Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Chương 3-2




Âm thanh mềm mỏng ân cần, anh miễn cưỡng mở to mắt thấy rõ ràng người bên cạnh, đây là người phụ nữ vừa mới trở thành vợ anh. Anh không trả lời, bây giờ dạ dày anh đang đảo lộn, vừa mở miệng có thể sẽ nôn ra.

Anh tưởng tượng ra cảnh cô cực kỳ hoảng sợ sau khi nhìn thấy anh ói ra, thiên kim đại tiểu thư như cô chắc chắn không thể chịu đựng được cảnh đó đi? Đại khái còn có thể thét chói tai.

Nghĩ đến hình ảnh kia đã đủ để cho anh buồn cười, nhưng nếu như cô thét chói tai chỉ sợ cái đầu này của anh sẽ càng đau buốt hơn. 

Không biết những thứ ý nghĩ linh tinh kia trong đầu Trịnh Bang Duệ, Trình Kỳ Khiết chỉ cắn răng chống đỡ thân thể cao lớn của chồng mình. Cô biết anh rất kiêu ngạo, nhất định không muốn ngã xuống trước mặt người khác, nhưng cô vẫn luôn một mực ở bên cạnh quan sát anh, biết rõ bây giờ tình hình của anh tệ đến thế nào cho nên việc cô có thể làm chính là duy trì anh.

Thật vất vả kéo tay chồng để hai người lên xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vù vù vù vù.

Xe đi khoảng nửa giờ mới tiến vào nhà ở rộng lớn của gia tộc họ Trịnh. Dưới sự giúp đỡ của người lái xe, Trình Kỳ Khiết mới đưa Trịnh Bang Duệ còn đang nửa tỉnh nửa mê trở về phòng tân hôn.

Trịnh Bang Duệ vừa bị nửa lôi nửa kéo đi về phía trước, vừa cảm thấy đầu nhức muốn nứt ra. Nhưng anh vẫn cảm nhận được có một đôi tay mềm mại lại kiên định chống đỡ anh, một mũi hương nhàn nhạt thơm ngát như có như không bay vào mũi anh làm anh cảm giác dễ chịu hơn một chút.

Anh bị đặt lên giường, đôi tay kia dịu dàng cởi ra cà vạt, mở cúc áo, giải thoát anh khỏi những đồ gò bó thật chặt đó.

Anh giờ không biết người đó là người nào, chỉ cảm thấy nên cảm ơn người đó.

"Cám ơn. . . . . ."

Anh mở miệng lẩm bẩm, còn chưa nói hết đã làm nôn mấy cái, chỉ kịp đứng dậy, chưa kịp vào nhà vệ sinh đã ói hết ra.

Sau khi nôn sạch bữa tối ít ỏi cùng các loại rượu mạnh, cổ họng anh đau rát nhưng dạ dày lại cảm thấy dễ chịu không ít, anh loạng choạng quay lại ngã vào giường. 

Không biết qua bao lâu, anh tỉnh táo hơn, mở mắt ra mới phát hiện chẳng biết mình  về đến nhà lúc nào, quá trình bên trong anh không nhớ nhiều lắm.

Âm thanh ‘sàn sạt’ bên cạnh khiến anh quay đầu, Trịnh Bang Duệ nhìn thấy Trình Kỳ Khiết còn mặc lễ phục tiễn khách, lại không để ý bẩn thỉu quỳ trên mặt đất lau chùi đống hỗn loạn anh tạo thành.

Tim của anh rụt lại, không thể ngờ cô sẽ làm như thế.

"Em có thể gọi người giúp việc đến dọn dẹp".

Nghe thấy có tiếng nói, cô ngẩng đầu lên nhìn anh đã tỉnh, chẳng những không có vẻ tức giận, ngược lại còn dịu dàng mỉm cười."Không có việc gì. Em đã thu dọn sắp xong rồi, muộn thế này có lẽ người giúp việc đều ngủ cả rồi, ừm, anh có khỏe không? Nôn ra xong có phải thoải mái hơn một chút chứ? Em đi rót ly nước cho anh súc miệng nhé?” 

Đề nghị của cô rất mê người, anh còn chưa kịp khách khí nói khỏi cần, cô đã đứng dậy đi vào trong phòng tắm, nhanh chóng mang ra một chậu nước rửa mặt, một cái khăn bông thấm nước ấm, một chén nước trở lại.

Cô để anh súc miệng, lại dùng khăn bông ướt nhẹ nhàng lau mặt và cổ anh, mặc dù hưởng thụ cô chăm sóc Trịnh Bang Duệ vẫn thấy có chút không thích hợp nhưng giờ phút này tình hình thân thể của anh lại không thể từ chối được sự thoải mái đến thế.

Nhìn cô còn mặc lễ phục phiền phức, anh tin chắc cô rất muốn thay quần áo, bỏ đi trang điểm, dỡ đồ trang sức xuống mà không phải hầu hạ con ma men là anh.

Nhưng cô lại dịu dàng lau tỉ mỉ làm anh không cảm giác được sự bực mình của cô, biểu hiện của cô thật sự ngoài dự đoán.

"Thật ngại". Anh khó khăn nặn ra mấy chữ này.

"Không cần phải nói thật ngại" Trình Kỳ Khiết lau cổ của anh, lần đầu tiên cô được nhìn bộ dáng đầu tóc anh rối bời, cổ áo mở ra lộ ra lồng ngực vạm vỡ, anh tràn đầy sự quyến rũ của đàn ông, cô nghĩ tới đây là chồng của cô, mặt lại hơi ửng đỏ."Chúng ta là vợ chồng". Cô ngượng ngùng mỉm cười.

Tên gọi ‘vợ chồng’ này giống như một khối mật đường tan ra trong lòng anh có chút ngọt dịu.

Trịnh Bang Duệ hơi nhíu mày, "Nhưng chúng ta không phải vợ chồng thật".

Nụ cười cô cứng đờ, nhếch nhác cúi đầu che giấu sợ không cẩn thận tiết lộ tình cảm bản thân.

"Mặc kệ như thế nào, về sau luôn phải sống chung với nhau, chăm sóc lẫn nhau cũng cần, hơn nữa công việc chăm sóc khánh hàng uống say ở khách sạn của em là chuyện cơm bữa".

Thật sao? Mặc dù anh bất ngờ cô là người kinh doanh khách sạn còn tự thân chiếu cố khách hàng uống say, nhưng anh giải thích ý này của cô là tuy cô là lãnh đạo nhưng việc gì cũng phải tự làm lấy, điều này làm ấn tượng của anh vốn coi cô là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo chỉ biết sai khiến người khác trong phút chốc đã thay đổi.

"Nói chung là vẫn phải cám ơn em".

"Vâng, anh mau đi nghỉ ngơi".

Trịnh Bang Duệ thật sự cũng không còn hơi sức xen vào cái gì nữa, mí mắt nặng trĩu như treo nghìn cân, nhắm mắt lại, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Dưới tình huống không phát ra âm thanh đánh thức anh, Trình Kỳ Khiết rón rén thay quần áo, tháo trang sức, tắm rửa.

Mặc quần áo ngủ màu trắng, cô đi tới cạnh giường mới của bọn họ giường, nhẹ nhàng bò lên giường  nằm ở bên cạnh anh, cô lấy tay gối đầu, nằm nghiêng, ngắm dung nhan đang say ngủ của anh.

Lông mày đậm màu đên, sống mũi cao, hình dáng môi mỏng đẹp đẽ, bộ dạng của anh đúng là một người đàn ông đẹp trai làm cho cô cũng phải  động lòng, đồng thời cũng là người chồng mỗi tối sẽ ngủ cùng cô trong tương lai. . . . . . Mặc kệ anh có tình nguyện hay không.

Không, cô không nên suy nghĩ những điều ủ rũ kia.

Cô đã quyết định muốn làm người vợ tốt của anh.

For better, For worse, For richer, For poorer, In sickness, In health, to cherish with devoted love and faithfulness till death douspart. ( cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, vô luận giàu nghèo, sinh bệnh khổ đau, toàn tâm yêu người, đến chết cũng không đổi )

Trình Kỳ Khiết lẩm bẩm nói thầm lời thề trong hôn lễ.

Tại lễ kết hôn, khi cô nói ra câu thề này, cô rất nghiêm túc.

Nếu như anh biết, có lẽ sẽ bị dọa chạy đi?

Cô khẽ cong khóe miệng lên, khó được mà nở nụ cười.

Trịnh Bang Duệ mở mắt, ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu vào từ cửa sổ làm anh nghĩ nghiêng người tránh đi, nhưng mới vừa động, đau anh liền lập tức đau nhức khiến anh phải rên rỉ ra tiếng.

Nhưng thật thần kỳ, rèm cửa sổ giống như nhận ra ý nghĩ trong lòng của anh tự động kéo vào rồi.

Đương nhiên chuyện đó không có thật, anh từ từ quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy một bóng dáng gầy nhỏ, phải mất một lúc anh mới nhớ tới người đã trở thành vợ anh ngày hôm qua. 

"Chào buổi sáng." Cảm giác được tầm mắt của anh, Trình Kỳ Khiết mỉm cười với anh.

"Chào buổi sáng. . . . . . Cám ơn. . . . . ."

Cô lắc đầu một cái, vẫn giữ nụ cười dịu dàng."Anh có thể ngủ nhiều hơn một chút, giờ chuyến bay vào buổi tối, còn rất nhiều thời gian".

"Hiện tại mấy giờ?"

"Gần chín giờ".

Nghe cô nói như vậy, Trịnh Bang Duệ khẽ nguyền rủa đứng dậy, ngay sau đó liền ôm đầu rên rỉ.

Ngày thường, anh luôn thức dậy lúc bảy giờ, tám giờ đã đến công ty, không cách nào chập nhận được hôm nay mình ngủ trễ như thế, huống chi hôm nay bọn họ còn muốn đi du lịch "Tuần trăng mật ", trên danh nghĩa là tuần trăng mật, thật ra thì anh đã an bài hành trình đi thăm hỏi khánh hàng châu Âu, anh còn rất nhiều tài liệu cần phải chuẩn bị.

"Uống ly trà giải rượu đi, nó sẽ làm anh cảm thấy khá hơn một chút".

Anh nâng lên đôi mắt hằn những tia máu, nhìn cô.

Nhận lấy uống xong ly trà kia, nước ấm vừa phải, vừa vặn làm cổ họng khô khốc đau đớn của anh tốt hơn nhiều.

"Cám ơn". Anh cùng cô ở một chỗ chưa đến 24h, hình như đã nói rất nhiều lần cảm ơn, anh thật không ngờ cô sẽ đối xử tốt với anh như vậy, hơn nữa hiểu rõ anh cần gì hơn bất cứ người nào. 

Anh rời giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, qua nửa giờ, tắm xong, cạo râu xong, anh mới cảm giác mình có vẻ giống người.

Nhìn thấy cô đang cúi người sắp xếp lại chiếc giường lộn xộn, trong lòng Trịnh Bang Duệ lại có loại cảm giác không khỏe, nhìn cô làm chuyện nhà, nhìn cô chăm sóc anh say rượu ngày hôm qua, dáng vẻ cô trong tưởng tượng của anh thật sự kém rất nhiều, làm anh cực kỳ không quen thuộc, cảm giác giống như. . . . . . Anh thật sự có thêm một người vợ.

"Tôi muốn đi công ty một lúc". Anh ho nhẹ một tiếng, cảm giác mình cần báo cho cô một câu.

"Oh". Trình Kỳ Khiết gật đầu một cái, không phản đối, chỉ nói: "Ăn ít đồ trước rồi hẵng đi, em đã sớm hầm cháo, ông nội cũng mới ăn nói mùi vị không tệ đấy".

Mặt anh tối xầm, có một số việc anh cảm thấy nên nói rõ ràng với cô.

"Em nên biết chúng ta từng có hiệp nghị, hôn nhân của chúng ta chỉ trên hình thức vì làm hài lòng mong đợi của bề trên, dù chúng ta bí mật nhưng mỗi người đều có tự do của mình, có lẽ không lâu nữa chúng ta có thể dọn ra ngoài, khi đó có thể chia phòng ngủ, quan hệ của chúng ta nhiều lắm chỉ là bạn cùng phòng. Em không phải cần phải cảm thấy có nghĩa vụ như một cháu dâu hiền hoặc người vợ tốt, ở trong nhà này, em có thể không cần làm cái gì, được hưởng đầy đủ tự do." Bọn họ không cần thiết quá quan tâm lẫn nhau.

Nụ cười trên mặt Trình Kỳ Khiết vụt biến mất, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, chỉ rất nhanh cô đã lên tinh thần.

“Em làm việc này đều rất tự nhiên, không có miễn cưỡng, cũng không phải coi nó thành nghĩa vụ, em hiểu rõ quan hệ của chúng ta không giống vợ chồng bình thường, anh nói rất rõ ràng, chỉ là em cảm thấy dù là bạn cùng phòng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, không phải sao?"

Lời của cô không có gì có thể bắt bẻ, nhưng anh vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân này hình như không giống trong tưởng tượng của anh.

Chỗ không đồng dạng như vậy là do cô tốt quá, quá. . . . . . Ra ngoài dự liệu, nhưng như vậy có gì không được, anh lại không nói ra được, chỉ cảm thấy việc này sẽ làm thay đổi cuộc sống của anh, làm người ta bất an.

"Tùy em, tôi chỉ muốn nói em không cần làm nhiều như vậy, nấu cơm, việc nhà cái gì, sai bảo người giúp việc làm là được".

"Em biết rồi". Trình Kỳ Khiết cười ngọt ngào."Anh thật quan tâm".

Trịnh Bang Duệ đơ người, cô hình như hiểu nhầm ý tứ của anh thành hướng khác, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười kia của cô, anh lại không nói ra phản bác .

Chuyện gì xảy ra. . . . . . Đến nỗi mặt của anh khẽ nóng lên,.....