Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 600




Chương 600

Anh ta cất giọng nhàn nhạt: “Đến thành phố Bắc, bọn anh phát hiện cô em gái trong ký ức hoàn toàn thay đổi, giống như thu hết toàn bộ móng vuốt sắc nhọn, gai trên người lại, ngoan đến chẳng ra làm sao, anh còn tưởng ai hạ trùng độc cho em đấy”.

Cổ họng Nam Mẫn khàn đặc, chỉ cảm thấy mặt nóng ran, không ngờ bộ dạng đó của cô lại thực sự bị anh cả và anh Duệ nhìn thấy.

Nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, còn không biết hai anh phải cười cô thế nào.

“Thấy em chăm sóc phục vụ người nhà họ Dụ chu đáo tận tâm, dáng vẻ con dâu hiếu thảo đó, lúc đó anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa dâng lên trong đan điền, muốn xuống xe đưa em đi, kết quả bị A Hành ngăn lại”.

Bây giờ Tô Duệ nhớ lại cũng cảm thấy trong lòng rất bực bội, khẽ hừ một tiếng: “Lúc đó anh cả em nói một câu, mà bây giờ anh thấy rất chẳng ra sao”.

Nam Mẫn chỉ cảm thấy trái tim bỗng đập mạnh: “Câu gì?”

“Anh ấy nói: nên làm”.

Nam Mẫn: “…”

Đúng là chẳng ra sao.

Ấy, lời nói thật luôn đau lòng như vậy.

Sức lực toàn thân Nam Mẫn như bị rút sạch, dựa vào sau ghế, bất lực nói: “Anh cả chưa từng nói với em”.

Tô Duệ liếc cô một cái: “Em có lòng tự tôn mạnh như vậy, làm sao có thể chịu được. Mấy anh em bọn anh đều biết em sống không tốt, rất nhiều lần muốn lôi em về, nhưng cũng biết tính cách của em”.

Cô có tính cách thế nào?

Tính con lừa.

Không đụng vào tường thì không quay đầu.

Đã từng rất nhiều lần mẹ ấn đầu cô mắng: “Với tính cách con lừa của con, ngoại trừ mấy anh của con, thì còn ai chịu được con? Mẹ xem sau này con gả được cho ai?”

Lúc đó Tiểu Nam Mẫn rất kiêu ngạo, vươn cổ cãi lại bà Lạc Nhân: “Đương nhiên con có người muốn lấy rồi, cho dù không gả đi được, còn có các anh nuôi con, con ở nhà mỗi anh hai tháng, thì là một năm rồi”.

Nam Mẫn tính toán rất giỏi, nhưng lúc đó dù thế nào cô cũng không ngờ, cô lại rơi vào tay một người đàn ông, rớt vào trong cái hố sâu tên là “tình yêu”.

Khó khăn lắm mới bò ra được.

Suýt nữa thì thịt nát xương tan.

Đêm nay sắc trời thành phố Bắc mờ ảo, bầu trời rộng lớn không có đến một ngôi sao.

Dụ Lâm Hải tăng ca, từ công ty về, vốn định về dinh thự họ Dụ, nghĩ đến căn nhà trống trải đó, anh day trán trầm giọng lên tiếng: “Đến viện bảo tàng Cảnh Văn đi”.

Gõ cổng lớn của viện bảo tàng Cảnh Văn, bên trong truyền ra tiếng bước chân thong thả, sau đó là một tiếng kéo dài giọng: “Ai đấy?”

“Thầy, là tôi”.