Vô Địch Hắc Quyền

Chương 142: Thiết Sa Chưởng




Chỉ cần nhắc tới Thiết Sa Chưởng đa số người trong nước đều biết đến, hơn nữa còn có thể nói ra vài điều về nó, nhưng mà hỏi tận căn nguyên của môn võ này thì không phải ai cũng rõ ràng.

Ở trên mảnh đất Trung Hoa rộng lớn có hàng trăm môn phái được lưu truyền cho đến nay, phần lớn mỗi môn phái đều có công phu Thiết Sa Chưởng riêng của phái mình, mặc dù có rất nhiều chủng loại, nhưng luyện pháp lại na ná như nhau. Thiết Sa Chưởng sớm đã trở thành môn võ mà trong chốn võ lâm ai ai cũng biết, hiện nay nó là một loại kỹ thuật phổ biến.

Thiết Sa Chưởng là một phương pháp luyện tập rất đặc biệt, chính là luyện cho tay trở nên cứng rắn, chúng ta đều biết: Bàn tay người do da, cơ nhục, mạch máu, cốt cách, thần kinh cấu thành huyết nhục chi chưởng, cánh tay bình thường rất yếu ớt. Nhưng nhờ vận dụng phương pháp luyện công đặc thù, trong thời gian ngắn sẽ khiến cho toàn bộ tay, cơ nhục, mạch máu, xương cốt, dây thần kinh, đều phát sinh biến hóa vi diệu, vừa sắp xếp cẩn thận phương hướng luyện tập, vừa thừa nhận cường độ áp lực tăng dần, xương tay dần trở nên kiên cố, thần kinh cũng không còn yếu ớt nữa.

Bởi vậy cao thủ Thiết Sa Chưởng chỉ cần một kích rất dễ dàng phá hư não bộ, nội tạng đối phương, thậm chí có thể tử vong. Sau khi đạt tới cảnh giới cao hơn, liền có thể thuận lợi dụng sức mạnh dương kính kích nát khớp xương địch nhân, hoặc sử dụng âm kính thương tổn não bộ cùng nội tạng, dồn đối phương vào chỗ chết mà bề ngoài không nhìn thấy vết thương. Bởi vậy một số quyền gia cho rằng: "Thiết Sa Chưởng là một kỹ thuật dùng để giết người, vì vậy rất bài xích nó". Nhưng về phương diện khách thì Thiết Sa Chưởng còn được xưng là "Tiên Nhân Chưởng" hoặc "Thần Sa Chưởng" tuyệt đối không dễ dàng truyền thụ.

Người phát dương quang đại Thiết Sa Chưởng chính là Cỗ Nhữ Chương đại sư, ông ta có thể xem như là đệ tử Thiếu Lâm, truyền kỳ về ông ta cũng không hề ít. Nghe nói có một lực sĩ nước Nga đến Tây Qua Viên của Nghiễm Châu biễu diễn trò "Đại lực hí" (1). Lúc này ông ta cùng đồ đệ cũng tới xem, "Lực sĩ" vừa ra trận liền dắt ra một con ngựa hung dữ, tuyên bố rằng trừ hắn ra không ai có thể tiếp cận thớt ngựa này, có người Trung Quốc nào dám lên thử một lần mà không chết dưới vó ngựa này thì hắn dâng tặng hai trăm đồng bạc.

Trong những người xem có người nhận ra Cỗ Nhữ Chương, liền lớn tiếng hô lên: "Thằng cha nước Nga kia, chớ nên khoác lác, có Thiết Sa Chưởng Cố võ sư ở đây!" Vì hạ thấp uy phong của người ngoại quốc, chấn hưng tráng khí của người trong nước, Cỗ Nhữ Chương vui vẻ chấp nhận. "Lực sĩ" thấy ông ta dũng khí hiên ngang, biết không phải kẻ đầu đường xó chợ, trước hắn muốn để cho thầy thuốc kiểm tra chứng nhận thân thể "không có gì khác thường" mới để cho tỷ thí.

Ngay từ đầu trận tỷ thí, ngựa dữ chưa kịp dương oai, Cỗ Nhữ Chương đã bước nhanh tới gần thân ngựa, xuất chưởng vỗ mạnh lên lưng ngựa, ngựa dữ lập tức không thể động đậy, đến ngày thứ hai thì không chịu ăn rồi chết. Thầy thuốc giải phẫu thi thể ngựa, phát hiện nội tạng đã bị trọng thương nghiêm trọng". Lực sĩ bị dập tắt kiêu ngạo, liền ảo não cuốn gói ra đi, đây là chuyện võ lâm cách đây ba mươi năm, các cụ già ở Nghiễm Châu đến nay vẫn còn lưu truyền câu chuyện này, nhiều lão võ giả từng tự thân chứng kiến điều này, bởi vậy có thể thấy rằng Thiết Sa Chưởng có uy lực rất cường đại.

Diệp Thiên Vân nhận định hai tay người trước mặt nhất định là đã luyện qua Thiết Sa Chưởng, hơn nữa hẳn là không quá thành công. Bởi vì tay luyện tập Thiết Sa Chưởng trong thời gian dài cho nên đã hơi chuyển sang màu đen thâm, tất nhiên không phải màu đen chính thức, chỉ là gây cho người ta một loại cảm giác khác biệt rất lớn so với người bình thường. Về phần tại sao chưa thành công, đó là người luyện Thiết Sa Chưởng đều phải ngâm tay vào nước nóng tẩm dược liệu, khi bọn họ luyện xong thì tay cũng không đen, ngược lại rất trắng, hơn nữa đặc biệt mềm mại. Đây là tác dụng của dược vật, bởi vì trong tài liệu có một loại dấm chua rất đặc biệt, nó có thể làm cho da tay mềm mại và trắng hơn.

Tôn Vũ nhìn thấy mấy người ở trong phòng đều đang đánh giá hắn, liền ôm quyền vừa cười vừa nói: "Khi còn bé yêu thích võ thật, cho nên tự học Thiết Sa Chưởng, nhưng mà không nắm giữ được chừng mực, một lòng muốn nhanh chóng học thành, cho nên mới thành như vậy". Hắn gây cho người ta có một cảm giác rất hào sảng, lời nói rất rõ ràng không hề giấu diếm.

Tôn Vĩnh Nhân nhìn đến mặt mày nhăn nhó, chưa nói đến màu sắc, hay là tay thô ráp đến như vậy cũng làm cho người ta thấy trong lòng tê dại, hắn cũng hơi kính nể nói: "Chắc hẳn ngươi là một người rất cố chấp, tay biến thành cái dạng gì cũng không quân tâm, vì võ thuật cái gì cũng không cần, liều mạng luyện tập thành cái dạng như vậy?"

Diệp Thiên Vân cũng là tự học võ thuật, bởi vậy đối với chuyện này hắn vô cùng cẩn thận, luyện công chú ý theo đúng trình tự mà tiến dần. Mặc dù có phương pháp tốc hành nhưng mà có thể tạo thành không ít tổn hại đối với thân thể, tuổi còn trẻ chưa biểu hiện ra, nhưng đến khi đã nhiều tuổi thì xuất hiện đủ loại bệnh tật, bởi vậy hắn mở miệng nói: "Tự học Thiết Sa Chưởng quả thật có sự nguy hiểm nhất định, ngươi nên sớm trị liệu cho thỏa đáng đi".

Tôn Vũ sau khi nghe xong chỉ ung dung cười cười, dường như không có để chuyện này vào lòng, hắn đưa cặp mắt hữu thần nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Bệnh của ta đúng là không tốt lắm, không nói chuyện làm mất hứng này nữa, sư thừa của ngươi là là gì? Mấy tháng liền ở đâu làm cho ta rất bứt rứt khó chịu, chúng ta có thể luận bàn một chút chứ?"

Diệp Thiên Vân vừa nghe vậy thì cảm thấy người kia cũng giống như mình, hắn cũng đã một thời gian khá lâu không cùng người đánh đấm rồi, lúc tỷ thí trên tàu thì những người đó cũng không phải võ giả, bởi vậy rất thống khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, ta cũng vậy, bị đè nén vài ngày rồi".

Tôn Vũ nghe vậy rấy cao hứng, có thể tìm được một đối thủ ở nước ngoài cũng không dễ dàng, hắn theo thói quen khởi động thân thể, sau đó mở miệng nói rằng: "Ở Cựu Kim Sơn ta cũng đã ở võ quán quyết đấu vài lần, mỗi lần đều chỉ hai ba chiêu, ngay cả thân thể cũng chưa kịp nóng lên, thật sự là làm cho kẻ khác thất vọng".

Tôn Vĩnh Nhân ở bên cạnh sau khi nghe vậy cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn kêu lên: "Hay lắm! Chúng ta xuất phát từ trong nước, ở trên tàu đánh đã nhiều, cũng chưa gặp đối thủ, hôm nay ngươi nhất định phải để cho chúng ta đại khai nhãn giới".

Harrison đang ngậm xì gà nghe vậy cười ha hả, hắn ho khan vài tiếng, đến mức nước mắt chảy ra, cố nén cười nói với Tôn Vĩnh Nhân: "Miệng của cậu quả thật không nhường nhịn ai mà, cậu ở trên thuyền cũng đã không ít lần lắm lời cùng tôi, chờ một lát nữa cậu trước tiên thử đấu với Tôn Vũ một trận, xem có phải là cậu rất lợi hại hay không".

Tôn Vĩnh Nhân cũng chỉ dám nói ngoài miệng, lúc ở võ quán hắn một chiêu cũng không học được, bởi vậy chột dạ nói: "Tôi cùng hắn đều là họ Tôn, năm trăm năm trước không chừng có chút quan hệ, người một nhà đánh nhau không phải là phong cách của tôi".

Harrison bất đắc dĩ cười cười, nói với Tôn Vũ: "Ngài không nên so đo, hắn là người như vậy". Lại hướng về phía Diệp Thiên Vân, hỏi: "Cải lương không bằng bạo lực, tôi nghĩ hai người ở đây luận bàn một lúc, cũng để cho chúng ta kiến thức thêm về võ thuật thật sự của Trung Quốc". Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tôn Vũ đồng ý nói: "Hi vọng có thể cùng ta đánh một trận thật thống khoái, nếu không thì ta phải sớm về nước rồi". Hắn nói ra một câu kỳ lạ như vậy, khiến cho mấy người Diệp Thiên Vân nghe không hiểu gì.

Harrison ho khan hai tiếng để khỏa lấp, nói: "Chuyện này sau này hãy bàn! Ở nơi này của tôi có một chỗ chuyên dùng để huấn luyện tràng quán, bây giờ chúng ta đi thôi!"

(1) "Đại lực hí": Dùng sức mạnh để làm trò.