Võ Đạo Đan Tôn

Chương 52: Đỉnh phong quyết đấu (2)




Phanh!

Đại hán khôi ngô bị đánh trúng bắn ra xa phảng phất như đạn ra khỏi nòng, nguyên khí tráo bên ngoài thân hình ầm ầm nghiền nát, cả người trực tiếp lún thật sâu vào tầng nham thạch, nhưng chỉ trong nháy mắt liền lại lần nữa lao ra, võ giả bào trên thân nghiền nát, trên da thịt lỏa lồ cũng thêm vào vài đạo vết máu, nhưng khéo miệng hắn tràn ra cả tơ máu mới là nghiêm trọng nhất, hiển nhiên trong khi liều mạng một quyền với Đại Lực Ma Viên đã chịu nội thương nhất định.

- Mã Phong, không nên liều mạng với nó, tiêu hao khí lực của nó, chúng ta chậm rãi mài từ từ mài chết nó.

Nam tử hắc y tuấn lãng cầm trong tay song đao hét to lên tiếng, ngay khi đại hán khôi ngô bị đánh bay thì công kích của hắn cũng lộ ra đặc biệt lăng lệ ác liệt, đồng thời nam tử thấp bé cầm trường côn kia cũng điên cuồng tiến công, hai người kiệt lực hấp dẫn lực chú ý của Đại Lực Ma Viên.

- Đội trưởng, ta biết rõ!

Vèo! Vèo!

Đại hán khôi ngô thân hình cao lớn, nhưng hành động lại nhu hòa như gió, mỗi một động tác né tránh đều cực kỳ nhẹ nhàng, lộ ra rất phiêu dật, tự nhiên. Nếu như nói trước kia tiến công của đại hán khôi ngô còn có chút vội vàng vậy thì bây giờ lại lộ ra không vội không chậm.

Mặc dù tốc độ Đại Lực Ma Viên nhanh đến kinh người, mỗi một kích đều sinh ra thanh âm khí bạo kinh người, nhưng không có cách nào công kích được thân thể Mã Phong, mà trên người Đại Lực Ma Viên cũng bị hai người kia liên tiếp đánh trúng, lưu lại đạo đạo vết thương.

- Không nghĩ tới Đại Lực Ma Viên lại lợi hại như vậy, ba người chúng ta liên thủ cũng không thể vây khốn nó.

Mã Phong trong nội tâm cấp tốc suy nghĩ, mặt sắc mặt ngưng trọng:

- Ta mặc dù có nguyên khí hộ thể, nhưng bị Đại Lực Ma Viên đập trúng một quyền cũng không hơn gì, nếu lại bị đập trúng hai quyền chỉ sợ tốc độ và lực lượng đều sẽ ảnh hưởng lớn.

- Không còn ta quần nhau phía trước nữa, đến lúc đó chỉ dựa vào đội trưởng và Hưng Hải ngược lại sẽ càng thêm nguy hiểm.

- Đối mặt với loại tứ tinh yêu thú lực lượng hình như Đại Lực Ma Viên, lực phòng ngự lại mạnh như vậy, chỉ có thể chậm rãi mài đi khí lực của nó, đợi đến khi tổn thương trên người nó ngày càng nhiều, thời gian dần trôi qua sẽ mất đi năng lực phản kháng, đến lúc đó mới có thể tìm cơ hội nhất kích tất sát.

Sau khi bị thương, tâm đại hán khôi ngô Mã Phong ngược lại càng thêm bình tĩnh, không hề vội vàng xao động như lúc đầu nữa.

...

- Thật sự là biến thái!

Lâm Tiêu quan sát trên sườn núi ở phương xa kích động đến toàn thân huyết dịch sôi trào, trái tim nhảy lên, chỉ thấy xa xa phía dưới, ba gã cường giả Hóa Phàm cảnh giao chiến với Đại Lực Ma Viên, những nơi đi qua, vô luận là gốc cây già mấy người ôm, hay là nham thạch như đỉnh núi nhỏ đều nhao nhao sụp đổ, căn bản không ngăn được bước tiến của bọn hắn, từng khối thạch đầu cực lớn bắn ra căn bản không thương tổn được bọn họ chút nào!

- Tứ tinh yêu thú, đây là lực phòng ngự của tứ tinh yêu thú sao?

Trên người Đại Lực Ma Viên đều bị lông dài màu đen rậm rạp bao trùm, mặc dù không có lân giáp che đậy thân thể, nhưng lực phòng ngự lại không kém chút nào, những nham thạch có chứa góc cạnh kia nện lên người Đại Lực Ma Viên không những không thể lưu vết thương trên người nó, ngược lại còn bị nó chấn thành phấn vụn.

Đáng sợ hơn chính là vũ khí của ba gã võ giả trực tiếp bổ trúng Đại Lực Ma Viên cũng không thể mang đến tổn thương trí mạng cho nó, phải biết rằng đây chính là võ giả cấp bậc Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, một đao chém xuống ít nhất cũng có một vạn cân lực lượng, hơn nữa có đao pháp và nguyên khí tăng phúc, nhưng lại chỉ có thể lưu lại vết thương nhỏ trên người nó.

Phải biết rằng trong phân chia đẳng cấp trên Thương Khung đại lục, Chân Võ người tam chuyển đối ứng với tam tinh yêu thú, mà Hóa Phàm cảnh sơ kỳ thì đối ứng tứ tinh yêu thú, trung kỳ đối ứng ngũ tinh yêu thú, hậu kỳ thì đối ứng với lục tinh yêu thú.

Tuy rằng yêu thú phổ biến ngang cấp so với cường giả nhân loại mạnh hơn phần, nhưng ba gã cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đối chiến một đầu tứ tinh yêu thú Đại Lực Ma Viên, lại gian nan như thế, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Đại Lực Ma Viên.

- Đại Lực Ma Viên không hổ là đỉnh tiêm trong tứ tinh yêu thú, lực phòng ngự như vậy thật sự là khủng bố.

Lâm Tiêu xem mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể tự mình gia nhập chiến trường. Nhưng hắn cũng biết, cường giả Hóa Phàm cảnh toàn lực chém ra đao mang, chỉ sợ cũng có thể chém hắn thành hai khúc rồi.

Ầm ầm!

Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, Lâm Tiêu ghé vào trên sườn núi, như si mê như say sưa nhìn xem song phương giao chiến, tràng cảnh như hủy thiên diệt địa kia, đao pháp nhanh đến mức tận cùng, côn pháp không có nửa điểm sơ hở, Lang Nha Bổng nhìn như cồng kềnh lại vô cùng nhu hòa, còn có thân pháp cẩn thận tỉ mỉ, nhu hòa phiêu dật của ba gã cường giả Hóa Phàm cảnh kia nữa, tất cả đều khiến Lâm Tiêu say mê.

Cho dù tốc độ song phương quá nhanh, có chút chiêu thức Lâm Tiêu căn bản không thấy rõ, nhưng vẫn không thể giảm đi kích động trong lòng hắn.

- Đây mới chiến đấu thật sự, đây mới chém giết thật sự a!

Lâm Tiêu cảm giác máu tươi của mình đang sôi trào.

- Trong ba người này luận thực lực, hẳn là song đao nam tử thân là đội trưởng kia mạnh nhất.

Xem chỉ chốc lát, Lâm Tiêu cũng bắt đầu đánh giá ba người, tuy rằng trong ba người song đao nam tử so sánh với đại hán khôi ngô vung vẩy Lang Nha Bổng to lớn và nam tử đen gầy cầm trường côn thép ròng mà nói không có chút gì thu hút, nhưng trong suy nghĩ Lâm Tiêu theo bản năng cảm giác được hắn rất không tầm thường.

- Tuy rằng song đao hắn cầm trong tay thoạt nhìn không có đặc biệt gì, nhưng mỗi một đao chém ra đều tinh chuẩn hung ác, đặc biệt là nhanh, nhanh đến mức tận cùng, nhanh đến mức khiến người không thể phản ứng, vô luận là đại hán khôi ngô hay là nam tử đen gầy đều thay hắn hấp dẫn lực chú ý của Ma Viên.

Lâm Tiêu nhịn không được sợ hãi thán phục, thân pháp, tốc độ và thực lực của ba người này, đã vượt xa tưởng tượng Lâm Tiêu, so ra mà nói, mình mới là Luyện Tủy Kỳ chiến đấu trong Huấn Luyện Quán căn bản chỉ như tiểu hài tử chơi đùa, tuy rằng võ đạo ý chí kiên định, không sợ sinh tử, nhưng lại thiếu khuyết một loại đại khí, một loại đại khí khống chế toàn cục.

Vốn trong suy nghĩ của Lâm Tiêu, chiến đấu chính là không sợ sinh tử, vĩnh viễn không khiếp đảm, anh dũng tiến lên, dùng khí thế áp địch, sinh tử tương bác, đây mới là chân lý chiến đấu, nhưng hôm nay xem xét, Lâm Tiêu lại bị xúc động, chiến đấu chân chính là khống chế tiết tấu, dùng sở trưởng của mình đi đánh sở đoản, vĩnh viễn khống chế bộ pháp trong tay mình, nếu người khác là ngàn nhận thép thì mình là quấn chỉ nhu, như thế mới có thể không gì không đánh được, không chỗ nào địch nổi.

- Lợi hại, thật sự là lợi hại.

Lâm Tiêu xem mà toàn thân kích động, thân thể phập phồng, so sánh với ba người này, mình căn bản không thể gọi là chiến đấu.