Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 716




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh khẽ mỉm cười với Cảnh Y Nhân, thì thầm: “Cám ơn em, Y Nhân.”

“Cám ơn em đã vất vả sinh hai đứa trẻ cho anh.” Lục Minh không chỉ lo lắng về đứa trẻ mà còn đau lòng vì cô đã chịu khổ nhiều như thế.

“...” Nghe lời nói của Lục Minh, mũi của Cảnh Y Nhân chua xót, hốc mắt lập tức đỏ lên. Cổ họng cô nghẹn ngào đến mức một chữ cũng không nói ra được. Cô biết Lục Minh đã phải chịu rất nhiều áp lực, cô cũng biết vừa rồi Lục Minh gọi y tá ra ngoài có thể là vì con trai của bọn họ không khỏe mạnh.

Nhưng Lục Minh lại không nói gì với cô cả. Cho2dù đứa trẻ cô sinh ra không khỏe mạnh, không hoàn thiện, anh vẫn cảm ơn cô.

Họ hàng thân thích bên cạnh nghe thấy Lục Minh nói vậy, ai nấy đều cảm động đến mắt đỏ bừng. Đặc biệt là Ngô Tú Quyên, bà có hai niềm vui cùng lúc, cháu trai cháu gái đều có, vốn rất kích động. Nhưng vừa nghe con trai đau lòng con dâu như vậy, bà lại thấy đau lòng theo.

Cảnh Y Nhân bây giờ là công thần lớn nhất của nhà họ Lục, một lúc sinh tận hai đứa trẻ. Thái độ của Ngô Tú Quyên đối với Cảnh Y Nhân tốt hơn mọi khi không biết bao nhiêu lần. Chính vào lúc này, hai y tá mỗi7người dùng một xe đẩy hai đứa trẻ vào. Họ hàng thân thích đều nhường đường, mở to mắt để nhìn hai đứa trẻ đáng yêu. Hai đứa bé cưng mũm mĩm, mặc áo vải bông màu trắng nho nhỏ, mỗi đứa nằm trong một xe đẩy. Cái đầu tròn tròn, làn da trắng trẻo mịn màng, ngoài hai cái đầu to nhỏ khác nhau ra thì trong hai đứa hầu như giống nhau như đúc. Bé trai nhắm mắt lại, vẫn nằm yên không nhúc nhích, bé gái mở mắt, không ngừng cựa quậy, quẫy quẫy bàn tay bé nhỏ mũm mĩm.

Y tá đẩy đứa trẻ đến bên giường Cảnh Y Nhân.

Một trong hai y tá chính là người vừa rồi có mặt trong1phòng mổ, cô ấy mỉm cười ngọt ngào với Lục Minh: “Chúc mừng ngài Lục, có một cặp song sinh rồng phượng.” “Chúng tôi vừa kiểm tra cho bé trai, các chỉ tiêu sức khỏe của bé đều đạt tiêu chuẩn, không có vấn đề gì. Vừa rồi bé đã mở mắt, đã uống 5 ml sữa, còn về chuyện vì sao bé không khóc thì hiện giờ vẫn chưa rõ lắm, mọi người nên chú ý quan sát, có gì khác thường nhất định phải đưa tới đây để kiểm tra.”

Nghe vậy, Lục Minh khựng lại, rồi mới hiểu được ý của y tá. Vì có được niềm vui bất ngờ mà trên khuôn mặt anh nụ cười không ngừng nở rộ.

Anh kích động7đến mức hận không thể nhảy cẫng lên. Lục Minh cúi người ôm lấy đầu Cảnh Y Nhân, không ngừng hôn lên đầu lên trán, trên mặt, lên miệng có mấy cái. Con trai anh vẫn khỏe mạnh, hai đứa trẻ không hề xảy ra chuyện gì cả. Đây là điều mà Lục Minh luôn lo lắng nhất. Nghe lời nói của y tá, trái tim vốn luôn thấp thỏm của Cảnh Y Nhân giờ cũng được thả lỏng xuống.

Nhưng người khác lại không biết. Ngô Tú Quyên ngỡ ngàng hỏi: “Lúc sinh ra, đứa trẻ này không khóc sao? Thế là thế nào?” Y tá trả lời: “Hiện giờ, chúng tôi vẫn chưa rõ tại sao, những đứa trẻ rất khỏe mạnh.” Nói xong,0y tá lại nhắc nhở Lục Minh: “Ngài Lục, ngài nên chú ý hơn. Hiện giờ đứa bé vẫn còn nhỏ, khi lớn thêm một chút, tôi đề nghị ngài nên đưa bé đi khám sức khoẻ toàn diện.”

“Được rồi.”

Y tá xoay người rời khỏi phòng.

Lục Minh lại chuyển sự chú ý lên Cảnh Y Nhân và những đứa trẻ.

Mọi người trong phòng cũng vậy lại nhìn những đứa trẻ.