Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 162: Chương 162





Trác Huyên thầm trách mình sơ suất, đang khổ vì không điều tra được thân phận của cô, không ngờ trên mạng đột nhiên bùng ra một đoạn video khiến cô ta nhận ra, cô cả nhà họ Nam kiêu ngạo độc đoán rót rượu trong video rõ ràng là Lộ Nam Mẫn, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng cô ta nhận ra!
Kẻ nhà quê mà cô ta luôn coi thường lại là thiên kim của tập đoàn Nam thị!
Lúc được biết việc này, Trác Huyên cảm thấy trời đất sụp đổ, cũng thực sự bắt đầu hoang mang.
“Em biết, anh Hải, anh ghét nhất người khác lừa anh.

Em chỉ che giấu quá khứ và bệnh tình của em.

Nhưng Nam Mẫn, ngay cả thân phận của cô ta cũng là giả! Cô ta mới là kẻ đáng tởm nhất, anh tuyệt đối phải đề phòng, ai biết ban đầu cô ta che họ giấu tên gả cho anh là có mục đích gì”.
Dụ Lâm Hải cau chặt mày, những lời Trác Huyên nói trước đó, anh còn không để tâm, nhưng những lời cô ta buộc tội tố cáo Nam Mẫn, anh nghe mà thấy châm chích không diễn tả nổi, khiến tâm trạng anh vô cùng tồi tệ.
“Nam Mẫn đã lừa tôi, cô ấy lừa tôi là vì có thể đến bên cạnh tôi chăm sóc tôi, trả ân tình cho tôi, còn cô thì sao?”

Khóe miệng Dụ Lâm Hải cong lên: “Cô lừa tôi, nói cô mắc bệnh hiểm nghèo, muốn tôi ở bên cô sống nốt quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời.

Cô mang mạng sống của cô ra đùa, để làm gì, chính là để tôi và Nam Mẫn ly hôn, để cô dễ dàng gả cho tôi, trở thành bà Dụ.

Cuối cùng là cô ấy đáng ghê tởm, hay là cô vô liêm sỉ?”
Cả người Trác Huyên run lên, lần đầu tiên cô ta nghe thấy anh dùng những lời lẽ nặng nề nói với cô ta, sắc mặt tái nhợt: “Anh Lâm, không phải vậy… em yêu anh thật lòng!”
Cô ta bật khóc.
Trước đây nước mắt linh nghiệm hiệu quả, bây giờ đã mất tác dụng.
Giọng không chút tình cảm của Dụ Lâm Hải truyền từ ống nghe: “Trác Huyên, đừng coi tôi là kẻ ngốc.


Rốt cuộc là thật lòng, hay là giả dối, tôi vẫn phân biệt được”.
Nói xong, anh liền tắt máy, và kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.
Thì ra tình yêu sẽ biến mất thật.
Người đã từng yêu thật lòng, cũng sẽ không còn yêu nữa sau khi trải qua một số chuyện.
Nam Mẫn với anh, cũng vậy ư?
Bên phía Dụ Lâm Hải vừa tắt máy, điện thoại của Hà Chiếu liền đổ chuông: “Cái gì?”
Hà Chiếu che điện thoại, quay đầu vội vàng báo cáo với Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ, không hay rồi, người của chúng ta phái đi theo mợ chủ báo tin, nói mở chủ gặp phải đám chặn xe uy hiếp trên đường về khu vườn hoa hồng, đối phương có không ít người, khí thế hừng hực!”
Đồng tử của Dụ Lâm Hải co mạnh lại, cuối cùng chuyện mà anh lo lắng đã xảy ra.
“Còn ngây ra đó làm gì? Quay đầu, quay lại đó!”
Chỗ mà Nam Mẫn bị chặn xe không phải là con đường buộc phải qua khi về khu vườn hoa hồng, mà là một con đường hẹp quanh co.
Nếu con đường này nhìn từ bản vẽ từ trên xuống, thì sẽ phát hiện nó gần như một đường thẳng, từ trung tâm thành phố trực tiếp xuyên về khu vườn hoa hồng mất thời gian ngắn nhất, người ngoài không biết, chỉ có người thường xuyên đến nhà họ Nam mới biết.
Bởi vì con đường này là do Nam Ninh Tùng, bố của Nam Mẫn mở ra, chủ yếu là để tiết kiệm thời gian về nhà.