Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 464




Chương 464

“Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, Tư Đạc mới là nghệ sĩ của truyền thông Nam Tinh, có sếp nào không ưu ái nghệ sĩ của mình mà lại đi nâng đỡ người khác, trong này nhất định có vấn đề, không hề đơn giản”.

“Mọi người hóng hớt có lý trí nhé, đừng để dư luận mê hoặc dắt mũi…”

Trên mạng vô cùng sôi nổi, nhưng trong xe lại rất yên tĩnh, chỉ có một mình Phó Vực vừa lái vừa ba hoa quang quác tự độc thoại.

Đầu Dụ Lâm Hải có hơi đau, bị Phó Vực làm ồn lại càng đau hơn: “Tôi nói này, cậu có thể ngừng một chút, câm miệng vào không”.

Phó Vực liếc nhìn anh: “Không thể”.

Nam Mẫn: “Câm miệng”.

Phó Vực: “Ờ”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Hiếm khi được làm tài xế một lần, Phó Vực muốn “giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đến tận Tây Thiên”, nhưng Nam Mẫn không cho anh ta cơ hội này.

Vừa rời khỏi đường cao tốc, tiến vào thành phố, người của Nam Mẫn đã chờ bên đường.

Nam Mẫn xuống xe, cũng không quay đầu lại.

Phó Vực ở sau lưng gọi cô: “Ê, cứ đi như vậy?”

Nam Mẫn cầm chặt điện thoại di động, có chút mất kiên nhẫn quay đầu nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, giúp em như vậy, mời chúng tôi ăn một bữa được chứ, phải không lão Dụ?”, Phó Vực liền tìm đồng minh.

Dụ Lâm Hải hiếm thấy phối hợp: “Cũng không phải không được”.

Hai người, người này chó hơn người kia.

Nam Mẫn lười biếng nâng mí mắt, châm biếm từng chữ: “Ban ơn báo đáp không phải việc quân tử làm”.

Phó Vực bị cô làm cho mắc nghẹn, lập tức đánh trả: “Biết ơn không báo, chính là hành vi của tiểu… cô nương!”

Liếc nhìn sắc mặt của Nam Mẫn, anh ta vô cùng thức thời đổi “tiểu nhân” thành “tiểu cô nương”.

Nam Mẫn không đùa giỡn ba hoa với anh ta nữa: “Vậy bảy giờ ba mươi tối nay ở nhà hàng Thực Vị, tôi làm chủ”.

Phó Vực đạt được ý nguyện, anh ta quở trách cười: “Cái này còn được”.

Nam Mẫn lên xe của mình, trước sau có tổng cộng ba chiếc xe, đều là vệ sĩ áo đen, khoa trương này không phải lớn bình thường đâu.

Phó Vực tặc lưỡi, anh ta nói với Dụ Lâm Hải đang ngồi ở ghế sau: “Lên ghế lái phụ đi, tôi là tài xế của cậu sao?”

Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Tôi thấy cậu làm tài xế cũng vui đấy”.

“Đó là đãi ngộ cho Nam Mẫn, không phải cho cậu”.

“…”

Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc nhìn anh ta, cái tên tiêu chuẩn kéo này.