Võ Đạo Đan Tôn

Chương 423: Con đường cường giả




Thậm chí nếu lĩnh ngộ một đao này, hắn còn có thể phá tan cửa thứ tám trong phòng thí luyện.

Trong lúc Lâm Tiêu còn rung động, cảnh vật chung quanh nháy mắt biến hóa, hắn lại quay về thạch thất trống rỗng.

Thở ra một hơi dài, Lâm Tiêu trấn định lại, tuy trong thạch thất không có bảo vật, nhưng hắn biết mình thu hoạch được còn trân quý hơn bất kỳ bảo vật nào, bởi vì hắn thu hoạch chính là con đường trở thành cường giả.

Đương nhiên, tuy rằng tận mắt cảm nhận phương thức chiến đấu kia, trong lòng cảm ngộ thật lớn, nhưng muốn chân chính đem loại phương thức chiến đấu đó hoàn toàn dung nhập vào trong bản năng, đây không phải là chuyện dễ dàng.

- Khó trách trong những di tích cổ, Thiên Mộng bí cảnh nguy hiểm vô cùng, nhưng vẫn có nhiều đệ tử thiên tài đổ xô tới, ở trong này thu hoạch thật sự có thể làm một người biến chất hoàn toàn…

Trong lòng Lâm Tiêu rung động, có thể làm cho võ giả trực tiếp chứng kiến con đường phát triển ngày sau của mình, ngoại trừ di tích viễn cổ, hiện tại Thương Khung đại lục căn bản không có ai có khả năng này.

Tâm tình hoàn toàn bình phục, hắn xoay người, cửa đá lại mở ra, Lâm Tiêu đi thẳng ra ngoài.

Trong nháy mắt hắn đi ra, liền nhìn thấy Chu Chỉ, Diệp Hoa cùng Đào Huyễn cũng đang đi ra.

Từ trên thân thể ba người bọn họ, Lâm Tiêu cảm giác được một cỗ khí thế, trước khi đi vào cửa đá vẫn chưa có, nhưng hiện tại đã bộc lộ ra ngoài.

Đây là một loại khí tức tự tin, cường thế, càng thêm mẫn tuệ nắm chắc con đường võ đạo.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, tinh mang lóe ra, đều toát ra vẻ rõ ràng, hiển nhiên mỗi người đã thu hoạch không nhỏ.

Bên ngoài cửa đá, hơn hai mươi đệ tử không thể đi vào đều trơ mắt nhìn bốn người đang đi ra, ánh mắt nóng bỏng.

Sau khi bốn người ra ngoài, cửa đá hoàn toàn khép lại, quang mạc biến mất, cũng không còn cách nào tiếp tục mở cửa.

- Ha ha, ba vị, ta đi trước một bước.

Diệp Hoa cười lớn một tiếng, nháy mắt nhảy vào bậc thang thông đạo, chỉ vài lần lóe ra đã biến mất.

- Đi!

Đào Huyễn mang theo đệ tử Vân Long quận đi vào thông đạo ra ngoài.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Lâm Tiêu, Chu Chỉ, Hùng Vĩ, Lý Thư Tư, Trần Tư Tư tụ tập cùng một chỗ, đi tới bậc thang ra vào.

Mọi người bay vút thật nhanh, chỉ một lát đã tới cửa động.

- Ân?

Đi ra khỏi cửa động, trước mắt Lâm Tiêu là một mảnh núi non chập chùng, ngay vị trí trung tâm sơn mạch có một gốc cổ thụ khổng lồ xuyên thấu trời mây, nhìn qua vô cùng bắt mắt.

Cúi đầu nhìn lại, bậc thang đã biến mất, cũng không nhìn thấy thân ảnh đám người Diệp Hoa cùng Đào Huyễn.

- Thiên Mộng bí cảnh quả thật là thần kỳ.

Năm người không nhịn được cảm thán, vừa rồi họ rõ ràng đang ở trong cổ bảo, vừa đi ra hẳn phải xuất hiện trên hoang nguyên, nhưng không nghĩ tới lại xuất hiện ở một địa phương non xanh nước biếc, rừng núi trùng điệp, thật sự làm người cảm giác rung động mãnh liệt.

Trong không gian thiên địa nguyên khí nồng đậm, Lâm Tiêu hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng khoan khoái.

- Chúng ta đi thôi, gốc cổ thụ kia hẳn chính là mục đích của Thiên Mộng bí cảnh lần này, Thiên Mộng Thánh Thụ.

Chu Chỉ lên tiếng nói.

Thiên Mộng bí cảnh quỷ dị khó lường, không ai biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, bản thân sẽ xuất hiện ở địa phương nào, có thể là hoang nguyên, có thể là sa mạc, cũng có thể là đầm lầy hay đáy hồ, có thể nói trước khi bước ra một bước, không ai biết mình sẽ gặp phải cảnh tượng gì.

Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, bên trong Thiên Mộng bí cảnh có một gốc cổ thụ được xưng Thiên Mộng Thánh Thụ, nghe nói là trung tâm bí cảnh, ở nơi này võ giả có cảm ngộ thật kinh người, chỉ cần một lần cảm ngộ đã bằng vài tháng bên ngoài, thậm chí là bằng tu luyện một hai năm, thậm chí có võ giả trực tiếp thăng cấp.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao vô số đệ tử mong muốn được vào Thiên Mộng bí cảnh, một lần kỳ ngộ có thể giảm đi mấy tháng thậm chí là mấy năm khổ công, ai không hi vọng đạt tới?

Huống chi ở gần Thiên Mộng Thánh Thụ còn có thật nhiều bảo vật, chỉ cần mang về đều sẽ đạt được phong thưởng thật lớn.

Sưu sưu sưu…

Năm người hóa thành năm đạo lưu quang, bay vào bên trong sơn mạch mênh mông.

Nguyên khí nơi này phi thường phong phú, đủ loại thực vật sinh trưởng, có chút cây cối khổng lồ đường kính hơn trăm thước, như một tòa nhà cao tầng, nhưng so sánh với Thiên Mộng Thánh Thụ quả thật không đáng là gì.

Trong Thiên Mộng bí cảnh có thể thường xuyên gặp phải nguy hiểm, năm người đi trong núi không dám có chút khinh thường, vô cùng cẩn thận…

- Ân, lại là một gốc Địch La hoa.

Đột nhiên Chu Chỉ như phát hiện cái gì, vung tay lên, một đóa hoa hình dáng như mặt quỷ, bộ dáng cổ quái sinh trưởng trên một gốc đại thụ bị nàng dùng nguyên lực kéo xuống.

Địch La hoa là linh dược ngũ giai, hơn nữa còn vô cùng trân quý, một gốc giá trị năm trăm vạn lượng bạc.

Đây đã là gốc thứ ba mà mọi người hái được.

Dọc theo đường đi, mọi người đã thương lượng qua, nếu hái được linh dược có người cần thì ưu tiên mua lại, nếu không đạt được giá trị năm người chia đều. Mà gặp được yêu thú, căn cứ theo công sức mỗi người sẽ tính sau.

Ít người cũng có chỗ tốt của ít người, nhiều người lại có chỗ tốt của nhiều người, ít nhất khi gặp được nguy hiểm, có Chu Chỉ giúp đỡ sẽ càng thêm thành thạo, huống chi cùng nhau ở trong huấn luyện doanh, cũng chẳng khác gì đồng môn sư huynh muội.

- Địch La hoa là linh dược ngũ giai, thường thường ký sinh trên thụ linh đã hơn ngàn năm tuổi, trong những sơn mạch cổ xưa Thương Khung đại lục thường có quá nhiều yêu thú, rất khó tìm được một gốc Địch La hoa, chỉ có di tích cổ như Thiên Mộng bí cảnh mới có thể nhẹ nhàng tìm được một gốc như thế.

Hùng Vĩ không nhịn được cảm khái.

- Phải đó.

Lý Thư Tư cũng gật đầu thở dài.

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Hùng Vĩ đột nhiên giẫm trúng một dây mây phía trước.

- Xuy…

Nguyên bản dây mây cực kỳ bình thường trong nháy mắt cuộn lên, hung hăng cuốn lấy mắt cá chân Hùng Vĩ, kéo mạnh về hướng một gốc đại thụ.

- Hưu!

Tốc độ dây mây cực nhanh, Hùng Vĩ không kịp phản ứng kêu lên sợ hãi, nhìn thấy hắn sắp bị cuốn vào trong tàng cây rậm rạp, ở bên cạnh đột nhiên bổ ra một đạo đao mang đem dây mây cắt thành hai nửa.

Hùng Vĩ rơi xuống đất, vẻ mặt kinh hoảng nhanh chóng thối lui về phía sau.

- Lui lui lui!

Trong tiếng kinh hô của Chu Chỉ, mọi người nhanh như chớp rút lui ra sau, rời khỏi gốc đại thụ kia.

- Hô…

Mọi người nhìn vô số dây mây đột nhiên bạo động trên mặt đất, hóa thành từng sợi trường tiên điên cuồng quét về phía mình, tựa hồ bởi vì Lâm Tiêu đã ra tay, đại đa số dây mây đều đánh về phía hắn.

- Là đồ vật quỷ quái gì vậy?

Lâm Tiêu chấn động, tinh thần lực hắn không hề cảm ứng được dây mây dị thường.

- Trảm!

Một đao bổ ra, đao khí sắc bén quét ngang, chỉ chặt đứt bảy tám dây mây, còn lại hơn mười dây nhanh như chớp bắn tới.

- Cứng quá!

Độ cứng của dây mây làm Lâm Tiêu chấn động, dây mây bao trùm bốn phương tám hướng khiến hắn không kịp né tránh.