Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 13




13 】 Suy nghĩ của Nhị sư huynh

Ta bị A Thành sư muội hù chết.

Cảm giác so với trước đây lúc trông thấy Quỷ Hỏa, hay Quỷ Hồn sau lưng sư muội khi bắt chuột còn khủng bố hơn. Nhớ rõ lần trước khi có cảm giác này, là lúc phì thẩm (phụ nữ mập mạp) ở võ quán đối diện cùng Lưu thẩm bán cá ngoài phố vì thứ tự xem bệnh mà cãi nhau.

Nhưng giờ thì, sư muội đầu chứa toàn đậu hủ sao -- người ta chính là quận chúa, nữ nhi của Vương gia định cướp ngôi... Bị người ta vu tội cướp ngôi đó! Mặc dù nghe không hiểu lắm sư muội muốn nói ý gì, nhưng thấy Nguyệt Nhi cô nương kích động như vậy, hẳn không phải là chuyện dễ nghe.

Việc khiến ta không thể tưởng tượng nổi chính là, sư muội ngữ khí (giọng điệu) thực vững vàng, không giống như phì thẩm cùng Lưu thẩm nói đến phun đầy nước miếng, quận chúa cũng chẳng nói nhiều, nhưng vẫn khiến ta có cảm giác, sư muội sắp xong đời rồi. Ta có nên giúp đỡ sư muội không, nói gì đây nhỉ? Thân là sư huynh, hẳn phải ứng hòa (đối đáp hòa nhã) một chút, ta luôn chờ cơ hội để mỗi khi sư muội nói xong một câu thì sẽ ứng vào "Phải." hay là "Đúng vậy", nhưng lần nào cũng bị Nguyệt Nhi cô nương hù sợ. Thấy rằng nếu như ta nói chút gì, Nguyệt Nhi cô nương sẽ bổ nhào đem ta xé nát.

Cho nên, vẫn là quên đi.

Nhưng kỳ quái hơn chính là, quận chúa thế nhưng không có tức giận! Sau khi sư muội nói xong câu cuối, quận chúa chỉ nhìn sư muội, sau đó quay đầu xem ngoài cửa sổ. Xem ra, quận chúa đúng là một người độ lượng.

Trong xe lại là trầm mặc. Ta lúc này nên nói gì đó, để xoa dịu chút không khí chăng? Hai người các nàng đều nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao vậy chứ, bây giờ là ban đêm, phong cảnh bên đường đều không nhìn thấy. Vậy mà, vẫn có người thích nhìn ngắm nó sao!?

Ân? Không đúng, quận chúa... Nàng lại vừa quay đầu, nhìn chằm chằm sư muội. Chẳng lẽ, nàng nhẫn không được cơn tức này, rốt cục phải xuất thủ sao?! Sư muội vẫn không biết gì cứ thả hồn ra ngoài cửa sổ, ta thật sự lo lắng cho nàng!

Mà bây giờ quận chúa... Có phải ta nhìn lầm rồi không? Biểu tình trên mặt quận chúa đã không còn là sát khí như trước, mà là... Thực ôn nhu? Đây rốt cuộc là tình huống gì, chẳng lẽ đúng như sư phụ hay nói, "Độc nhất lòng dạ đàn bà", "Tiếu lí tàng đao" (miệng nói lý lẽ, bụng bồ dao găm) sao? Đột nhiên quận chúa quay tới nhìn ta, giống như nàng đã phát hiện ta thấy nàng nhìn chằm chằm sư muội, lúng túng không biết làm sao.

Rồi đỏ mặt.

Quận chúa đỏ mặt! Chuyện gì thế này?! Ta nhìn về phía sư muội, vẫn còn hoàn toàn trong trạng thái để hồn phiêu du.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ quận chúa đối với ta??? Trời ơi, phải làm thế nào bây giờ?