Võ Đạo Đan Tôn

Chương 433: Cung điện trong mây




Chương 433: Cung điện trong mây.

Hô hô…

Hoàn cảnh tốt như vậy, mọi người đều toàn lực tu luyện, tham lam hấp thu thiên địa nguyên khí.

- Hừ!

Bên dưới gần trăm thước, Kim Minh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lên:

- Xú tiểu tử, hiện tại ngươi tu luyện thoải mái đi, chờ thực lực của ta tiếp tục tăng lên, thích ứng được hoàn cảnh nơi này, mới tìm ngươi tính sổ, khi đó xem ngươi chạy đi đâu.

Kim Minh không hề lo lắng Lâm Tiêu sẽ chạy trốn, nếu Lâm Tiêu ở bên dưới có lẽ còn khả năng bỏ chạy, nhưng hiện giờ Lâm Tiêu đi lên cao, chỉ cần hắn đi xuống là không thể nào thoát khỏi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã vượt qua mấy ngày.

Trong mấy ngày này, mỗi người đều siêng năng tu luyện không dám lãng phí chút nào.

Ngày thứ ba, bên dưới Thiên Mộng thánh thụ.

Hô hô…

Từng luồng nguyên khí phong bạo cấp tốc ngưng tụ quanh thân Trần Tư Tư, trong nguyên khí ba động kinh người, chân khí trong cơ thể nàng cấp tốc tăng lên, sau một lát nguyên khí ba động tiêu tán, tu vi của nàng đã đột phá tới cảnh giới hóa phàm sơ kỳ.

- Ta thăng cấp cảnh giới hóa phàm!

Nàng đã gia nhập huấn luyện doanh thiên tài một năm, nguyên lực trong người tích lũy thật nồng hậu, chỉ còn một chút chênh lệch, nhưng tu luyện mãi vẫn không thể đột phá.

Hiện giờ đi tới Thiên Mộng bí cảnh đã mười ngày, làm trong lòng của nàng đã có biến chất, hơn nữa tu luyện dưới điều kiện rất tốt, rốt cục đã có thể đột phá tới hóa phàm sơ kỳ.

- Lưu Vân, ta đi lên trước.

Vừa đột phá, Trần Tư Tư đã không nhịn được muốn đi lên tầng trên của thánh thụ, hiện tại nàng mới thăng lên, cần thật nhiều nguyên khí kiên cố cảnh giới, càng lên cao đương nhiên hiệu quả sẽ càng lớn.

Gật gật đầu, Lưu Vân cũng tranh thủ tu luyện, hắn gia nhập huấn luyện doanh hơn nửa năm, trải qua hành trình lần này, hắn mơ hồ có cảm giác mình cũng sắp đột phá.

Thời gian trôi qua, tới ngày thứ năm nguyên lực trong cơ thể Lưu Vân bành trướng, đột phá tới hóa phàm sơ kỳ.

Cảnh tượng như vậy lần lượt phát sinh trên Thiên Mộng thánh thụ, chỉ năm ngày thời gian đã có hơn mười người đột phá, trong đó nhiều nhất là tam chuyển đỉnh thăng lên hóa phàm sơ kỳ, cùng hóa phàm sơ kỳ thăng lên hóa phàm sơ kỳ đại thành.

Nhưng Lâm Tiêu vẫn chưa đột phá.

Tam chuyển nguyên lực trong cơ thể hắn đã tích lũy tới cực hạn, lực lượng tràn ngập mênh mông, giờ phút này chỉ còn một tia chênh lệch cuối cùng, mà Cửu Chuyển huyền công cũng đã tam chuyển cực hạn, nhưng bởi nguyên nhân cảnh giới, muốn tiến vào tứ chuyển phải đạt tới hóa phàm sơ kỳ.

Hôm nay là ngày thứ tám.

Lâm Tiêu đang ngưng tụ nguyên lực chuẩn bị đột phá.

Lúc này…

- Ha ha…

Dưới trăm thước, Kim Minh đột nhiên bật dậy.

- Tám ngày tu luyện làm nguyên lực của ta gia tăng hai thành, tuy còn khoảng cách lên trung kỳ, nhưng thực lực đã tăng lên.

Kim Minh ngẩng đầu, ánh mắt âm lãnh nhìn Lâm Tiêu.

- Theo kinh nghiệm, chỉ vài ngày nữa sẽ bị truyền tống ra ngoài, trước khi đi ra ta phải giết tiểu tử này, sau đó xuống dưới giết hết toàn bộ đệ tử Hiên Dật quận, ta cũng không tin lần này bọn ngươi còn có thể thoát được.

Ánh mắt Kim Minh hiện lên sát ý lạnh lẽo.

Sưu…

Ngay lập tức hóa thành một đạo lưu quang, Kim Minh phóng lên chỗ Lâm Tiêu.

- Thật sự là âm hồn bất tán!

Trong lòng Lâm Tiêu tức giận, nhưng hắn cũng biết một khi mình chưa lên hóa phàm cảnh, bằng vào thực lực bây giờ còn chưa phải địch thủ của Kim Minh.

- Xem ra chỉ phải tiếp tục đi lên, tám ngày nay mặc dù chưa đột phá, nhưng chỉ còn cách một bước cuối cùng, tùy thời đều sẽ thăng cấp, thực lực cũng gia tăng, đi lên một chút cũng không vấn đề.

Trong mắt Lâm Tiêu chợt lóe tinh quang.

Oanh long long…

Ngay lúc Lâm Tiêu đã hạ quyết tâm, một thanh âm nổ vang truyền lại, cả Thiên Mộng thánh thụ cũng khẽ chấn động.

- Đó là vật gì?

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liền nhìn thấy xa xa bên trong tầng mây, một tòa cung điện to lớn mơ hồ xuất hiện, tòa cung điện cực kỳ mơ hồ, nhưng dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hóa thành thực chất sừng sững nơi đó, làm mọi người đều rõ ràng nhìn thấy được.

- Một tòa cung điện trong mây!

Lâm Tiêu trợn mắt há hốc mồm.

- Đây là cái gì?

Giờ phút này, ngoại trừ Lâm Tiêu những đệ tử còn lại đều đứng lên, rung động nhìn tòa cung điện, vẻ mặt chấn kinh.

Trong ánh mắt mọi người, chỉ thấy trong cung điện chiếu xuống cột sáng, đem nhóm đệ tử kể cả Lâm Tiêu ở tầng trên cao bao phủ bên trong.

Cả nhóm người không thể nhúc nhích, dưới cột sáng chiếu rọi, lập tức được chở lên trên cung điện.

- Rốt cục xảy ra chuyện gì?

- Tại sao chúng ta không bị cột sáng bao phủ?

Các đệ tử ở tầng bên dưới đều không cam lòng kêu lên, nhóm đệ tử bị cột sáng bao quanh chỉ khoảng bốn mươi người, bảy đệ tử hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, hơn ba mươi hóa phàm sơ kỳ đại thành, cộng thêm Lâm Tiêu, chỉ chiếm một phần tư nhân số.

Thậm chí vài tên hóa phàm sơ kỳ đại thành ở thấp hơn cũng không bị bao phủ bên trong.

Tuy rằng không rõ tòa cung điện kia là gì, nhưng bất kỳ vật gì xuất hiện trong Thiên Mộng bí cảnh đối với mọi người đều là kỳ ngộ, không thể đi vào cung điện đối với họ mà nói là đả kích thật lớn.

Nhưng quang mang của cung điện thần bí hoàn toàn căn cứ vào vị trí của võ giả trên thánh thụ quyết định, bọn hắn không được lựa chọn, chỉ có thể trách thực lực của họ không đủ.

Ngay lúc thật nhiều đệ tử vô cùng buồn bực vì mất cơ hội…

Một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên buông xuống, bao phủ hơn trăm đệ tử còn lại, họ không kịp phản ứng, nháy mắt đã biến mất trên thánh thụ.

Bên ngoài bí cảnh Thiên Mộng chiểu trạch.

Ngũ thải quang mang phiêu đãng trên bầu trời, quang môn thật lớn dựng sừng sững, giống như thông đạo đi thông thiên giới, thật lớn cùng thánh khiết.

Giờ phút này ở mảnh đất trống phía trước, các cường giả hộ tống đệ tử đến nơi đây đang im lặng chờ đợi.

- Hiện giờ đã qua hơn hai mươi ngày, căn cứ theo lệ thường, thời gian sát hạch của bí cảnh bình thường từ nửa tháng tới một tháng, không biết khi nào họ sẽ đi ra.

Nguyên Chí Sĩ đứng chung một chỗ với Đông Phương Nguyệt Linh, nhìn lên quang môn cảm thán.

- Phỏng chừng cũng mấy ngày nay, thay vì lo lắng khi nào họ đi ra, ta càng quan tâm chính là họ có thể đi ra được mấy người.

Nguyên Chí Sĩ nhìn qua chỗ của Võ Lăng quận Thường Hành, trong mắt hiện lên tia lo lắng, lần này trong đệ tử Võ Lăng quận có hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, Nguyên Chí Sĩ thật không tin đối phương sẽ bỏ qua đệ tử Hiên Dật quận.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hai người, Thường Hành quay đầu, khóe miệng lộ vẻ tươi cười âm lãnh đắc ý.

- Ân?

Lúc này mọi người tựa hồ cảm nhận được điều gì, đều ngẩng đầu nhìn lên quang môn phía trước.

Quang môn đột nhiên nhộn nhạo gợn sóng, ngay sau đó…

Hưu hưu hưu…

Từng đạo thân ảnh từ trong quang môn bắn ra, rơi xuống mặt đất bên ngoài.

- Đã ra rồi, bọn hắn đi ra!

Ánh mắt mọi người tập trung hơn trăm đệ tử vừa bị truyền đi ra, ngay sau đó sắc mặt họ liền biến đổi.

- Sao lại thế này? Vì sao đi ra đều là đệ tử hóa phàm sơ kỳ?

- Sóc Phương quận Tử Xa Sơn đâu?