Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng

Chương 3: Trời đêm nhìn xa




Mưa phùn rơi xuống rải đều trong trời đất mênh mông như dải lụa trắng chụp xuống đêm tối. Ban đêm yên tĩnh, luôn luôn phát sinh chuyện không yên bình.

Tiếng bước chân nhỏ vụn bị tiếng mưa rơi chôn vùi khiến vùng nhà xưởng bỏ hoang không còn an tĩnh.

Màu đỏ cùng màu xanh đan nhau trong ngọn đèn, ngụy trang sắc thái xanh đậm khiến mưa đêm nhuộm không khí căng thẳng.

“Đội trưởng Cố, tình huống bên trong chúng tôi đã điều tra rõ ràng, là như vậy. Tham Lang sau khi bị chúng ta phát hiện, đã cưỡng ép con tin chạy trốn tới nơi này, hiện tại con tin an toàn. Tham Lang cùng con tin đều đã bị chúng ta bao vây trong nhà xưởng. Nhà xưởng bỏ hoàng đã lâu, tình huống còn lại không rõ.” Người đàn ông mặc quân phục màu xanh đen giơ tay cúi chào. “Còn lại giao cho các anh” rồi xoay người rời đi.

Người đàn ông cao lớn ngụy trang toàn thân nhìn khu vực trong bản đồ vừa mới đưa tới, mày lại cau chặt vài phần.

“Lão Đại, bên kia có một điểm cao, là vị trí mai phục ngắm bắn tốt, nếu không, tôi dẫn anh đi?” Bên cạnh một vị Trung đội trưởng chủ động xin đi giết giặc.

“Cậu xem vị trí tốt đó Tham Lang cũng sẽ nhìn thấy, Tham Lang cực kỳ giảo hoạt, lần này nhất định phải bắt được hắn! Đây, đây, đây, 3 vị trí này, phân đội một hai ba lần lượt dẫn người bảo vệ.” Cố Hạo Minh vẽ 3 vòng tròn trên bản đồ, tiếp tục phân phó, lập tức có người xuất phát, “ Những người còn lại, chuẩn bị tiến công!”

“Vâng!” Tiếng hô to trầm thấp đồng loạt vang vọng trong khu nhà xưởng trống trải.

Trên một tòa nhà cao lớn đang xây dựng có vài người đứng thẳng lẳng lặng, tòa nhà kia rõ ràng là địa điểm mai phục mà vị Trung đội trưởng yêu cầu.

“Tiểu thư, người của chúng ta đã đến nơi như cô nói, nhưng bộ đội đặc công đột nhiên xuất hiện, người chúng ta đã rút về đây. Hiện tại nên làm sao?” Người đàn ông cao lớn toàn thân trang phục màu đen, cảm giác áp bách.

“Cậu đang chất vấn tôi sao?” Cô gái mặt hiện ý cười, nhẹ nhàng nhíu mày, bộ dáng ôn nhu của cô mang theo vài phần quyến rũ.

“Thuộc hạ không dám nhưng hiện tại Hồ Điệp đang ở trong tay Tham Lang, tiểu thư, Hồ Điệp là người trong tổ chức, cô như vậy sẽ làm cho các lão nhân thương tâm.” Nét mặt người đàn ông nghiêm khắc mãnh liệt khiến người ta như bị đe dọa.

“Thuộc hạ không dám, chỉ là…” Người đàn ông còn muốn nói gì đó, bất đắc dĩ bị cô gái trừng mắt một cái, đành nuốt trở về.

“Cậu đang uy hiếp tôi sao? Cậu có biết, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp không.” Giọng nói cô gái khẽ phiêu phiêu tựa như hôm nay ăn cái gì, người của cô hiểu rõ lời này có bao nhiêu sức nặng.

“Cố Hạo Minh sẽ giải quyết, để lão Tam dẫn người đi cục cảnh sát, gọi lão Nhị dẫn người ra phía sau nhà xưởng, tùy ý hành sự theo hoàn cảnh.” Suy nghĩ chính xác nói xong phương án hành động, lặng lẽ nhìn Hồ Điệp cùng Tham Lạng ở phía xa trong nhà xưởng. “Tìm luật sư tốt nhất, để mọi người biết, động vào người “Luyện ngục thiên sứ” tôi, tôi muốn khiến hắn chết không có chỗ chôn.”

“Dạ, thuộc hạ lập tức đi giải quyết.” Người đàn ông nghe xong mới lộ ý cười trên mặt, chuẩn bị rời đi.

“Từ từ, trở về đây.” Người đàn ông nghe cô gái nói, lập tức dừng bước. “Biết cậu thích Hồ Điệp, nên khiêm tốn chút, đừng để mấy ông già thối kia biết rõ, phiền toái.” Người đàn ông sau khi nghe được hơi sững sờ, vui sướng gật đầu, xoay người chạy mất.

“Đại nhân không tính toán trừng phạt bọn họ sao, bọn họ trái với quy định của tổ chức.” Phía sau cô gái xuất hiện một người mặc áo đen nhẹ nhàng tiến về phía trước một bước, ở bên tai cô gái nói nhỏ.

“Quy định là người định, tổ chức được tạo thành là do người, không phải máy móc, đây là chuyện của tôi, không nhọc cậu quan tâm.” Giọng nói nhàn nhạt nhẹ nhàng bay vào trong tai người nọ, người áo đen cung kính lui về phía sau một bước, không nói thêm.

Bên cạnh nhà xưởng còn có người yên lặng đứng trang nghiêm, dường như đang đợi gì đó.

“Lão Đại, toàn bộ đã sắp xếp xong, có thể bắt đầu.” Cố Hạo Minh gật đầu, đi nhanh bước vào trong mưa.

Mưa phùn ban đầu rơi rải rác càng ngày rơi càng lớn, làm ướt quần áo nhóm binh sĩ đứng dưới mưa nhưng không một người tránh né, bởi vì bọn họ là binh sĩ trong cơ quan đứng đầu quốc gia, chết mà không tránh, nói gì đến chút mưa này?

“Các cậu, nói vậy mọi người cũng biết, hôm nay chúng ta ở đây vây quét lão địch Tham Lang, tôi chỉ có một yêu cầu, nhất định phải bắt được, mọi người có tin tưởng hay không?”

“Có!” Tiếng trả lời vang vọng trong mưa đêm, dẫn tới sự chú ý của cô gái trên tòa nhà cao tầng.

“Bọn họ đã bắt đầu, nói lão Tam chuẩn bị lui lại.”

“Dạ, tiểu thư, mưa rơi xuống càng ngày càng nặng hạt, ngày mai cô còn đi làm, nếu không cô về trước đi.” Là người đàn ông cao lớn nói.

“Không cần, đợi Hồ Điệp được cứu rồi trở về, cho tôi cái ô là được.” Không phải cô khác người, kỳ thật là cô lo lắng cho đám binh sĩ kia.

“Người ở bên trong nghe rõ, nhanh chóng bỏ vũ khí xuống đầu hàng!” Tiếng loa khuếch đại âm thanh khiến Nhan Nhuế Ninh cười nhạo.

“Cút đi, ông đây lúc trước không phải dạy cậu như vậy.” Cố Hạo Minh nghe thấy, một cước đá trực tiếp vào mông cậu tiểu binh rồi đoạt lấy loa khuếch đại âm thanh.

“Tham Lang, tôi biết ông ở bên trong, ông tự mình đi ra, hay muốn tôi bắt ông ra ngoài?”

“Đều là bạn bè cũ, cứ việc nói thẳng, Tham Lang tôi gặp phải chuyện này cũng không phải lần một lần hai, lần này để xem đạo của cậu cao một thước hay ma của tôi cao một trượng!” Người đàn ông trong nhà xưởng cũng ngụy trang toàn thân, chỉ là hiện rõ chật vật.

“Tham Lang, ông đừng từ chối, Cố Hạo Minh không động được tới ông, ông nghĩ “Luyện ngục thiên sứ” chúng tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?” Hồ Điệp người cũng như tên, là một cô gái nhỏ xinh dịu dàng, chỉ là dịu dàng này có ẩn chứa sát khí bên trong.

“Tôi làm sao mà biết lời cô nói có đúng không? Lại nói, tôi bắt cô lâu như vậy cũng không gặp người “Luyện ngục thiên sứ” đến cứu cô, còn gạt tôi à!” Tham Lang hổn hển đá Hồ Điệp bị trói trên ghế. “Cho ông đây an tĩnh đi!”

“Sợ chưa, tôi có lừa ông hay không kỳ thật trong lòng ông rất rõ ràng, không phải sao? Còn nếu Lucifer vì sao còn chưa đến cứu tôi, ông làm sao mà biết ngài còn chưa có tới? Lucifer nói qua ngài sẽ không buông tay bất luận vì cái gì, đến như ông? Kẻ phạm ta, nhất định sẽ bị trừng phạt!”

Tham Lang lẳng lặng nghe Hồ Điệp nói xong, đột nhiên cười.

“Cô gái nhỏ, cô nói Lucifer cũng đến đây sao? Chúng ta đây làm một giao dịch, như thế nào?” Hồ Điệp liếc nhìn Tham Lang, chỉ cười cười.

“Ông cảm thấy có khả năng sao? Muốn để “Luyện ngục thiên sứ” cứu ông sao, nằm mơ đi, tôi nhổ vào.”

“Bịch” một tiếng, Tham Lang chưa phản ứng kịp, cửa nhà kho đã bị đá văng ra, lão đang định tóm lấy Hồ Điệp làm con tin, lại bị Hồ Điệp một cước đá vào gốc rễ con cháu.

“Làm tốt lắm, cô gái nhỏ.” Một vị đội viên đặc công giơ ngón tay cái, cậu thật sự chưa từng thấy qua cô gái nào dũng cảm như vậy.

“Cảm ơn đã khích lệ.” Trước mặt người bên ngoài, Hồ Điệp là một học sinh trung học, ai nấy đều bị vẻ ngoài của cô lừa gạt.

“Hồ Điệp đã được cứu.”

“Vâng, không bị thương chứ.”

“Không có, tạ tiểu thư quan tâm.”

Nhan Nhuế Ninh thở dài một hơi, đột nhiên, một tầm mắt nóng bỏng bắn tới khiến Nhan Nhuế Ninh chú ý, chuyên chú kiên định trái lại phù hợp với khí chất của người đàn ông này.

Dưới tòa nhà cao lớn, bóng dáng cao ngất, anh khí ngụy trang làm người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ nói đây là quân nhân tuyệt nhất trong cơ quan quốc gia.

“Đội trưởng làm sao vậy?” Không biết vì sao Cố Hạo Minh đột nhiên dừng lại.

“Không, nơi đó dường như có người, là tôi nhìn lầm thôi.” Tiếng mưa rơi lớn dần.

“Công trình đang xây dựng làm sao có thể có người, đội trưởng thực hài hước.” Cố Hạo Minh không để ý, chỉ cười cười, hắn quả thực thấy không chỉ một người, bọn họ là ai? Vì sao đứng ở nơi đó? Không sợ đội đặc công sao?

“Tiểu thư làm sao vậy?” Không biết Nhan Nhuế Ninh vì sao đột nhiên ngừng lại.

“Không có gì.” Đại khái bị hắn thấy được, có lẽ chỉ thấy được chút ít. “Đi thôi.”

Mưa rơi phất phới trong trời đêm, nhiệt độ không khí lạnh xuống, thành thị trong mông lung tựa hồ có gì đó khác biệt.