Võ Đạo Tông Sư

Chương 46: Tri kỷ không biết gì




Từ lúc Lâu Thành đến thành phố Viêm Lăng đến nay, cái lạnh của những ngày đầu đã vơi dần. Ánh nắng ấm áp lại dịu dàng chiếu xuống mặt đất, khiến người ta cảm thấy khoan khoái lạ thường.

Lâu Thành ngâm nga hát. Cậu khoác áo lông bên ngoài và mặc võ phục của Đại học Tùng Thành bên trong. Cậu đi vào võ quán với những bước chân nhẹ tênh. Cậu đứng trước màn hình lớn tìm tên và mã số của mình.

Vòng đấu loại thứ tư chính là thử thách lớn nhất quyết định bản thân cậu có thể tiến vào vòng tổ đấu hay không! 

Đi được đến bước này, cậu đã trải qua ba thử thách lớn, và từng bước lột xác. Nếu nói suy nghĩ về vòng tổ đấu của cậu vẫn không có thay đổi thì đó chính là nói dối.

Lúc mới thi đấu, vòng tổ đấu chỉ là một thứ xa vời mà ngay bản thân cậu cũng cảm thấy mình không có nhiều hi vọng lọt vào. Nếu có cũng chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi. Mà trong hi vọng nhỏ nhoi ấy, phần nhiều là tâm lý biết đâu mình sẽ may mắn lọt vào, biết đâu đối thủ gặp được sẽ không mạnh lắm. Bởi vì một khi thần may mắn đã soi sáng bạn thì không ai, không quỷ thần nào có thể ngăn cản bạn may mắn!

Nhưng bây giờ, vòng tổ đấu chỉ cách cậu một cánh cửa mà vươn tay ra là có thể chạm tới. Điều này quá mức hấp dẫn, khiến người ta nhịn không được mà tưởng tượng, khiến người ta bắt đầu nuôi hi vọng, bắt đầu cảm thấy phấn khởi và kích động và cũng bắt đầu lo được lo mất. 

Đối thủ gặp phải hôm nay nhất định không được là cường giả cấp chín chuyên nghiệp!

Lâu Thành âm thầm cầu nguyện trong lòng. Ánh mắt cậu dừng số 656 trên màn ảnh.

“Lôi đài số một, trận thứ sáu, số 656: Lâu Thành, mười tám tuổi, không có cấp võ đạo đấu với số 18: Ngô Thế Thông, mười bảy tuổi, cấp hai nghiệp dư.” 

Hôm nay có vẻ may mắn… Lâu Thành mừng thầm. Nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh táo lại. Lôi đài số một? Đây chẳng phải là lôi đài trung tâm sao?

Điều này nghĩa là sẽ có rất nhiều người xem cậu thi đấu!

Dù chưa đến vòng tổ đấu và Top mười sáu, lượng người xem sẽ không nhiều hơn hai ngàn người. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh có mấy trăm ánh mắt đổ dồn về phía mình cũng đủ khiến người ta cảm thấy e ngại và run rẩy. Làm tiêu điểm trong ánh nhìn của người khác, người bị nhìn vừa có cảm giác thích thú, vừa cảm thấy khó mà quen được. 

Hít một hơi thật sâu, Lâu Thành vừa thấy căng thẳng vừa thấy hưng phấn. Cậu lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình và chuẩn bị báo kết quả rút thăm với Nghiêm Triết Kha. Nhưng khi cậu vừa đăng nhập vào QQ thì nhìn thấy ba phút trước cô đã gửi cho một dòng tin nhắn cùng với icon chắp tay trước ngực:

“Đừng là cấp chín chuyên nghiệp, đừng là cấp chín chuyên nghiệp, đừng là cấp chín chuyên nghiệp…”

Lâu Thành bị tin nhắn của cô làm cho bật cười. Trong lòng cậu lập tức cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Cậu mỉm cười trả lời: “Tôi còn tự hỏi sao hôm nay may mắn như thế. Hóa ra là thần may mắn cậu đã chiếu sáng tôi! Chờ khi nào vào học lại, tôi sẽ mời cậu một bữa!” 

Đây gọi là đả xà tùy côn (1). Cậu phải tranh thủ đầu học kỳ sau hẹn Nghiêm Triết Kha đi ăn với mình.

Nghiêm Triết Kha gửi icon nước miếng chảy ròng ròng: “Vậy tôi sẽ không ngại đâu! Mà đối thủ là cấp hai nghiệp dư hay cấp ba nghiệp dư?”

Nhìn thấy câu trả lời của cô, Lâu Thành lập tức nắm tay lại và thầm hô “Yes”. Cuối cùng cậu cũng có cơ hội hẹn riêng với Nghiêm Triết Kha rồi! 

Quả nhiên, chỉ có cùng nhau trải qua một số chuyện mới có thể tự nhiên nói chuyện với nhau rồi tiến đến các bước như hẹn ăn cơm và xem phim…

“Cấp hai nghiệp dư, may mắn hơn nhiều so với tôi nghĩ.” Lâu Thành gửi icon cười to, trả lời cô.

Nghiêm Triết Kha gửi lại icon đắc ý đẩy kính râm: “Tốt! Không uổng công tôi giúp cậu cầu nguyện. Nhưng mà cậu không được chủ quan. Có thể vào được vòng thứ tư, đối thủ của cậu chắc chắn không phải là kẻ yếu. Hơn nữa, dù sao cũng là cấp hai nghiệp dư, chuyện “lật thuyền trong mương” vẫn có khả năng xảy ra.” 

Lâu Thành cười tủm tỉm trả lời: “Cảm ơn huấn luyện viên Nghiêm đã chỉ bảo!”

Trong lúc cười cười nói nói với Nghiêm Triết Kha, dòng người xếp hàng trước mặt đã vơi đi, lúc này đã đến lượt cậu. Cậu còn chưa kịp mở miệng thì cô gái trực ở quầy dịch vụ tên Ninh Linh đã mỉm cười nói: “Cậu nhất định phải cẩn thận đối thủ hôm nay. Tôi tin là cậu sẽ giành được chiến thắng.”

Âm cuối của cô ta hơi lên cao, nghe khá hoạt bát. 

Nhất định cẩn thận? Đối thủ hôm nay có vẻ không đơn giản sao? Lâu Thành mỉm cười trả lời: “Cậu ta có gì đặc biệt?”

“Cậu ta là đệ tử tục gia (2) của Đại Hành Tự!” Ninh Linh vừa nói vừa đóng dấu vào tờ thông tin chi tiết về Ngô Thế Thông rồi đưa cho Lâu Thành.

Đệ tử tục gia của Đại Hành Tự? Lâu Thành ngẩn người ra. Sự nhẹ nhõm lúc nãy đã biến mất và thay vào đó là sự căng thẳng. Cậu đưa tay nhận lấy tờ thông tin. 

Đại Hành Tự cùng Thượng Thanh Tông, Thục Sơn Trai, Yên Triệu Đường, Ngô Việt Hội, câu lạc bộ Long Hổ, câu lạc bộ Tinh Hải,… là một trong mười hai thế lực cao nhất. Hơn nữa, Đại Hành Tự còn có sự truyền thừa từ xa xưa, có chân lý của cửa phật.

Cho nên thực lực của đệ tử tục gia này như thế nào, cậu có thể tưởng tượng ra được!

“Ngô Thế Thông, người thành phố Viêm Lăng, mười bảy tuổi, là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự…” Lâu Thành đọc thầm thông tin viết trên giấy. Tờ thông tin này không viết Ngô Thế Thông am hiểu về loại võ công gì. Nhưng dựa việc đánh bại được cấp bảy nghiệp dư ở vòng thứ nhất, loại được cấp ba nghiệp dư ở vòng thứ hai, thắng được cấp hai nghiệp dư ở vòng thứ ba, cậu có thể nhận ra cậu ta phát huy thực lực rất ổn định. Hơn nữa, cậu ta chắc chắc không phải là cấp hai nghiệp dư bình thường và còn ẩn giấu tuyệt chiêu của mình! 

Cậu thở sâu rồi đi sang một bên, nhắn thông tin đối thủ cho Nghiêm Triết Kha.

Nghiêm Triết Kha gửi icon cún ngốc trừng mắt: “Sao lại là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự. Cơ mà sao cậu ta chỉ đạt được cấp hai nghiệp dư thôi vậy…”

Bị câu nói sau của cô làm cho bật cười, sự căng thẳng trong Lâu Thành đã vơi đi một chút. Cậu trả lời: “Có lẽ là vì tuổi còn nhỏ, cũng có thể là lúc tham gia thi đấu định cấp không được may mắn lắm.” 

Đây không phải chỉ là lời nói đùa. Thi đấu định cấp cũng tương đương việc so vận may với nhau. Bởi vì từ cấp bốn chuyên nghiệp trở xuống, số người có thể thăng cấp được đều đã được quy định cố định. Dựa vào mười đến mười lăm phần trăm người đăng kí tham gia mà chia ra số lượng tổ đấu nhất định. Hai người mạnh nhất tổ đấu sẽ tiến vào vòng cuối cùng. Nếu như kém may mắn, bị chia vào tổ mạnh, gặp phải những cường giả mạnh hơn mình, bạn chỉ có thể trơ mắt nhìn những kẻ yếu hơn bản thân thành công thăng cấp võ đạo vì được chia vào tổ toàn kẻ yếu, trong khi bản thân thì thăng cấp thất bại.

Vì thế, Lâu Thành coi Ngô Thế Thông như một cao thủ cấp một nghiệp dư.

Đương nhiên, Lâu Thành vẫn chưa loại trừ khả năng Ngô Thế Thông chỉ tham gian thi đấu định cấp một lần và sau này chưa tham gia lại. Cho nên thực lực của cậu ta không thể nào dựa vào cấp võ đạo để tính toán được. 

Nghiêm Triết Kha gửi icon sờ đầu: “Cho dù thế nào thì chắc cậu ta vẫn chưa đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Hôm qua cậu đã đánh bại được Kim Đào nên hôm nay cậu có hi vọng thắng được cậu ta.”

Nếu là trình độ chuyên nghiệp, như vậy cậu ta tham gia vì… Lâu Thành gửi icon tự tin vỗ ngực: “Huấn luyện viên Nghiêm yên tâm. Qua trận đấu hôm qua, tôi rất có lòng tin ở bản thân, không thấy sợ hãi đâu!”

Nghiêm Triết Kha gửi icon có dòng chữ “tức giận rồi nha”: “… Võ công Đại Hành Tự rất nhiều. Không biết sở trường của cậu ta là gì nên không thể tính toán đường đi nước bước trước được.” 

Đây là những thông tin thường thấy của võ đạo, Lâu Thành chỉ cần tìm một lát là tìm được điều mình muốn biết. Đại Hành Tự có Phật Thuyết Đại Quang Minh Kinh và hai bộ tuyệt học là Thai Tạng và Kim Cang. Trong đó Thai Tạng giới của Bất Động Minh Vương được khai triển thành các loại đấu pháp thiên về thân thể như Kim Cang Bất Hoại, Kim Chung Tráo,… Kim Cang giới của Trí Quyền Ấn khai triển thành các loại võ công thiên về thiền như La Hán Quyền. Bí pháp Đại Uy Đức khai triển thành các loại tuyệt học mạnh mẽ như Thích Già Trịch Tượng Công. Kim Cang Ấn được khai triển thành các loại công pháp ngoại môn như Đại Khai Bi Thủ, Đại Suất Bi Thủ. Võ công mà đệ tử tục gia có thể học quá nhiều. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể đoán trước được Ngô Thế Thông am hiểu loại võ công nào, có lối tấn công ra sao.

“Mà trận đấu của tôi có chiếu lại trên màn hình lớn hôm nay…” Lâu Thành gửi icon run rẩy. Đối thủ hôm nay biết cậu có sở trường gì nhưng cậu lại không biết gì về cậu ta.

Lúc này, Nghiêm Triết Kha trả lời lại mà không dùng icon: “Vậy cậu xem xem trên màn hình lớn có chiếu lại trận đấu của cậu ta hay không? Tôi sẽ truy cập vào trang thông tin của cuộc thi xem sao.” 

Lúc sắp đến chín giờ, Nghiêm Triết Kha gửi icon hai mắt mờ mịt: “Trên trang đó không có võ công gì tương tự. Cậu ta thắng rất dễ dàng, hoặc là đơn giản đến không cầu kỳ…”

Nhìn cô vì cậu mà bận rộn kiếm tài liệu thông tin, trong lòng Lâu Thành cảm thấy rất ngọt ngào. Lần đi Viêm Lăng này, không chỉ có thực lực và tâm tính cậu thay đổi mà mối quan hệ với Nghiêm Triết Kha cũng đã được kéo gần lại một chút.

Để cô ấy góp mặt vào sự thành công của mình, cô ấy sẽ dần quan tâm, lo lắng cho cậu hơn. Và hai người không còn chỉ trò chuyện suông trên mạng như trước nữa. 

Đương nhiên, bạn học Tình Thánh đã từng bảo rằng cảm giác “có vẻ như cô ấy thích mình” là ảo giác đứng đầu trong ba ảo giác lớn trong đời. Vì thế, cậu không thể lạc quan một cách mù quáng được.

“Những trận chiếu lại trên màn hình cũng không có chiếu các loại võ công của đệ tử Đại Hành Tự.” Cậu trả lời rồi gửi thêm icon mỉm cười: “Được rồi, cứ coi đây như một trải nghiệm võ đạo đi. Sống trên đời khó tránh khỏi những lúc không biết đối thủ của mình như thế nào. Điều này sẽ giúp tôi rèn luyện cách đưa ra phán đoán trong trận đấu và cách phát huy thực lực trong trường hợp này.”

Trải qua mấy ngày vừa rồi, tâm tính của cậu biến hóa rất nhanh. Lúc này, ngược lại cậu lại an ủi Nghiêm Triết Kha. 

Nghiêm Triết Kha gửi icon gật đầu: “Ừ ừ. Đúng vậy. Dù chúng ta không biết cậu ta có am hiểu loại võ công gì nhưng vẫn có thể phân loại các loại võ công mà các đệ tử tục gia bọn họ có thể học. Nhắm đến các loại võ công có khả năng cậu ta am hiểu, để ý đến các lối tấn công đặc biệt, phải chuẩn bị kỹ càng, như thế lúc đấu, cậu sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.”

“Huấn luyện viên Nghiêm thông minh!” Lâu Thành thật lòng khen một câu.

Hai người lập tức thu thập tài liệu và bàn bạc về vấn đề này. Trong lúc đó, Lâu Thành đến quầy dịch vụ để tìm hiểu thêm thì phát hiện các cô trái trực ở đó cũng không rõ Ngô Thế Thông am hiểu loại võ công gì. 



Trên một chỗ ngồi gần lôi đài trung tâm, Lưu Ứng Long lại đến quan sát trận đấu của Lâu Thành. Có vẻ như anh ta mong Lâu Thành sẽ tiếp tục vào được vòng trong. Dù sao thì việc bị bại bởi một người trong Top ba mươi hai cũng nghe xuôi tai hơn!

Bên cạnh anh ta là các đệ tử của võ quán Bạch Viên. Trải qua vòng thứ tư, tất cả các đệ tử đã bị loại. 

“Ngô Thế Thông, người này không hề đơn giản…” Tần Chí Lâm thở dài. Cùng là người Viêm Lăng nhưng người ta mới mười bảy tuổi đã là đệ tử tục gia của Đại Hành Tự và là cao thủ cấp hai nghiệp dư. Mỗi lần nghĩ đến điều này, cậu ta đều hâm mộ Ngô Thế Thông muốn chết.

Lưu Ứng Long: “Đây là trận long hổ tranh đấu…”

… 

Cách bọn họ không xa, một chàng trai với cơ thể cường tráng mặc một bộ võ phục màu đỏ vàng của đệ tử tục gia Đại Hành Tự, nhìn lên màn hình lớn. Một lúc lâu sau, cậu ta lẩm bẩm:

“Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích…”

… 

Sau khi trận thứ tư ở lôi đài trung tâm kết thúc, Lâu Thành đã nắm sơ được các loại công pháp của cảnh giới Luyện Thế và Đan Khí của Đại Hành Tự. Và trong lòng cậu cũng đã phác họa sơ ra cách mà cậu sẽ ứng phó.

“Tôi phải đi tĩnh tâm đây.” Lâu Thành gửi icon phẩy tay.

Nghiêm Triết Kha gửi icon nắm tay cổ vũ: “Tôi sẽ cho cậu mượn trí tuệ tuyệt vời và sự may mắn đè ép mọi sự xui rủi của tôi!” 

Sau đó, cô chủ động gửi một đoạn ghi âm cố vũ cậu.

Lâu Thành cười tủm tỉm, ấn mở đoạn ghi âm. Cậu lập tức nghe được một giọng nói quen thuộc:

“Tiến lên, chàng trai! Tiến về phía thắng lợi nào!” 

Mọi sự thấp thỏm, lo lắng trong cậu bị giọng nói trong trẻo của cô xua tan đi. Cậu lưu đoạn ghi âm kia lại.

Lần thứ ba nghe giọng Nghiêm Triết Kha cổ vũ mình, cậu đã không còn cảm giác vui mừng nữa. Mà thay vào đó là cảm giác ấm áp, bình thản, tốt đẹp giống như cảm giác mỗi khi cậu quay về nhà.

Cậu cất điện thoại lại và đứng dậy. Cậu bước đến lôi đài trung tâm, bước về phía đang thu hút hàng ngàn ánh mắt của người xem. Lúc này, trong lòng cậu đang rực cháy khí thế chiến đấu. 

Đệ tử tục gia của Đại Hành Tự thì sao chứ!

(1) Đả xà tùy côn: đáng rắn tùy vào côn, gậy.

(2) Đệ tử tục gia: những phật tử ở và tu hành ngoài chùa.