Vợ! Có Phải Là Nhà

Chương 19




Nằm viện 2 ngày, tôi xuất viện về thẳng nhà mẹ đẻ. Mẹ sợ tôi lại bị hậu sản, nên ở nhà mẹ cho chắc. Anh cũng không ý kiến, đưa tôi về nhà mẹ. Anh kĩ tính lắm, trước khi tôi về, anh mang chăn gra gối nệm ra giặt sạch sẽ, rồi đem qua nhà mẹ, dọn dẹp lại phòng cũ của tôi tươm tất, cho tôi và con vô ở. Sau khi sắp xếp ổn, anh ngồi chơi với con một lúc, anh lại rời đi, chẳng nói với tôi câu nào dù là câu hỏi thăm. Từ ngày đó, mỗi chiều đi làm về, anh ghé thăm con, chơi khoảng 1 giờ rồi về. Nhìn cảnh anh chơi với con mà tôi thấy bình yên, bao vết thương anh gây ra cũng được xoa dịu ít nhiều.

Sinh nhật anh, tôi muốn chúng tôi có buổi tối quây quần, hâm nóng tình cảm. Tôi chủ động nhắn tin cho anh "hôm nay anh về sớm nhé". Anh reply nhanh chóng "ok". Tôi ở nhà hồi hộp trông ngóng như thuở mới yêu. Từng giây phút chậm chạp trôi qua, 6 giờ, 7 giờ, 8 giờ, bóng anh vẫn bặt tăm. Tôi muốn điện thoại cho anh, nhưng sợ anh giận nên cứ chần chừ. Đồng hồ điểm 9 giờ, tôi thu hết can đảm gọi cho anh, giọng anh lại nhừa nhựa, rất vui vẻ, ngược lại người khó chịu là tôi.

- Anh đã đồng ý về sớm mà.

- Vợ hả! Giờ chồng về nè. Chờ xíu...nha....

Tôi cúp máy mà lòng nặng trĩu, đến bao giờ anh mới đặt tôi trong trái tim anh.

Nào ai hiểu cho rằng nỗi cô đơn

Thấm da thịt chập chờn khi đêm xuống

Người bên cạnh...trời ơi...không cùng hướng

Nghoảnh mặt rồi...khổ, sướng...một mình tôi

Sống làm gì như bà mẹ đơn côi

Tất tần tật bể đời đều ôm trọn

Đôi lúc nghĩ xòe bàn tay bao ngón

Mà vết hằn rơm rớm máu thời gian

Nên đành thôi,tôi chấp nhận lỡ làng

Duyên đã hết cũng đành thôi chia cách

Tôi vẫn biết thiệt thòi con hờn trách

Nhưng một lần thử thách cuộc đời thôi

Lớn lên rồi con cũng hiểu cho tôi

Khi hạnh phúc xa rời bàn tay níu

Những ngọt ngào ngày xưa chẳng xoa dịu

Vết nứt lòng...nhỏ xíu...nhưng rất đau.

Anh về nhà tôi cũng hơn 10 giờ đêm, ba tôi đang ngủ phải ra mở cửa cho anh, ba nhìn anh lắc đầu "tôn trọng người lớn chút " rồi đi vô nhà. Anh lặng yên nhìn theo ba suy nghĩ, anh đang cảm thấy có lỗi với người lớn.

Anh rón rén lên phòng với tôi giả lả, miệng phả ra toàn mùi bia thật khó chịu. Tôi bực quá, kêu anh về đi, để mùi bia ảnh hưởng con. Anh cứ nằm ườn ra giường, tôi không có chỗ nằm nên càng bực bội.

- Sao anh nói về sớm, mà giờ mới về.

- Giờ là sớm rồi. Mà có chuyện gì?

- Em tính mừng sinh nhật anh.

- Sinh nhật anh muốn vui với bạn bè, mà em cũng khó khăn sao?

- Sinh nhật anh không dành cho vợ con, anh cưới vợ làm gì?

- Mệt quá, em muốn đi chơi thôi phải không? Giờ anh chở em đi.

- Giờ này đi đâu nữa, anh dậy đi về đi.

Anh ngồi bật dậy, mệt mỏi nhìn tôi, thở hắt ra rồi đứng lên đi ra cửa. Đêm đó anh đi đâu về đâu, tôi cũng không biết, và cũng không muốn biết nữa. Từ khi làm vợ, vui buồn của tôi phụ thuộc hoàn toàn vào anh, thật sự tôi quá mệt mỏi rồi.

Tôi lấy nhật ký ra viết, lần mở từ những trang đầu tiên, cái tôi nhận được trong cuộc hôn nhân này toàn buồn tủi, dằn vặt. Tìm một chút quan tâm, yêu thương để níu kéo, nhưng sự vô tâm của anh đã làm giọt nước tràn ly, tôi quyết định ly hôn.

Xuống nhà, tôi dò ý ba mẹ, cả hai ông bà đều khuyên tôi ráng nhịn, "hôn nhân nào cũng sóng gió trong 3 năm đầu tiên, vượt qua được thì mới ăn đời ở kiếp. Đừng sống vì cái tôi của mình, khi con lập gia đình, đồng nghĩa với việc con sống một phần cho ba mẹ, một phần cho chồng, một phần cho con của con, đây là quan hệ trao đổi, con là mối liên kết trung tâm, nên khi con gặp chuyện gì, những phần còn lại cũng sẽ bị ảnh hưởng, và không được liên kết với nhau nữa. Nghĩ mà xem, con gái của ba mẹ tài giỏi xinh đẹp, vừa lấy chồng đã ly hôn, người khác sẽ nghĩ một là con bồng bột kết hôn cho lợi gan với bên nội, hai là con lăng nhăng, đằng nào thì lỗi cũng thuộc về con, nhưng hậu quả Bo lại là người gánh. Cháu nó chẳng có tội gì để phải mất đi tình thương của mẹ hoặc cha. Hai đứa lấy nhau vì lý do gì, thì bây giờ va vấp thực tế, hãy tìm về lý do ban đầu vì sao mình lấy nhau?. Thằng Tuấn nó không trai gái, bài bạc, lo chí thú làm ăn, bị cái tính vô tâm, mà vô tâm là căn bệnh nan y của đàn ông rồi. Cho dù con bỏ nó lấy ai đi nữa, cũng sẽ như vậy mà thôi. Cái khôn khéo con làm sao lạt mềm buộc chặt.

Trên đời ko ai sinh ra đã hợp nhau, chúng ta tái tạo nhau, tìm cách hoàn thiện người còn lại theo đúng nghĩa làm tốt đẹp một mối quan hệ, đồng nghĩa với việc chấp nhận cái xấu của đối phương, thành điều bình thường trong cuộc sống. CON CÓ ĐỦ BẢN LĨNH LY HÔN, SAO KHÔNG DÙNG BẢN LĨNH ĐÓ ĐỂ TÁI TẠO NÓ CHO GIA ĐÌNH ẤM ÊM, phụ nữ xây tổ ấm." Tôi nghe ba mẹ xong, lại mệt mỏi đi lên lầu. Nhìn tờ đơn XIN LY HÔN bằng tâm hồn trống rỗng.

Anh vẫn đều đều qua chơi với con, khoảng 3 ngày đổi vỏ gối, gra nệm mới cho tôi và con. Mối quan hệ của tôi và anh bây giờ chỉ là ba và mẹ của Bo. Rồi anh mua được nhà, mẹ anh qua xin phép ba mẹ tôi được đón tôi về nhà, vì thằng Bo cũng được hơn 2 tháng. Thông gia đã lên tiếng nên ba mẹ tôi đành để tôi đi, vợ chồng nên ở gần nhau để vun đắp tình cảm, thế là chúng tôi lại ở chung nhà. Không phải khen, anh là người cha trên cả tuyệt vời, quần áo của Bo, anh giặt riêng, ngâm nước xả thơm phức, xếp gọn gàng. Đặt biệt chỗ con nằm, anh lau dọn mỗi ngày. Sáng sớm, anh bồng con ra phơi nắng tầm 15 phút, đều đặn hôn tôi trước khi rời đi, điều mà tôi cứ tưởng mình nằm mơ sau một đêm trông con thiếu ngủ.

Ra tháng, tôi cũng khỏe hơn vì Bo ngủ suốt, không xì xoẹt thay tã như trong tháng, nên tôi rảnh bắt đầu nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi muốn mọi ngóc ngách trong nhà đều sẽ in dấu ấn của tôi, tôi đang học tạo hơi ấm cho căn nhà.

Những ngày anh không đi với bạn, về thấy nhà sạch sẽ, cơm nước sẵn sàng, tôi thấy mặt anh giãn ra rất nhiều, tôi cũng vui. Những ngày như vậy rất ít, vì anh vẫn phải đi công tác, mở rộng thị trường.

Hôm đó, anh đi làm về, người khá mệt mỏi. Anh rửa mặt, vô hôn con rồi thay bộ đồ đen tiếp tục đi đến khuya. Khổng hiểu sao từ lúc anh vô hôn con, thằng bé giật mình khóc suốt, khóc từ 6 giờ chiều tới 4 giờ sáng, đặt xuống giường là khóc. Khuya đó anh về, thấy con khóc chỉ lặng lẽ vô phòng ngủ. 4 giờ sáng, khi Bo vừa chợp mắt, tôi thấy anh dậy lục đục sửa soạn đi đâu đó. Tôi hỏi anh mới nói đi đưa đám. Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, rồi xoay nhìn vào giường con, thằng bé lại rú lên giật mình, tôi chạy lại ôm dỗ con, mắt vẫn nhìn anh mà không thể thốt nên lời. Điện thoại anh reo, hình như ai hối, tiếng con khóc làm anh không nghe được bên kia nói gì, thế là anh quát luôn thằng bé "im", rồi đi thẳng ra ngoài đóng cửa. Có cử có thiêng, có kiêng có lành, giờ tôi đã biết vì sao con lại giật mình quấy khóc.

Có những câu hỏi tự bản thân nó đã có câu trả lời, nhưng ẩn trong đó vẫn là lời giải không đáp án. Như bản thân anh, sao anh nhiệt tình với bạn bè, đối tốt với bất cứ ai dù là nhân viên, thậm chí một mảnh đời bất hạnh xa lạ anh cũng xót thương giúp đỡ. Anh tốt đến không thể tốt hơn, nhưng anh chưa bao giờ ngoảnh lại sau lưng, để thương xót vợ mình.

Thằng bé đã không sổ sữa, sau 3 tháng 10 ngày miệt mài khóc, con càng còi cọc hơn, còn tôi thêm rệu rã và cũ kĩ. Khi Bo được 6 tháng, tôi quyết định âm thầm nộp đơn xin đơn phương ly hôn