Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1009: Yêu huyệt bí ẩn (2)




Nên biết thần hồn không phải tinh thần lực hoặc là chân nguyên cảm giác, trên cơ bản rất ít có thứ gì ngăn cản được thần hồn. Nhưng sương mù này chứa thuộc tính kỳ lạ ngăn cách mọi thăm dò.

- Đi!

Dù vậy Lâm Tiêu không chút do dự theo bầy Nửa Bước Yêu Vương lao vào sơn cốc. Cái gọi là có gan mới làm giàu, Lâm Tiêu bây giờ trừ phi đụng độ Vương giả Sinh Tử cảnh, những yêu thú Nửa Bước Yêu Vương khác muốn giữ lại hắn là chuyện không thể. Huống chi kỳ ngộ đi đôi với nguy hiểm, nếu sợ đầu sợ đuôi thì có thiên phú cao đến mấy cũng mãi mãi không có thành tựu gì được.

Lâm Tiêu đi vào sơn cốc liền cảm nhận được khí tức mênh mông tràn ngập, trong khoảnh khắc vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm. Trước mặt Lâm Tiêu là cửa hang rộng rãi, vô cùng hùng vĩ, cao gần ngàn thước, khiến Lâm Tiêu cảm giác mình rất bé nhỏ. Lâm Tiêu ngước lên nhìn, hang động đen như mực không thấy điểm cuối, khí tức bí ẩn tràn ngập mà những hang động thường không có được.

- Ra là không gian bí cảnh.

Trong Thương Long Tí, Long gia trầm ngâm nói:

- Hèn gì lúc trước ta không cảm ứng được tung tích của yêu lang màu trắng. Hang động này chắc do vị cường giả tạo ra, đặt lối vào không gian nào đó trong sơn cốc, khi bước vào sẽ vượt qua mấy chục dặm, thậm chí trăm vạn dặm. Không chừng chúng ta đã ở đầu bên kia đại lục.

Thực lực cũ của Long gia đừng nói xuyên qua hư không, ngao du trời sao còn được. Nhưng hiện tại Long gia bị giảm sức mạnh nhiều, một tia chân linh chỉ có thể dựa vào Thương Long Tí sinh tồn, khả năng cảm giác giảm mạnh.

Lâm Tiêu bay vào trong hang động, tập trung tinh thần cao độ. Không biết bay đi bao lâu, trước mặt Lâm Tiêu đột nhiên có mười mấy con đường thông hướng khác nhau.

Lâm Tiêu nhíu mày nói:

- Nhiều đường như thế ta nên đi hướng nào?

Tại đây thần hồn bị hạn chế nghiêm trọng, tinh thần lực, cảm giác hầu như vô dụng, thứ duy nhất có thể dùng là trực giác.

Lâm Tiêu dựa vào trực giác vô hình xông vào một đường hầm. Đi một đoạn đường, một tòa đại điện đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Đại điện dài rộng khoảng mấy dặm, vô cùng to lớn hùng vĩ. Trên vách tường bốn phía chạm trổ đồ đằng kỳ lạ, bên dưới đồ đằng có nhiều pho tượng yêu thú khổng lồ rất sống động như thật.

Lâm Tiêu nhíu mày nói:

- Có pho tượng yêu thú, chẳng lẽ là di tích cường giả yêu tộc để lại?

Lâm Tiêu dựa vào pho tượng liên tưởng đến nhiều thứ, kết hợp kích cỡ hang động, rất có thể là di tích cường giả yêu tộc để lại. Dù sao di tích cường giả nhân loại để lại thường là cung điện, bên trong không điêu khắc yêu thú.

Dù hiểu điều này nhưng Lâm Tiêu không quay trở ra. Lúc ở cấp bậc thấp thì yêu tộc và nhân loại chênh lệch rất lớn, nhưng sau khi đột phá Sinh Tử cảnh thì chậm rãi chung con đường. Báu vật một số cường giả yêu tộc cũng vô cùng quan trọng với võ giả nhân loại. Hấp dẫn Lâm Tiêu nhất là thiên phú không gian của yêu lang màu trắng. Yêu Vương yêu thú, Vương giả nhân loại lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử khác nhau, nhưng cảm ngộ áo nghĩa không gian thì giống y như đúc.

Lâm Tiêu bất giác đến giữa đại điện.

Răng rắc!

Một tiếng vang khẽ.

Lâm Tiêu ngước lên nhìn:

- Thanh âm gì vậy?

Lâm Tiêu thấy một pho tượng yêu thú trước mặt đột nhiên mở mắt bắn ra tia sáng.

Ầm ầm ầm!

Tượng đá yêu thú nhảy xuống, há miệng to phát ra tiếng gầm vô hình, móng vuốt chụp vào đầu Lâm Tiêu.

Tình hình diến ra quá đột ngột. Tượng đá yêu thú đột phá hạn chế không gian đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Tiêu, móng vuốt sắc bén mạnh mẽ chụp xuống phát ra tiếng xé gió.

Tượng đá yêu thú tấn công nhanh như tia chớp nhưng Lâm Tiêu là ai? Lôi Đình đao xanh thẳm nằm trong tay Lâm Tiêu từ bao giờ, đao chém vào vuốt sắc bén làm bằng đá.

Ầm ầm ầm!

Tượng đá yêu thú bay ngược ra, đá vụn tan biến giữa không trung. Một vệt đao sâu để lại trên móng vuốt tượng đá yêu thú, nhưng giây lát sau tượng tượng đá yêu thú ổn định thân hình tiếp tục lao lên.

Lâm Tiêu rống to:

- Chết đi!

Lâm Tiêu phát ra chân nguyên tinh thần đến tột đỉnh, tia chớp xanh thẳm bắn lên giữa hư không. Đao ý thập phẩm viên mãn gia cố xẹt qua cổ tượng đá yêu thú.

Phập!

Tượng đá yêu thú bị chặt đứt đầu.

Tượng đá yêu thú như yêu thú thật, nó mất cái đầu thì té xuống đất, đá vụn rơi đầy.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! ....

Thanh âm liên tục vang lên. Lâm Tiêu không kịp thở dốc thì mấy tượng đá yêu thú lục tục sống lại, mắt bắn tia sáng lao lên công kích.

Lâm Tiêu biến sắc mặt nói:

- Nhiều vậy sao?

Lúc trước đánh nhau Lâm Tiêu biết được thực lực tượng đá yêu thú cỡ Nửa Bước Vương giả bình thường. Thực lực như Lâm Tiêu đối đầu một, hai tượng đá yêu thú không đáng sợ, nhưng nếu nhiều hơn là một loại uy hiếp với hắn. Dù sao đám tượng đá yêu thú không có cảm giác đau, chỉ biết công kích theo bản năng.

Vù vù vù!

Những tượng đá yêu thú từ hai bên và đằng trước lao lên, muốn buộc Lâm Tiêu lùi ra khỏi đại điện trở về đường hầm.

Chưa lấy được báu vật Lâm Tiêu đâu chịu lùi, hắn lạnh lùng cười:

- Muốn ngăn ta? Để xem các ngươi có bản lĩnh này không!

Lâm Tiêu xông vào bầy tượng đá yêu thú.

Ầm ầm ầm!

Tiếng đánh nhau kịch liệt quanh quẩn trong thiên địa. Chân nguyên mãnh liệt trùng kích khiến không gian gợn sóng, Lâm Tiêu vừa đánh vừa tiến lên.

Trong khi Lâm Tiêu chiến đấu với tượng đá yêu thú trong đại điện thì ngoài sơn cốc vang tiếng xé gió, một đội võ giả nhân loại hiện ra giữa không trung, là đám người Triệu Vô Cực, Hứa Mạn.

Mấy người nhìn chằm chằm sơn cốc phía trước, vẻ mặt vừa sợ vừa mưng rỡ, mắt tràn ngập tham lam:

- Là nơi này!

Trong đội có người sớm biết sơn cốc tồn tại, cũng đã từng đi vào, nhưng vì thực lực không đủ nên chật vật lui ra. Lần này Sinh Tử Quỳnh Lâu mở ra, thực lực bọn họ tăng vọt, đột phá đến cảnh giới Nửa Bước Vương giả thế là tụ tập bằng hữu tốt định tiếp tục thăm dò sơn cốc.

Lần trước bọn họ vội vàng đi vào tuy chưa thể đến khu trung tâm nhưng bọn họ biết sơn cốc này không tầm thường, có cơ duyên lớn.

La Bàn nhướng mày nhìn quét bốn phía:

- Dường như có cường giả từng đến đây, còn sót lại dao động đậm đặc.

Đám người biến sắc mặt nói:

- Không thể nào! Sơn mạch Thiên Vẫn đầy nguy hiểm, ít khi có võ giả đi vào, cộng thêm sơn cốc này rất bí ẩn. Lúc trước chúng ta vô tình mới tìm đến đây, theo ta tìm hiểu thì khu vực này là địa bàn của con yêu thú vương giai Uyên Long Vương. Nhưng dường như nó đã chết, nhiều năm qua không có tin tức, võ giả nhân loại khác sẽ không tùy tiện đến đây . . .

Bí cảnh này vô cùng bí hiểm, vì chiếm báu vật làm của riêng bọn họ còn hẹn nhau không lộ tin cho ai khác biết, bao gồm cường giả trong tông môn của mình. Giờ nghe La Bàn nói, bọn họ nghi ngờ có phải đồng bạn lộ tin ra ngoài không.

Hứa Mạn lạnh lùng nói:

- Mọi người đừng nghi ngờ bậy bạ, nơi này có dao động rất mạnh nhưng là yêu thú để lại, tính chất yêu nguyên cực mạnh. Dựa theo tình huống đọng lại thì yêu thú mới vào không lâu.