Vợ Đẹp Trộm Tim: Đại Thiếu Phúc Hắc Đừng Phách Lối

Quyển 1 - Chương 48: Bạn Trai Cũ




Hạ Toa vốn cho là Tang Thuyết nói đi du lịch chỉ là đến một điểm du lịch nổi tiếng nào đó, không thể nghĩ đến là một bãi biển riêng. Những thứ này khiến Hạ Toa có chút giật mình, chỉ là nhớ tới Tuyết Thiếu thì cũng hiểu, người có tiền tự nhiên biết tất cả những người có tiền, một bãi biển mà thôi lại có gì lạ.

"Đây là đảo nhỏ của một người bạn của chị , em xem những người đến đây hơn phân nửa đều biết hắn , hắn là người quen biết rộng , lại là người rộng lượng, chỉ có một chút không tốt, rõ ràng là con em thế gia, thế mà chẳng khác nào người bình thường. Chúng ta sẽ ở trong tòa nhà kia, buổi tối chị dẫn em đi dạo một vòng. Bây giờ chúng ta mang đồ để vào phòng đi , chị dẫn em ra chỗ thuê xe máy nước đi một vòng trên biển ." Tang Thuyết trực tiếp bỏ quên Tần Di, lấy lòng nhìn Hạ Toa nói.

Cũng không phải nói cô thật bỏ quên Tần Di, chỉ là Tần Di đi cùng với cô rất nhiều lần, nên cũng không cảm thấy mới lạ nữa , chủ yếu cô nghĩ khoe khoang bản lĩnh đi xe máy nước của mình .

Ba người đi tới chỗ cho thuê xe máy nước ở ngoài bãi biển , không đợi Tang Thuyết mở miệng, người nọ liền phái hai người đẩy hai chiếc ra ngoài biển , đưa cho Tang Thuyết và Tần Di. Cũng không phải nói người nọ thông minh, chỉ là hắn nhìn thấy Tần Di ra hiệu mà thôi.

"Tiểu Di, chúng ta đua một cuộc không?" Tần Di ngồi trên xe máy nước, nhìn Tang Thuyết nói.

"Đua thì đua, ai sợ cô ." Tang Thuyết nhàn nhạt nói một tiếng , trực tiếp khởi động , xông ra ngoài.

"Hạ Toa ngồi chắc, Tang Thuyết, chị lại ăn vạ." Nhìn Tang Thuyết đã lái thật là xa, Tần Di lớn tiếng la hét.

Xe máy nước có tốc độ rất nhanh, ở nơi này trên mặt nước dong ruổi , bọt nước văng lên đã sớm làm ướt tóc, Hạ Toa ôm thật chặt Tần Di, chỉ nghe được gió đang gào thét bên tai.

Tang Thuyết hả hê nhìn Tần Di ở phía sau , lại tăng tốc độ nhanh hơn, ở trên mặt biển thoải mái dong ruỗi .

"Tang Thuyết !" Một người đàn ông từ phía sau đuổi theo, đi đến bên người Tang Thuyết.

"Tiểu Phàm?" Nhìn người tới, Tang Thuyết có chút không xác định.

" Uh , Nhậm Kiến cũng ở đây a!" Tiểu Phàm cười nhạt, cầm lên điện thoại giắt trước ngực hô to, " Nhậm Kiến, Nhậm Kiến, Tang Thuyết đang ở đây!"

Tang Thuyết vừa nhìn hắn cầm điện thoại lên , cũng biết tình huống không xong , vặn mạnh tay ga, xông ra ngoài. Còn chưa kịp đi , rất nhanh liền bị mấy chiếc xe máy nước khác vây vào giữa, không cách nào rời đi.

" Chị Thuyết, chị cần gì phải vậy?" Tiểu Phàm từ phía sau đuổi theo, có chút bất đắc dĩ nói.

"Đúng vậy , chị Thuyết, Nhậm Kiến lập tức tới ngay, chị không muốn gặp anh ấy sao?" Trong đó một người khác biết Tang Thuyết thở dài nói.

"Chị Thuyết, chị biết Nhậm Kiến rất thích chị , ban đầu là chị chủ động chia tay đã làm thương tổn anh ấy, chẳng lẽ chị không phải nên gặp anh ấy một lần sao?"

"Tiểu Tuấn, Tiểu Tiêu, Tiểu Phàm, Tiểu Lục, chị biết rõ mấy em đều là bạn tốt của hắn, lời nói bây giờ của chị không thể tốt hơn so với các em. Chị cùng hắn cũng không thể đi tới cuối cùng, mấy em mới đến ba mươi thì chị đã bốn mươi rồi, mọi người bốn mươi thì chị đã năm mươi. Không nên làm khó chị , để cho chị đi thôi." Nhìn mấy chàng trai đang vây quanh cô, những hình ảnh trước kia lại quanh quẩn trong đầu .

"Nói dối, em muốn trốn tránh tới khi nào, em có dám nói rằng em chưa bao giờ yêu tôi sao?" Đang lúc mấy người không biết làm sao thì Nhậm Kiến chạy tới.

" Anh Nhâm , chị Thuyết, hai người từ từ tán gẫu, bọn em đi trước." Mọi người vừa nhìn chính chủ đến, cũng liền thức thời lui ra ngoài.

Tần Di thấy Tang Thuyết bị vây khốn, nhanh chóng hướng này chạy tới, nhanh đến thì thấy đám người cứ như vậy tản ra, cũng liền quay lại đầu đi ra ngoài. Người đàn ông đi với Tang Thuyết không cần đoán cũng biết là người nào. Chuyện của Tang Thuyết cô cũng biết một chút, cô thật ra thì cũng cảm thấy hai người bọn họ quả thật nên nói chuyện, có những lời cũng nên nói một chút rõ ràng.

"Người kia là bạn trai của Tang Thuyết ." Hạ Toa quay đầu lại tìm hiểu xem bóng lưng của người đàn ông kia, có chút tò mò hỏi.

"Đúng, người kia rất được." Tần Di gật đầu lên tiếng.

"Có muốn đi dạo một vòng không, hay là đi về?" Tần Di hỏi ý kiến Hạ Toa .

"Tần Di, chúng ta quay về, cậu dạy cho mình điều khiển xe máy nước có được không?" Nhìn người khác đều là tự mình chạy , chỉ có cô là đi theo Tần Di , trong lòng có chút không thoải mái , rất muốn học .

" Được." Tần Di vừa nói vừa hướng bên bờ đi tới.

Nhìn Tang Thuyết không nói lời nào, Nhậm Kiến cứ như vậy lẳng lặng đi theo bên cạnh cô, cô nhanh, hắn cũng nhanh, cô chậm, hắn cũng chậm, hai người thủy chung giữ vững song song.

Tang Thuyết thở dài, nghiêng đầu nhìn một chút Nhậm Kiến đi theo bên cạnh mình , trong lòng cũng là vô vị hỗn tạp, cô đương nhiên là thích Nhậm Kiến , nếu không phải là hai người kém quá nhiều tuổi , cô có lẽ thật sẽ cùng hắn , nhưng.

"Thuyết Thuyết cẩn thận." Thấy trước mặt một chiếc xe máy nước cứ như vậy chạy tới đây, Nhậm Kiến vội kêu Tang Thuyết.

" Rầm " chờ Tang Thuyết phản ứng kịp, dồn sức chuyển hướng, kết quả còn chưa kịp đi đã bị người đụng ngã , cùng nhau ngã vào trong nước.

" Anh xảy ra chuyện mau tới đây." Nhậm Kiến cầm điện thoại lên phân phó , vội nhảy xuống nước, đi kéo Tang Thuyết.

"Con mẹ nó , mày không có mắt à?" Người đàn ông vừa mới va chạm với Tang Thuyết, nhìn Nhậm Kiến và Tang Thuyết la hét.

"Anh nói ai đó?" Thấy thái độ phách lối của đối phương , Nhậm Kiến sắc mặt của trầm xuống, nhìn đối phương nói.

" Tao nói mày đấy ? Làm sao? Đại gia ta là con trai của Bàng gia , Bàng Húc ." Người đàn ông khinh thường nhìn Nhậm Kiến , kêu gào.

Bàng Húc là con trai nhà Bàng gia , nhưng ở nhà cũng không được chiều , lần này tới bãi biến này cũng bởi vì lão già nhà hắn cho hắn đi đến là muốn cùng Tiêu Dục nhà họ Tiêu làm thân. Thế nhưng cũng không nhận ra Nhậm Kiến với Tang Thuyết , hắn liền tự nhận hai người chẳng qua là những người đi theo người khác nên mới dám to gan như vậy.

"Anh Nhâm, chị Thuyết, hai người thế nào?" Mấy người nguyên bản là có chút tòn mò, cho nên tuy nói rời đi, nhưng là vẫn không có cách quá xa, vừa nhìn tình huống không đúng, vội chạy tới.

"Anh không sao, Thuyết Thuyết em không sao chớ." Nhậm Kiến nhìn mấy người, quay đầu nhìn Tang Thuyết ân cần hỏi thăm.

"Không có việc gì." Nhìn Nhậm Kiếm trong mắt tràn đầy nhu tình, Tang Thuyết tâm dựng phòng tuyến từng điểm từng điểm hỏng mất.

" Xe máy nước của em hỏng, anh chở em thôi." Nhậm Kiến nhìn mấy mảnh vỡ trôi lơ lửng trên mặt nước nói.

"Ừ." Nhìn ánh mắt mong đợi của Nhậm Kiến , Tang Thuyết không đành lòng cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt gật đầu đồng ý nói.

"Tiểu Phàm, gọi người ta tới đem chiếc xe này lái đi, đúng rồi các cậu ai biết Bàng gia là làm gì không ? Người này các cậu có biết không ?" Nhậm Kiến đem xe đẩy , ngồi trên xe, duỗi tay cho Tang Thuyết , đợi Tang Thuyết ngồi vững vàng xong, có chút khinh bỉ nhìn người vẫn còn ở trong nước tự xưng con trai thứ Bàng Húc của Bàng gia hỏi.

Mấy người lắc đầu một cái, bày tỏ không hề ấn tượng.

Bàng Húc vốn là muốn lừa gạt Nhậm Kiến , nhưng khi nhìn đến mấy ngươi , kinh hãi hận không có chìm ở trong nước không nên ra . Hắn mặc dù không biết Nhậm Kiến, nhưng phía sau hắn mấy người kia hắn đều là biết, đó là Du Thứ của Câu Lạc Bộ Tứ thiếu a, mỗi người đều là hắn không đắc tội nổi.

"Anh Nhâm , người này em thật là nhớ có chút ấn tượng, nhớ gần đây cùng Tiêu gia nhà em có tiếp xúc, em có nghe trợ lý nói qua, có một người tên gì nhỉ, à Bàng Sáng , muốn đấu thầu một hạng mục của công ty em ." Tiêu Dục nhìn kỹ Bàng Húc, suy nghĩ kỹ nửa ngày mới nhớ tới.

"A, Tiểu Tiêu, em biết nên làm như thế nào sao." Nhâm Kiến nhìn Tiêu Dục khẽ mỉm cười nói.

"Anh Nhâm em biết rõ ." Tiêu Dục gật đầu một cái bảo đảm.

Bàng Húc vốn là còn âm thầm may mắn không có bị nhận ra , thế nhưng lúc này là hối hận đến nỗi ruột xanh mét rồi, ông cụ không lột da các của hắn mới là lạ chứ? Hắn rất muốn trốn, nhưng không có tiền chạy trốn thế nào a. Bàng Húc suy nghĩ một chút vẫn là quyết định mở miệng cầu xin Nhậm Kiến, hắn không phải kẻ ngu, nhìn đến mấy người bọn họ đối với hắn tôn kính như vậy, hiển nhiên thân phận địa vị còn phải so với bọn hắn cao hơn . Chỉ tiếc không đợi hắn mở miệng, mấy người thấy Nhậm Kiến rời đi cũng liền lập tức giải tán .