Vô Cương

Chương 33: Qua Sông




Chu Xương Trấn của Hàn Tiêu theo sát phía sau và đã bước vào phạm vi phía trên mặt sông cũng không thể thoát khỏi vận hạn này, sau một tia sáng lóe lên thì thân thể ầm ầm nổ thành từng mảnh.

Hóa thành hạt bụi mà mắt thường hầu như không thể thấy được.

Ngay đến một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã chết rồi!

Cường giả thông mạch thứ ba muốn xông qua mặt sông, một chân gần như đã sắp bước lên mặt sông thì cố gắng dừng người rồi quay lại.

Lực phản tác dụng lớn mạnh khiến ông ta phun ra một ngụm máu tươi ngay tại đó.

Bị thương không nhẹ!

Nhưng trong mắt ông ta lại chỉ có sự vui mừng!

Bởi vì nếu không thể dừng lại thì ông ta cũng tuyệt đối không thoát được.

Cảnh đó khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng!

Quá thảm rồi!

Cũng thật đáng sợ!

Quả thực là quá đột ngột, hai cường giả thông mạch cảnh lại trực tiếp nổ tung trên không trung mà không thể chống đỡ được chút nào.

Ông ta không phải biến mất vô căn cứ, những người ở phía sau thấy rất rõ ràng.

Ngoại trừ Tề Hằng chạy theo sau cùng.

Bởi vì ảnh hưởng của vết thương nên hắn không nhìn rõ lắm vị sư huynh đó của hắn và Chu Xương Trấn của Hàn Tiêu biến mất như thế nào.

Khi hắn chạy đến bên bờ sông thì chỉ thấy nước sông chuyển động cuồn cuộn, xung quanh tĩnh lặng.

Những người còn lại sắc mặt ai cũng trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.

Vẻ mặt Tiêu Trường Thanh kinh hoàng, nói lẩm bẩm: “Trên người của sư huynh Chu Xương Trấn... còn có một món pháp khí hộ thể, vậy mà không đối phó được chút nào ư? Cứ vậy mà... chết rồi?’

Một cường giả thông mạch cảnh của Cửu Tiêu hít một hơi sâu, ép bản thân bình tĩnh lại.

“Nhiều năm như vậy, di tích thượng cổ mà bọn tôi thăm dò tuy không tính là nhiều nhưng thực ra cũng không phải ít. Nơi nguy hiểm như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp.”

Tôn Vĩ nói: “Tôi cũng chưa thấy di tích thượng cổ nào bảo tồn hoàn hảo như vậy, ở đây... ngoài sự vắng vẻ thì tất cả mọi thứ đều quá bình thường. Nhưng đó... thực ra chính là sự bất thường lớn nhất.”

“Hiện giờ nói chuyện đó thì có ý nghĩa gì nữa?”

Một võ giả thông mạch của Cửu Tiêu rất không khách sáo, ông ta có giao tình rất sâu sắc với vị sư huynh đã chết đó, trơ mắt nhìn sư huynh chết đi nên đang trong tâm trạng đau buồn khôn xiết.

Tôn Vĩ nhìn ông ta một cái, nói lạnh lùng: “Đừng nói giống như tôi đã hại người như vậy, sư huynh của tôi cũng không còn nữa rồi!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, xảy ra chuyện như thế không ai vui vẻ cả, bình tĩnh một chút.” Tiêu Trường Thanh ra mặt hòa giải, sau đó nhìn Vương Nam vừa rồi phun ra một ngụm máu: “Anh không sao chứ?”

Người thứ ba vừa nãy suýt chút nữa đã bước một chân lên mặt sông chính là Vương Nam.

Vương Nam lấy ra từ trong người một bình ngọc nhỏ, đổ một viên đan dược ra rồi nuốt xuống, sau đó đưa tay quẹt đi vết máu ở khóe miệng, cười gượng rồi lắc lắc đầu nói: “Không sao, nhưng nguy hiểm quá!”

Tề Hằng lúc này mới tròn mắt nhận ra: “Họ... đã chết rồi?”

“Sư đệ, đệ mới biết à?” Một vị sư huynh của Tề Hằng vẻ mặt đau khổ.

Cả người Tề Hằng đờ ra, tuy hắn nhìn thấy vị sư huynh đó biến mất, cũng nhìn thấy Chu Xương Trấn của Hàn Tiêu biến mất, nhưng vì vết thương quấy nhiễu nên hắn không nhìn rõ lắm.

Trong lòng còn tồn tại một chút ảo tưởng, cảm thấy họ có phải là vào một không gian thần bí nào đó rồi hay không?

Lúc này mới đột nhiên cảm thấy lạnh người, bất giác rùng mình.

Cửu Tiêu bọn họ, lần này tính luôn cả Tề Hằng thì tổng cộng phái ra bốn võ giả thông mạch cảnh.

Loại cảnh giới này trong nội bộ cổ giáo Cổ Tiêu không được xem là có địa vị cao gì.

Ngoại trừ loại giống như Tề Hằng, thiên phú rất tốt, ở nội bộ cổ giáo có chỗ dựa lớn, bản thân lại là võ giả thông mạch cảnh trẻ tuổi. Thuộc về thiên kiêu trẻ tuổi, nhân tài mới xuất hiện.

Nhưng nhìn trong thế tục thì người đạt đến cảnh giới thông mạch này đều được tính là cường giả hàng đầu.

Đối với gia tộc ẩn thế mà nói, thông mạch cảnh cũng đã xem là cao thủ rồi.

Hầu như đều ở lại trong thế giới nhỏ, xây dựng ngoài trái đất để tu luyện, không dễ gì bước vào thế tục.

Cùng với thời gian cực từ chuyển đổi càng ngày càng lâu, tình trạng này sẽ có thay đổi, cao thủ sẽ ngày càng nhiều.

Nhưng ít nhất hiện tại thì võ giả thông mạch ở gia tộc ẩn thế vẫn có giá trị như bảo bối.

Nhưng đối với các cổ giáo như Cửu Tiêu, Hàn Tiêu mà nói, võ giả thông mạch mà họ phái đi thăm dò di tích mục đích không phải là lấy được bao nhiêu bảo vật có giá trị.

Trọng điểm là “tìm kiếm”.

Nếu là di tích loại vách nát tường xiêu thì nguy hiểm không lớn lắm, cũng không có gì quan trọng, mọi người tùy ý tìm.

Dù sao thì có thể lấy được gì cũng còn phải xem cơ duyên.

Đôi khi có thể thu hoạch được một món pháp khí khiếm khuyết phẩm cấp không thấp, đôi khi có thể không tìm được thứ gì cả.

Suy cho cùng không phải bên trong các di tích đều có thể tìm được bảo bối.

Thời gian quá lâu rồi, mấy ngàn vạn năm đủ để biển xanh biến thành nương dâu vô số lần, đủ để phai mờ quá nhiều thứ.

Nhưng nếu gặp phải một số nơi cấm chế đặc biệt lớn mạnh, ví dụ như ở đây!

Vậy thì nhiệm vụ của những người này đơn thuần chính là tìm kiếm.

Chỉ cần tìm hiểu rõ tình hình cơ bản bên trong, sau đó trở về sư môn báo cáo lên thì dĩ nhiên sẽ có người mạnh hơn ra tay.

Những người tìm kiếm này cũng có thể nhận được phần thưởng nhất định.

Nếu sau này có thể kiếm được nhiều bảo vật trong di tích thì họ sẽ còn được phần thưởng cao hơn.

Nhưng lần này, họ đều bị của cải lấy được dễ như trở bàn tay che mắt.

Cụm cung điện ẩn giấu trong sơn cốc này quả thực là quá rộng lớn.

Mấy người họ đều không phải là người không có kiến thức. họ hầu như đã xem các ghi chép và giới thiệu liên quan trên các sách cổ xa xưa.

“Trong thời kỳ thượng cổ có đại giáo huy hoàng, giáo phái rộng lớn, nhìn hết tầm mắt cả ngàn dặm đều là quần thể cung điện, tựa như thiên cung vậy...”

Cảnh tượng trước giờ đều chỉ nghe nói mà chưa từng thấy này, dù là các đệ tử của cổ giáo cũng đều khó khống chế được khát vọng tận sâu trong lòng đối với sự kế thừa cổ xưa và pháp khí thượng hạng.

Vì vậy, tìm kiếm gì đó... sớm đã bị họ ném ra ngoài chín tầng mây rồi.

Đã vào núi bảo tàng thì sao có thể trở về tay không?

Suy nghĩ này ngay cả Sở Vũ cũng có chứ đừng nói gì mấy đệ tử cổ giáo biết rất rõ bên trong di tích thượng cổ hoàn hảo sẽ có những gì.

Khóe miệng Tề Hằng giật giật, tuy thân phận địa vị của hắn trong cổ giáo Cửu Tiêu rất cao, ở thế hệ trẻ tuổi cũng được gọi là thiên kiêu.

Nhưng giờ phút này hắn lại có hơi hoang mang lo sợ.

“Làm sao đây?” Tề Hằng hỏi một cách đau khổ, cảm thấy mũi của mình càng đau hơn.

Sự hưng phấn vừa nãy bị đả kích đến tan tành mây khói rồi.

Tiêu Trường Thanh của Hàn Tiêu nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Một vị sư huynh của Tề Hằng nói: “Hay là, chúng ta... quay về đi!”

“Về? Đùa à!” Một võ giả thông mạch cảnh khác của Cửu Tiêu lập tức trợn tròn mắt, nhìn sư huynh đệ đồng môn của mình: “Huynh nói quay về? Tại sao lại về? Chúng ta nhiều năm nay khó khăn lắm mới có một lần cơ duyên như vậy, huynh lại nói muốn quay về? Sau khi về thì chúng ta có thể nhận được gì? Mấy viên đan dược thượng hạng? Một món pháp khí cao cấp khiếm khuyết?”

Võ giả thông mạch của Cửu Tiêu này nhìn sư huynh đồng môn của mình với vẻ mặt kích động, nói lớn tiếng: “Đệ không về! Đệ nhất định phải vào đó!”

Nói rồi, hắn lấy ra từ trên người một tấm ấn phù cũ kỹ một cách cẩn thận. Nhân lúc mọi người đều chưa kịp phản ứng bèn nhanh chóng cắn rách đầu lưỡi, phun một ngụm máu ở đầu lưỡi lên trên ấn phù.

Phía trên tấm ấn phù này bị sứt một góc, lập tức nổi lên một tia ánh sáng vàng!

Tia sáng này thật sự quá mạnh!

Giống như một mặt trời nhỏ vậy, bao phủ lấy võ giả thông mạch cảnh của Cửu Tiêu này ở bên trong, đồng thời có sóng khí tức lớn mạnh bùng phát ra.

Những người khác vừa nhìn thấy lập tức kinh hãi.

“Cái này...” Tiêu Trường Thanh hơi hí mắt lại, nhìn võ giả thông mạch Cửu Tiêu toàn thân đã bị ánh sáng vàng bao phủ rồi nói: “Đây có phải là ấn phù hộ thể trong truyền thuyết không? Ánh sáng vàng... đây là ấn phù hộ thể cao cấp à!”

“Đúng! Đây chính là ấn phù hộ thể cao cấp, có thể đỡ được một đòn của tu sĩ Tiên Thiên!’

Trong ánh sáng, truyền đến giọng nói đầy tự hào của võ giả thông mạch Cửu Tiêu: “Năm xưa ở một di tích thượng cổ may mắn có được một tấm, ta vẫn luôn mang theo người chính là vì cơ hội như hôm nay. Các vị, chúc ta gặp may đi...”

Giọng nói của người này mang theo mấy phần đắc ý.

Khiến mấy người còn lại đều đỏ mắt không thôi, là ấn phù hộ thể cao cấp có thể đỡ một đòn của tu sĩ Tiên Thiên.

Đó là bảo bối thật sự mà!

Hắn dùng không một chút do dự nào...

Mấy người còn lại đều biết, ấn phù dùng máu đầu lưỡi kích hoạt thì người khác không thể sử dụng nữa!

Vì vậy cũng chỉ có thể nhìn với cảm xúc phức tạp.

Võ giả thông mạch Cửu Tiêu được bao phủ trong ánh sáng vàng này thụt lùi mấy bước, sau đó đột nhiên xông lên trên mặt sông đó.

Cửu Tiêu bên này còn lại Tề Hằng và một sư huynh khác, Hàn Tiêu còn lại ba người Tiêu Trường Thanh, Vương Nam và Tôn Vĩ.

Còn Sở Vũ thì cùng với Lâm Thi Mộng nấp trên mỏm đá cách mười mấy dặm, yên lặng nhìn họ.

Võ giả thông mạch cảnh cao cấp, tốc độ có thể đạt đến mấy lần tốc độ âm thanh.

Mặt sông rộng mấy trăm mét, thực ra trong trường hợp bình thường thì chỉ cần nửa giây, thậm chí tốc độ nhanh hơn.

Vì vậy, chút khoảng cách này kỳ thực chỉ là chuyện trong chớp mắt!

Nhưng đối với năm người ở bên bờ sông này cùng Sở Vũ và Lâm Thi Mộng trên mỏm đá cách mười mấy dặm mà nói thì thời gian lại dài đằng đẵng.

Vào khoảnh khắc người này xông ra, thời gian giống như bị dừng lại vậy!

Cái bóng màu vàng đó, ở thời khắc xông đến giữa sông.

Tim của tất cả mọi người đều giống như sắp rơi ra ngoài!

Thật quá căng thẳng rồi!

Nhưng không bao gồm Sở Vũ, bởi vì hắn có thể nhìn rất rõ!

Hắn mở con mắt dọc ra có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc ánh sáng vàng đó vừa bước vào phạm vi phía trên mặt sông thì năng lượng nhiều đến nỗi không tính được số lượng ở phía trên toàn bộ mặt sông bỗng chốc chuyển động dữ dội!

Loại cảm giác này giống như ngàn quân vạn mã cùng bắn tên ở trên chiến trường vậy!

Tất cả năng lượng ùn ùn kéo đến!

Tất cả đều chỉ hướng về ánh sáng vàng đó!

Tốc độ của võ giả thông mạch của Cửu Tiêu tuy rất nhanh, nhưng trên thực tế năng lượng trên mặt sông... có tốc độ còn nhanh hơn cả ông ta!

Hơn nữa, không phải nhanh hơn một chút!

Mà là nhanh hơn rất nhiều lần!

Vì vậy, khi đám người Tề Hằng nhìn thấy ánh sáng vàng đó nổ tung giữa sông.

Lúc tia sáng chiếu vào mắt làm kinh sợ nội tâm của họ...

Sở Vũ sớm đã biết rồi, từ khoảnh khắc bước lên mặt sông, võ giả thông mạch của Cửu Tiêu đó đã bước lên... một con đường chết.

Nhìn giống như ở giữa sông...thậm chí càng gần đến bờ đối diện mới nổ, nhưng thực ra là do quán tính.

Tia sáng màu vàng nổ tung, trên mặt sông hình thành một trận mưa ánh sáng vàng.

Từng đốm từng đốm rớt xuống tới tấp trên sông.

Rất nhanh, mặt sông lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Năm người bên bờ sông, bao gồm cả Sở Vũ và Lâm Thi Mộng trên mỏm đá cách mười mấy dặm đều có sắc mặt trắng bệch.

Bị chấn động đến nỗi không nói nên lời!

Con sông này không có cách nào qua được.

Nhưng chính vào lúc này, một chiếc thuyền con bỗng nhiên từ thượng du trôi bồng bềnh về phía bên này.