Vô Danh Giới

Chương 70: Một búa




Cả khu AX này có khoảng ba trăm ngôi nhà được xây san sát nhau. Kiến trúc nhà ở đây cũng khác hoàn toàn với đế quốc Thiên Vị kia. Họ tạo hình ngôi nhà vô cùng vuông vắn và luôn ưu tiên về sự đối xứng. Thay vì dùng gỗ và gạch họ lại thích sử dụng đá để xây dựng hơn, nên nhìn toàn cảnh sẽ có một màu xám trắng là chủ đạo.

199, 201, …, 211. Thiên Vũ đang tiến vào ngôi nhà được đánh số 211 thì lập tức có một trận pháp ngăn trở hắn ngoài cửa. Miệng hắn mỉm cười nhẹ nhõm. “Trận pháp này là của hắn cho Tiêu Tiêu ah. Chứng tỏ hai nàng vẫn yên bình, nhưng người đâu, hai nàng có việc gì phải ra ngoài rồi sao?”

Để lại một kí hiệu trên trận pháp, Thiên Vũ xoay người chậm rãi bước tiếp trên con đường đá tiến tới hồ nước kì lạ dưới chân núi kia. Tâm trạng nặng nề của hắn vẫn chưa vơi đi phần nào, hắn bước đi một cách vô thần, chậm rãi tiến về hồ nước có màn sương mù dày đặc phía trước.

Hiện tại, nguy hiểm đã tạm qua đi, nhưng chính vì đã qua đi nên Thiên Vũ mới có thời gian để suy nghĩ lại về cuộc đời của mình. Suy nghĩ về mục đích của bản thân hắn khi sống tại dị giới này.

Một câu nói vẫn in sâu trong tâm trí hắn 14 năm nay. “Đừng bao giờ đuổi bắt Thiên.” Vậy Thiên là gì? Nghĩ ngược lại, vì sao ta phải đuổi bắt nó? Bà lão kia là ai, sao bà ta có thể ở trái đất được, nơi mà chỉ toàn con người bình thường như hắn? Thiên Vũ càng nghĩ càng rối bời, sự nghi ngờ về một bàn tay sắp đặt ngày càng hiển lộ rõ ràng trong tâm trí hắn.

Nhưng với thực lực hiện tại, dù có nghĩ nữa nghĩ mãi thì vẫn không thể nào có đáp án được. Hắn quá yếu, hắn quá nhỏ bé trong thế giới này. “Liệu khi ta đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực của thế giới, ta có thể tiếp cận đáp án chăng?...”

Một bài toán khó lại hiện lên trong tâm trí hắn: “Làm sao để mạnh lên?”.

Ở địa cầu nơi kia, Tiền là sức mạnh, là thực lực là quyền lực, là thứ chi phối cuộc sống của mỗi người. Vậy tại nơi đây, Thực lực bản thân mới chính là sức mạnh, là gốc rễ của mọi vấn đề. Điều này ai ai cũng biết, nhưng để có thể thấm nhuần tư tưởng này, và có một ý chí quyết tâm không lùi bước thì không phải ai cũng có thể làm được.

- Thiên Vũ, quả nhiên là huynh, huynh đã trở lại.

Từ xa xa, Huyên Huyên và Tiêu Tiêu với vẻ mặt vui sướng hân hoan đang chạy vội trở lại. Ngay lập tức, một thân ảnh nhào vào lòng hắn ôm chặt không buông, đầu nàng dụi dụi vào lông ngực vững chãi kia. Thiên Vũ có thể cảm nhận ngay một chút ẩm ướt nơi mắt nàng. Huyên Huyên nàng đang khóc đây mà! Còn Tiêu Tiêu kia thì đang lấy tay che miệng. đôi mắt đẹp kia cũng rưng rưng vài giọt lệ.

- Bảo bối, nàng nghĩ gì vậy, tất nhiên là ta sẽ trở về với nàng rồi.

- Tên xấu xa, huynh đã thề không bao giờ buông bỏ chiếc nhẫn kia cơ mà, huynh… huynh làm người ta lo muốn chết.

Sau lời quan tâm này của Huyên Huyên, tim của Thiên Vũ dường như đã tan chảy ra vậy, sự nặng nề của hắn đã tiêu biến gần như hoàn toàn. Quả thật, hắn không hiểu vì sao mình lại có phúc khí lớn tới như vậy, cũng thầm cảm ơn số phận đã mang Huyên Huyên lại cho mình. Tuy vậy, niềm hạnh phúc của Thiên Vũ cũng chả duy trì được bao lâu.

Cái mũi nhỏ xinh của Huyên Huyên rung nhẹ, nàng lập tức phát hiện ra mùi khác thường từ cơ thể nam nhân của mình. Ngay lập tức túm lấy cổ áo kéo xuống tra xét.

- Mùi nước hoa. Đúng, là hoa Lan, Thiên Vũ, ngươi vừa đi đâu.



Vừa mới huynh huynh muội muội, nhưng khi cảm thấy một tia nguy cơ, quả thật độ lật mặt của Huyên Huyên vẫn là vô địch thiên hạ. Điệu bộ chống tay vênh mặt tra xét của nàng làm Thiên Vũ vô cùng khổ sở vì… nhịn cười. Nhưng hắn đâu có ngu mà cười ra lúc này, đổ thêm dầu vào lửa là hành vi không hề khôn ngoan ah.

- Từ từ, để ta giải thích. Muội bỏ tay ra từ từ rồi ta nói.

- Ai là muội ngươi. Ta hơn ngươi một tuổi.

- Ai da, Huyên Huyên, muội… à nhầm, tỉ để về nhà rồi nói được chăng, đang ngoài đường, nhỡ có ai…

- Được, về nhà, xem ngươi giải thích ra sao, không ngờ Thiên Vũ ngươi lại là người hoa tâm nha, con nhỏ Vũ Na kia ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Đây lại còn dám vụng đi ăn phở bên ngoài.

- Vũ Na hơn nàng hai tuổi mà, dùng từ ‘con nhỏ’ có hơi…

- Ngươi còn cãi!

- …

***

Trở lại ngày hôm đó, tại bí cảnh, khi mà vị mỹ nữ kia bất ngờ xuất hiện trên bầu trời. Giọng nói kia cất lên kèm theo uy áp tuyệt đối khiến không ai dám cử động. Tất cả mười người còn sống cuối cùng trong bí cảnh đều ngất đi ngay lập tức, thân hình của họ bay lên không trung, quy tụ tại một pháp trận ẩn dấu sâu trong khu rừng trung tâm kia và lần lượt biến mất.

Huyên Huyên và Tiêu Tiêu choàng tỉnh giấc, hai nàng liền nhận ra mình đang ở trong một căn nhà được xây dựng bằng đá, trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ tại giữa phòng kia có một viên ngọc đang lóe sáng, căn nhà này chính là nhà số 211 khu AX kia. Tiêu Tiêu nhấc viên đá lên thì thấy phiêu phù bên trong đó chính là một bản nội quy tóm tắt, cộng với một vài thông tin cơ bản về nơi ở mới này của họ.

Không thấy Thiên Vũ đâu, hai nàng cuống cuồng tìm kiếm các khu nhà xung quanh, nhưng mọi sự tìm kiếm đều đi vào ngõ cụt. Đồ đạc của Thiên Vũ đều bị Dực Tộc lột sạch trong đêm ngày hôm đó, chính vậy nên chiếc nhẫn tương liên sinh mệnh của hắn mới mất đi tác dụng, lập tức Huyên Huyên đã nghĩ là Thiên Vũ sảy ra chuyện gì đó, tâm thần lo lắng không thể ngồi yên. Nàng ta và Tiêu Tiêu quyết định ra ngoài đi tìm hiểu thêm thông tin về Dực Tộc suốt từ thời gian đó cho tới giờ. Tới khi chiếc nhẫn truyền lại cảm giác quen thuộc kia thì hai nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, tức tốc quay lại và gặp Thiên Vũ trên đường trở về.

Trở về với thực tại, rất nhanh cả ba đã trở lại căn nhà đá vuông vắn kia, Tiêu Tiêu đi trước mở một lỗ hổng trên pháp trận cho cả ba đi vào. Lập tức Thiên Vũ cũng vứt ra vài trận kì nho nhỏ tại bốn góc nhà, một trận pháp có màn bảo hộ màu xanh nhạt lóe lên rồi ẩn vào trong không khí.

- Huynh làm gì vậy?

- Ta bày trận.

- Hiện tại ở nơi đây rất là an toàn, huynh bày nhiều trận như vậy sẽ khiến người khác sinh nghi.

Tiêu Tiêu điềm đạm nói, kèm theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn thẳng vào người nam nhân trước mặt. Còn Thiên Vũ thì lại xấu hổ đỏ mặt không thôi, cố gắng lắm mới thốt ra được vài từ:

- Ta… ta bày cách âm trận.

- Sao tận bốn cái?

Tiêu Tiêu vẫn truy sát không thôi.

- Vào thôi vào thôi, chúng ta vào nhà rồi nói.

Còn Huyên Huyên thì đã vào nhà từ bao giờ, trông điệu bộ của nàng thì dường như không hề muốn nói bất kì một câu nào nữa vậy.

- Uỳnhhhhh… Tiếng cánh cửa gỗ đạp mạnh vang lên.

Huyên Huyên đi vào nhà lập tức vào một căn phòng trong góc và bắt đầu khóc thút thít. Cô nàng này tuy bề ngoài cứng rắn điêu ngoa, nhưng sâu trong thâm tâm lại là một người mỏng manh dễ tổn thương vô cùng.

Dường như Tiêu Tiêu cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng này vậy, đôi mắt nàng xụ suống, gương mặt diềm đạm ngày nào giờ đã mang một nỗi buồn không tên.

- Thiên Vũ, huynh vào dỗ dành Huyên Huyên đi, bọn muội đã biết tất cả. Dực Tộc chỉ có giống cái, vậy nên họ thường lấy những thanh niên ưu tú để làm giống cho Tộc Loài của mình sinh sôi nảy nở. Hôm qua huynh bị bọn chúng bắt đi may mắn còn trở về đã là quá tốt rồi, chỉ là bọn muội có phần chưa chấp nhận được thôi.

‘Bọn muội’, tim Thiên Vũ đập loạn xạ, mặc dù cách xưng hô này của cả hai đã khá quen thuộc, nhưng dùng trong hoàn cảnh này cũng khá là quái dị đi. Tiêu Tiêu cũng lập tức phát hiện ra mình lỡ lời, gương mặt nhỏ nhắn kia liền nổi lên một áng mây hồng vô cùng đáng yêu. Nàng lại lí nhí nói:

- Vào đi, ta đi dạo một chút cho khuây khỏa.

Nàng vừa quay mặt với ý định rời đi thì lập tức có một bàn tay ấm áo kéo nàng trở về. Ngay khi bàn tay đó nắm lấy tay nàng, Tiêu Tiêu cảm thấy cả người mình trở nên mềm nhũn, vô lực chống cự với lực kéo của Thiên Vũ kia.

- Ta biết hai người suy nghĩ tương liên, ta có đôi lời muốn nói với nàng, chúng ta cùng vào. (Ăn cả hai chị em luôn chứ còn gì nữa)

Cứ vậy Thiên Vũ kéo theo Tiêu Tiêu đang thẹn thùng tiến vào ngôi nhà 211, hắn bỏ qua phòng khách mà tiến thẳng vào căn phòng Huyên Huyên đang ở tại. Đi tới cánh cửa gỗ kia.

- Thiên Vũ, lùi lại… Tiêu Tiêu nhẹ nhàng kéo hắn ngược trở lại trong tích tắc.

Uỳnh… Một mảng cánh cửa gỗ kia liền vỡ nát, xuyên qua nó chính cự phủ kia của Huyên Huyên. Thiên Vũ mồ hôi chảy dài trên trán quay sang nhìn Tiêu Tiêu như nhìn một ân nhân cứu mạng vậy. Có nam nhân nào lại không sợ khi vừa mới suýt chút nữa ăn một búa vào Tiểu Đệ Đệ thân yêu chứ.

- Tỉ… người lại bảo vệ hắn rồi…!

……