Võ Đạo Đan Tôn

Chương 441: Giao phong




Dứt lời, thân hình Kim Minh biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó trong thạch thất tràn ngập ngàn vạn kiếm quang, rậm rạp tuôn về hướng Lâm Tiêu.

Xuy xuy xuy…

Kim sắc kiếm quang nháy mắt đan vào cùng một chỗ, hình thành kim sắc đại võng, đem hư không cắt vỡ tan nát, trong kình khí kêu vang, kim sắc đại võng bao trùm về hướng Lâm Tiêu.

- Phá!

Lâm Tiêu không chút hoang mang, đao ý sắc bén lan tràn, hắc sắc chiến đao khí phách nhắm ngay trên hư không chém thẳng bên trái ba đao, phải ba đao cùng ở giữa ba đao.

Chín đao mang ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành đồ án cửu cung, đón lấy kim sắc đại võng của Kim Minh.

Oanh long long…

Đao mang cùng kiếm quang va chạm, phát ra quang mang sáng chói, nguyên lực nổ tung kịch liệt hình thành phong bạo thổi quét khắp cả thạch thất.

Đúng lúc này…

Oanh…

Một đạo kiếm khí dài mấy trượng xuất hiện sau lưng Lâm Tiêu, đâm thẳng tới, những nơi nó đi qua không khí nổ tung, tốc độ quá nhanh kéo theo kim sắc vĩ lãng, hóa thành kim sắc tơ tuyến chém thẳng tới trước.

Kiếm khí chưa tới nhưng kiếm thế tới trước, chính là Kim Nguyên Trảm sở trường tuyệt đối của Kim Minh.

- Hừ!

Tinh thần lực phóng thích bốn phía, Lâm Tiêu không chút hoang mang xoay người, vận chuyển Cửu Chuyển huyền công, xuất ra thức thứ nhất Luân Hồi Đao Quyết.

Tứ Quý Luân Hồi Đao!

Đao mang cùng kiếm quang nháy mắt đụng vào nhau, nổ tung thật lớn, Lâm Tiêu thối lui hai bước, mà Kim Minh lại thối lui tới mấy bước, thân thể đứng không vững, đao ý xâm nhập trong cơ thể khiến khóe môi hắn tràn ra tia máu tươi.

- Không có khả năng!

Khác biệt lớn như thế làm Kim Minh khó thể tin.

- Không có gì không khả năng, chết cho ta!

Lâm Tiêu cười lạnh, không cho Kim Minh thời gian phản ứng, lại nhảy lên.

Đinh đương đinh đương…

Vô số đao mang cùng kiếm quang va chạm trong hư không, song phương nháy mắt giao thủ hơn mười chiêu, trong thạch thất tràn ngập nguyên lực đáng sợ, hình thành phong bạo thật lớn.

Kim Minh không ngừng thối lui về phía sau, đao ý sắc bén xen lẫn kình khí đáng sợ như sóng biển đập tới, làm thương thế của hắn không ngừng gia tăng.

- Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, chỉ là hóa phàm sơ kỳ mà thôi, ta là thiên tài hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong!

Kim Minh liên tục gầm lên giận dữ, không ngừng ra sức ngăn cản công kích.

Lúc này vẻ mặt Tử Xa Sơn thật ngưng trọng, thực lực của Lâm Tiêu hoàn toàn bao trùm trên Kim Minh, tuy rằng muốn giết chết Kim Minh còn chưa khả năng, nhưng hoàn toàn có thể đánh Kim Minh bị thương tháo chạy.

Lại thêm mười chiêu, Kim Minh càng thêm chật vật.

- Đi!

Lâm Tiêu chém ra một đao, chém bay Kim Minh ra ngoài.

Ổn định thân hình, khóe môi Kim Minh tuôn máu tươi, vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

- Đáng giận ah!

Tuy hiện tại hắn bị Lâm Tiêu áp chế, nhưng nếu muốn rời khỏi vẫn có thể đi được, chẳng qua làm như vậy đại biểu hắn thừa nhận mình không bằng Lâm Tiêu, hiện tại có Tử Xa Sơn đứng bên cạnh nhìn xem, nếu truyền đi ra, hắn hoàn toàn không ngẩng đầu lên được nữa.

Phải biết rằng mục tiêu của hắn trước hai mươi bốn tuổi đi tới top mười trong Phong Vân Bảng Võ Linh đế quốc, trở thành thiên tài đỉnh cấp chói mắt, sao có thể thua bại trong tay một hóa phàm sơ kỳ nho nhỏ!

Nghĩ vậy, trong lòng hắn càng quyết tâm.

- Kim Linh công – Bất Diệt Kim Thân!

Đột nhiên một đạo kim sắc quang hoa nở rộ, trong nháy mắt Kim Minh như trở thành kim quang nhân, nguyên lực hùng hậu thiêu đốt quanh thân hắn, làm cho người ta dâng lên cảm giác nguy hiểm cực độ.

- Đây là công pháp gì?

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm đối phương, có thể trong nháy mắt làm nguyên lực tăng lên hai thành tuyệt đối là không đơn giản, nhưng làm vậy sẽ có di chứng cực kỳ nghiêm trọng, bằng không Kim Minh sẽ không lưu lại lúc này mới thi triển.

- Nhưng ở ngoài còn có Tử Xa Sơn!

Lâm Tiêu cảm giác được Tử Xa Sơn đứng bên ngoài, nhíu mày.

- Hỗn đản, đi chết đi!

Gầm lên giận dữ, Kim Minh phát động công kích mãnh liệt như cuồng phong.

Từng đạo kim sắc kiếm quang như sóng thần cuốn tới, lại như núi lửa phun tràn, dị thường mãnh liệt, lúc này lực lượng của hắn đã ngang ngửa với Lâm Tiêu.

Một lần giao thủ cả hai đều bị nguyên lực trùng kích, đều bật lui ra.

- Chính là lúc này!

Ánh mắt Kim Minh ngưng tụ, thân hình khựng lại, không để ý thân thể bị thương, nguyên lực nháy mắt tăng thêm một bậc.

Kim Quang Điện Trảm!

Nguyên lực truyền vào trong trường kiếm, Kim Minh thi triển một thức cực mạnh nhất của mình.

Oanh long…

Một đạo kiếm quang cực lớn hiện ra, tuôn trào về phía Lâm Tiêu, làm cho người ta có cảm giác như tận thế tiến đến.

- Kiếm thế thật đáng sợ!

Thân hình Lâm Tiêu đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của hắn nháy mắt ngưng tụ lại, ngay sau đó đao ý sắc bén bay lên cao, hóa thành một cỗ đao ý lang yên xoay quanh thạch thất.

Nhật Nguyệt Luân Hồi đao!

Lâm Tiêu cũng thi triển ra một thức mạnh nhất của mình.

Oanh long long…

Kiếm quang cùng đao mang chạm vào nhau, bộc phát ra lực lượng hủy diệt vô cùng.

Nhất thời trong thạch thất tràn ngập kim sắc nguyên lực cùng bạch sắc nguyên lực, trong phong bạo không nhìn thấy được vật gì, chỉ có gió lốc tàn sát vô tận, dù là tinh thần lực thăm dò cũng nháy mắt bị xé thành phấn vụn, không thể cảm giác.

- Cơ hội tốt!

Ánh mắt Lâm Tiêu đột nhiên ngưng tụ, chẳng những không thuận thế lui về phía sau ngược lại tiến thẳng về phía Kim Minh, tinh thần lực điên cuồng ngưng tụ, hình thành tinh thần nguyên toa điên cuồng xoay tròn cùng lớn mạnh.

Tinh thần nguyên toa!

Trừng lớn mắt, tinh thần nguyên toa vô hình bắn về phía Kim Minh.

- Đáng giận, nếu còn không giết được hắn, xem ra chỉ có thể lui!

Trong tiếng nổ tung, Kim Minh đột nhiên chứng kiến một thân ảnh bay tới, trong lòng cả kinh, theo bản năng bổ ra một kiếm.

Nhưng đúng lúc này…

Tinh thần nguyên toa nháy mắt nhảy vào trong đầu óc Kim Minh, khiến động tác của hắn khựng lại!

- Không tốt, là bí pháp công kích tinh thần lực, Lâm Tiêu này còn là một tam phẩm luyện dược sư, làm sao có thể!

Trong lòng Kim Minh hoảng hốt, có thể trùng kích tinh thần lực của hắn, tuyệt đối chỉ có luyện dược sư tam phẩm trở lên mới làm được.

Sau một thoáng ngây người, Kim Minh lập tức phục hồi lại tinh thần, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ, kiệt lực khống chế trường kiếm chém về phía Lâm Tiêu.

Nhưng chỉ trong tích tắc khựng lại, chiến đao của Lâm Tiêu đã phát sau mà tới trước, đi tới trước mặt của hắn.

Phốc xuy…

Hai mắt trừng lớn kinh hãi, chiến đao chém qua cổ Kim Minh, đầu của hắn nháy mắt bay lên cao, ngay sau đó máu tươi phun ra như suối.

- Ngươi…

Trong miệng chỉ kịp hô lên một chữ, thân hình hắn đã ầm ầm ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức.

Cao thủ giao chiến, thường thường chỉ bị sai lầm nháy mắt là có thể quyết thắng bại, không cho phép một chút phân tâm.

Cho tới bây giờ phong bạo mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

- Cái gì? Kim Minh lại bị giết chết sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Bên ngoài thạch thất, Tử Xa Sơn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.