Võ Đạo Đan Tôn

Chương 414: Vô tướng kiếp chỉ (1)




Tương Vu nheo mắt đánh giá Lâm Tiêu, không nhịn được cười to:

- Tiểu tử, xem ra ngươi còn không nhìn thấy rõ tình thế, như vậy ta thả cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi đem hồ lô đan dược cho ta, ta cho ngươi tự do rời đi, như thế nào?

Tương Vu di chuyển bước chân tránh sang một bên, cố ý nhường ra nửa con đường cho Lâm Tiêu.

- Chỉ cần tiểu tử này đưa hồ lô cho ta, lúc hắn đi ngang bên cạnh ta thì phải lập tức giết chết hắn, nếu không tin tức ta đạt được bảo vật truyền ra, rơi vào tai các đệ tử đứng đầu đại quận thành sẽ không tốt.

Ánh mắt Tương Vu híp lại, hắn vốn không có ý định thả Lâm Tiêu rời đi. Hắn nói như vậy chỉ là vì lừa gạt Lâm Tiêu buông tha chống cự, trong lòng thả cảnh giác mà thôi.

- Không thể nào.

Lâm Tiêu lạnh lùng nói:

- Nếu ta là ngươi, hiện tại rời khỏi còn kịp.

- Tiểu tử, ngươi thật tự tin?

Sắc mặt Tương Vu trầm xuống, dữ tợn nói:

- Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu không ta sẽ cho ngươi biết hậu quả đắc tội ta nghiêm trọng cỡ nào.

- Ngươi nói chuyện vô nghĩa quá nhiều.

Lâm Tiêu nhướng mày, chém ra một đao về phía trước.

- Thật can đảm!

Tương Vu giận tím mặt quát.

- Phá Không Chỉ!

Hắn vung tay lên, năm cỗ nguyên lực bắn ra, ngưng tụ thành kình mang quét thẳng về phía ánh đao Lâm Tiêu bổ ra, kình phong gào thét, khai sơn phá thạch.

Năm tia kình mang va chạm vào đao khí của Lâm Tiêu, cùng nhau biến mất.

- Đối phương tu luyện chỉ pháp!

Lâm Tiêu thoáng kinh ngạc, xương bàn tay của đối phương thật lớn, hơn nữa trên người không binh khí, ngay ban đầu làm hắn tưởng đối phương tu luyện chưởng pháp hay quyền pháp, không nghĩ tới lại là chỉ pháp hiếm thấy.

- Ân?

Tương Vu càng thêm giật mình, không nghĩ tới công kích của đối phương ngang ngửa với mình!

- Xem chiêu!

Một kích không trúng, Tương Vu liên tục ra tay, vô số chỉ mang bắn ra hóa thành hồng mang đầy trời bay khắp bốn phương tám hướng.

Xuy xuy xuy…

Từng đạo chỉ mang bắn tung tóe khắp vách tường chung quanh, xuyên ra lỗ nhỏ, đá vụn bay tán loạn đầy trời.

Lâm Tiêu vung nhanh chiến đao, liên tiếp chém nát hơn mười đạo chỉ mang, lại vung đao chém thẳng về hướng Tương Vu.

Oanh!

Đao mang sáng ngời, đao khí sắc bén tản mát ra hàn ý kinh người, chiến đao chưa tới, đao khí đi trước, kình phong đáng sợ thổi lên mặt Tương Vu rát bỏng.

- Lăng La Chỉ!

Tưởng Vu quát lớn một tiếng, đồng tử co rút lại, thân hình bay ngược ra sau, đồng thời ngón trỏ tay phải bắn ra một đạo quang hoa chói mắt, vừa lúc điểm lên đao mang của Lâm Tiêu.

Ánh đao phá nát, Tương Vu kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng ngón trỏ lại không chút tổn thương.

- Có chút ý tứ!

Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, uy lực một đao của hắn cực kỳ đáng sợ, ngay cả bản thân hắn cũng không dám đón đỡ, nhưng đối phương chỉ dùng một ngón trỏ nho nhỏ đã điểm vỡ đao mang của mình, xem ra đích xác có bản lĩnh.

Sắc mặt Tương Vu âm trầm, hắn không phải kẻ ngu ngốc, làm sao không biết mình đá trúng tấm sắt!

- Người này mới tam chuyển đỉnh phong, lại có được thực lực bậc này, hiển nhiên là thiên tài tuyệt đỉnh trong thế lực nào đó, hôm nay không giết hắn, nếu truyền ra ngoài mặt mũi của mình để vào đâu.

Nghĩ vậy, sắc mặt Tương Vu vô cùng dữ tợn:

- Nếu ngươi nghĩ bằng vào chút thực lực ấy có thể đối kháng với ta, thật quá buồn cười, tam chuyển chỉ là tam chuyển, vĩnh viễn đừng nghĩ đối kháng được hóa phàm, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ của ta.

Dứt lời, nguyên lực trên thân hắn chợt thịnh, nguyên lực ba động điên cuồng truyền vào trong tay phải của hắn.

- Ân?

Lâm Tiêu chăm chú quan sát, chỉ thấy nơi cánh tay phải Tương Vu có một đạo nguyên lực du động dưới làn da, ngưng tụ lên ngón trỏ tay phải của hắn.

- Có thể chết dưới tuyệt chiêu của ta, là vinh hạnh của ngươi!

- Xem chiêu – Vô Tướng Kiếp Chỉ!

Khuôn mặt Tương Vu dữ tợn, gân xanh toàn thân nổi lên, làn da như sắp chảy ra máu.

- Ba!

Hắn điểm một chỉ, hư không thoáng vặn vẹo, một đạo năng lượng hư ảnh cực quang bạo dũng tràn ra, nhanh như chớp đi tới trước mặt Lâm Tiêu.

- Trảm!

Đôi mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, chém ra một đao.

Vô Tướng Kiếp Chỉ vô cùng kỳ lạ, nguyên lực giống như có thể cắn nuốt vạn vật, va chạm cùng chiến đao của Lâm Tiêu, năng lượng cổ quái nháy mắt cắn nuốt nguyên lực của hắn hoàn toàn sạch sẽ.

- Phanh!

Một đao bị phá nát, trong ánh mắt dữ tợn của Tương Vu, chỉ kình xuyên thủng ấn đường của Lâm Tiêu, đánh ra lỗ nhỏ, sau đó lưu lại một lỗ thủng sâu thẳm trên vách tường sau lưng Lâm Tiêu.

- Ha ha, dám đấu với ta, ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm!

Tương Vu cười lạnh một tiếng, biểu tình hung hăng càn quấy đột nhiên đọng lại.

Thân thể Lâm Tiêu chẳng những không hề chảy ra máu tươi, ngược lại còn chậm rãi tiêu tán trong không khí, đó chỉ là tàn ảnh!

- Sao có thể?

Tương Vu chấn động, không chờ hắn kịp phản ứng, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ bên người hắn truyền tới làm lông tơ hắn dựng đứng.

- Chết!

Không chút do dự, thân hình hắn bật lui đồng thời điểm ra một chỉ.

- Cho ta xem thử rốt cục ngón tay của ngươi cứng rắn hay chiến đao của ta cứng rắn!

Thanh âm lạnh lùng quanh quẩn trong thạch thất, đao mang chói mắt hiện lên, sau đó quy về bình tĩnh.

Ba tháp…

Trên mặt đất rơi xuống vài giọt máu tươi, ngón trỏ của Tương Vu bị chém đứt đoạn.

- A…

Tiếng kêu thảm thống khổ vang lên, Tương Vu điên cuồng thối lui về phía sau, muốn chạy ra khỏi thạch thất, nhưng nghênh đón hắn là một đao sắc bén của Lâm Tiêu.

Phốc xuy…

Đầu người bay lên cao, Lâm Tiêu thu đao đứng thẳng, thi thể Tương Vu vô lực ngã xuống trước mắt.

Trước khi chết, đôi mắt Tương Vu mở thật to, tràn ngập vẻ tuyệt vọng cùng hối hận.

Lâm Tiêu đi tới cạnh thi thể tìm kiếm, cuối cùng tìm được một bình đan dược cùng một gốc linh dược ngũ giai.

Thu hoạch không nhỏ nhưng tìm không được chỉ pháp bí tịch khiến Lâm Tiêu có chút thất vọng, nếu tìm được hắn thật sự muốn tu luyện thử xem một lần.

Thu hồi đan dược cùng linh dược ngũ giai, Lâm Tiêu lắc đầu:

- Vì sao có nhiều người không biết nghe lời khuyến cáo như vậy đây.

Hắn xoay người rời khỏi thạch thất, tiếp tục đi về phía trước.

Trong thông đạo thật nhiều lối rẽ, Lâm Tiêu đi mãi gần một canh giờ vẫn không tới cuối.

- Đến khi nào mới tới tận cùng đây?

Lâm Tiêu nhíu mày, tinh thần lực thời khắc đều chú ý hai bên thông đạo.

Cũng may trải qua thời gian dài thăm dò, Lâm Tiêu đã cảm giác ra được tuy cổ bảo có rất nhiều thông đạo, nhưng tựa hồ không phải mê cung, mà là thông đạo khác nhau đại biểu con đường khác nhau, ở trên đường sẽ có một ít thạch thất chứa bảo vật xuất hiện.

Nếu như gặp vận khí tốt sẽ đạt được một ít bảo vật, vận khí kém cho dù đi tới tận đầu cũng không thấy được gì, đương nhiên địa phương cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.

Đột nhiên…

- Các ngươi muốn làm gì?

Một thanh âm quát nhẹ xuyên thấu qua vách tường bị Lâm Tiêu nghe được, thanh âm của một nữ tử nghe thật nhỏ, có cảm giác quen thuộc, nếu không phải tinh thần lực của Lâm Tiêu cường đại, giác quan mẫn tuệ thì đã bỏ qua.