi là Lãnh Đại lâm?



Gã mỉm cười thừa nhận :



- Kỳ thực tại hạ bị Tây Miêu Quái bắt đưa đến đó, cũng là do Tróc Sơn Phong Lôi đạn mà ra. Và cũng ở đó, lọ Hắc Ngọc của tại hạ mới bị Tây Miêu Quái phá hủy.



Chợt Tiêu Thanh Huệ kêu lên :



- Về lọ Hắc Ngọc này gần đây hội Thần Minh có phần nào lưu tâm, nguyên ủy xuất phát chỉ là do mụ Mộng Cô từng cật vấn đệ về hạ lạc của lọ Hắc Ngọc. Nhờ đó tỷ vô tình được biết lọ này như có phát tích từ phái Thanh Thành.



Gã động tâm, lập tức quay lại hỏi Tiêu Thanh Huệ :



- Vậy là Kim nhị tiểu thư phải chằng hiện đang ở Thần Minh hội? Bởi lúc đệ bị mụ Mộng Cô cật vấn về lọ Hắc Ngọc thì người duy nhất có liên can hội Thần Minh đã được nghe chẳng ai khác ngoài Kim nhị tiểu thư.



Tiêu Thanh Huệ nhún vai :



- Kim Vô Diện từ lâu vẫn là người của Thần Minh hội. Kim gia chỉ một đêm bị hủy, lão đang là khách của hội Thần Minh thì lẽ đương nhiên ái nữ lão cũng tương tự.



Gã chợt tỏ ra nóng vội, lập tức thi lễ với mọi người :



- Hậu hội hữu kỳ, thật mong sẽ có ngày sớm gặp lại. Xin lượng thứ, đã đến lúc tại hạ phải đi. Cáo biệt.



“Vút!”



Thượng Quan Linh Phụng chợt kêu :



- Chậm đã!



Nhưng đã muộn, gã đi đã khuất, nhanh như thể gã đích thực là Trích Tinh Vô Ảnh.



Điền Xuân Trường cũng nhìn theo và chợt lẩm bẩm :



- Nhị Thập Tứ Tiểu Đài - Âm Dương Thập Nhị Lộ - Mãn Khai Vô Cực Giới - Tuyệt Nhất Kỳ Ngọc Hoa. Phải chăng gã đang ngày càng tự trở thành Tuyệt Nhất Kỳ Tài Hoa?



Thượng Quan Linh Phụng buồn rười rượi :



- Tiểu nữ chỉ muốn tạ lỗi vì đã nghi gã thủ đắc Sâm Vương Vạn Niên. Nào ngờ lại để lỡ cơ hội lần nữa.



Tiêu Thanh Huệ tuy không nói gì nhưng có thể hiểu nàng đang buồn nhất, vì tình tỷ đệ chưa đủ thời gian tỏ lộ đạt mức cần thiết. Tất cả đều buồn...