Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 633




Chương 633

Phó Vực không ngờ cậu Bạch Thất lại nể mặt mình như vậy, chỉ xem như là anh ta mượn cơ hội xuống đài, vậy nên liền vui vẻ đồng ý: “Được thôi”.

Cánh tay bị ai đó nhéo một cái, Phó Vực quay đầu thì thấy Tô Âm đang điên cuồng nháy mắt lắc đầu với mình.

“?”

Tô Âm cảm khái trong lòng một tiếng: Anh Phát Tài, anh không hề biết gì về nguy hiểm trên giang hồ, quá đơn thuần rồi!

Người đàn ông đơn thuần như vậy, hành tẩu giang hồ khiến người ta rất không yên tâm.

Xem ra sau này chỉ có thể do cô bé bảo vệ anh ta rồi.

Trong lòng đang ảo tưởng, đột nhiên bên tai vang lên giọng của Nam Mẫn: “Tô Âm”.

Tô Âm giật mình, giơ tay: “Có!”

Nam Mẫn lạnh nhạt ngước mí mắt: “Cháu không liên quan nữa à?”

Tô Âm chớp mắt, liếc nhìn khuôn mặt sầm xì của Tô Duệ, đột nhiên nghĩ ra hình như chuyện cô bé bỏ nhà đi vẫn chưa kết thúc.

Ầy, xem ra lần này lão Tô nổi giận thật rồi, bây giờ vẫn đang nghiêm mặt, cứ như ai nợ anh ta tám triệu mà chưa trả vậy.

“Lão Tô”, cô bé gọi.

Không ai để ý cô bé.

“Bố ơi”, cô bé lại gọi.

Vẫn không ai để ý cô bé.

“Bố đại nhân tôn kính của con ơi”.

Tô Duệ: “Ừm”.

Coi như bố đã để ý rồi.

Tô Âm lên tinh thần: “Con gái biết lỗi rồi, không nên bỏ nhà đi hết lần này đến lần khác, khiến bố đại nhân, cô và các chú lo lắng cho con, đúng là rất không nên. Sau này con chắc chắn rút kinh nghiệm xương máu, không bỏ nhà đi nữa, dù sao con cũng sắp phải trưởng thành rồi. Chỉ cần bố nương tay rộng lòng cho con và anh Phát Tài… À không, anh Phó Vực yêu nhau, con bảo đảm sẽ làm con gái ngoan ngoãn hiếu thuận”.

Cô bé nói rất liền mạch lưu loát, đến mức bản thân cô bé cũng vô cùng hài lòng.

Phó Vực ở bên cạnh cũng ngẩn người.

Cô bé này, làm thật hả?

Tô Duệ bỗng đứng lên, khiến Tô Âm sợ giật mình nhảy về phía sau Phó Vực: “Anh cứu em!”

Lời vừa nãy là thật, nhát gan cũng là thật.

Phó Vực bị ép phải đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Tô Duệ, cảm thấy cô bé sắp kéo rách cả áo của anh ta, cố ép ra nụ cười: “Anh Duệ… trẻ con nói không kiêng sợ, lời của trẻ con, làm sao có thể coi là thật chứ?”

Tô Âm thò khuôn mặt nhỏ ra từ phía sau anh ta: “Em không phải trẻ con! Còn nữa… anh là bạn trai em, làm sao có thể gọi bố em là ‘anh’ chứ, phải gọi là ‘chú’.