Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show

Chương 235




Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là thanh mã tấu đó.  

"Em cẩn thận một chút."  

Advertisement

Bạc Hạc Hiên nhắc nhở.  

Khương Mạn đưa ngón tay cái lên cán dao đẩy đẩy, cảm thấy vô cùng sắc nét, cô kinh ngạc nói: "Lưỡi dao đã được mài rồi sao?"  

Advertisement

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng.  

"Em có thích không?"  

“Tôi thích.” Khương Mạn chân thành gật đầu, cô quả thực rất thích thanh mã tấu này.  

Phần mạnh mẽ nhất của bản thân cô không phải là năng lực đặc biệt, mà là cổ võ! Vũ khí yêu thích của cô ở kiếp trước là mã tấu!   

Mã tấu có một lưỡi, vô cùng sắc bén, rất khí phách!  

Khương Mạn rút thanh mã tấu ra, con dao dài gần một mét đang chuyển động trong tay cô. Cô giơ cánh tay trái lên, sống dao đang ở cẳng tay chuyển qua tay phải, lưỡi kiếm sáng như tuyết.  

Đôi mắt cô sáng lên, không nhịn được cười.  

"Anh thật sự muốn tặng cho tôi sao? Để làm ra thanh mã tấu này tốn rất nhiều tâm sức, đúng không?"  

"Tôi không giỏi dùng mã tấu, để ở chỗ tôi cũng sẽ đóng bụi mất."  

Bạc Hạc Hiên cười  nói: "Em có biết dùng không?"  

“Có, tôi biết dùng.” Hai mắt cô sáng lên, nhắc tới thanh mã tấu một cách rất tự hào.  

"Vậy thì coi như đây là tiền học phí, em có thể bớt chút thời gian để dạy tôi không?"  

“Không vấn đề gì.” Khương Mạn gật đầu dứt khoát, vô cùng cảm động nhìn anh:   

“Chiến hữu, anh thật sự là một người rất tốt!  

Bạc Hạc Hiên cười gượng gạo, vuốt vuốt sống mũi. Danh hiệu người tốt này, anh thật sự không muốn nhận.  

…  

Vài ngày sau, Khương Mạn không có lịch trình nên cô đến viện dưỡng lão để thăm ông ngoại.  

Ngay khi Khương Mạn vừa xuất hiện, ông lão đã hét lên:   

"Cô không phải là cháu gái của tôi! Cô đi đi!"  

Ông lão mắc bệnh alzheimer không thể nhận ra ai với ai, lại cộng thêm bệnh tim nên không thể kích động. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ tránh sang một bên.  

Sau khi tâm trạng của ông lão ổn định lại, cô đứng ngoài cửa quan sát một lúc, sau đó xác nhận với y tá về tình trạng sức khỏe của ông. Sau khi nộp xong chi phí cho năm sau, cô mới rời đi.  

Đối với câu mà ông lão nói: Cô không phải là cháu gái của tôi.