Vô Địch Hắc Quyền

Chương 321-325: Ngày rời khỏi võ lâm (10 - 14)




Diệp Thiên Vân về tới võ quán đã là 12h30, Ngô Đại Quần và Vu Hinh Nguyệt đều lo lắng chờ đợi, vừa thấy Diệp Thiên Vân liền không khỏi hỏi đông hỏi tây, liên miệng hỏi chuyện Lam Thiên võ quán.

Diệp Thiên Vân chỉ nói mình lạc đường, tìm nữa ngày mới thấy cho nên chậm trễ, khiến cho hai người trợn trừng mắt. Tần Hoàng Thị cũng không lớn, vô luận ở nơi nào tùy tiện bắt xe đều có thể đến nơi, bọn họ rất khó tin tưởng Diệp Thiên Vân vì lạc đường là đến chậm.

Thấy hắn về hai người Ngô Đại Quần và Vu Hinh Nguyệt đều an tâm, chỉ cần người không có chuyện gì, vậy tất cả đều ổn, cho nên liền về phòng ngủ.

Diệp Thiên Vân sau khi trở lại phòng mình có chút hưng phấn, lần đầu hắn dùng Hình ý hổ hình giao thủ cùng người khác, tuy rằng hiện tại luyện còn chưa tinh thuần, chỉ có thể nói là mức đầu tiên, bất quá toàn bộ uy lực hổ hình quả thật không nhỏ, nhất là một chiêu Hổ phác kia, kết hợp với Kim chung tráo quả thật là lợi khí giết người.

Hổ hình so với Ngũ hình quyền còn cao thâm hơn, khó luyện hơn, mới luyện một chút hiệu quả so với Ngũ hình quyền cao hơn nhiều lắm. "Hình ý hổ hình hổ trong hổ" cũng không phải nói suông, hơn nữa hổ hình còn tăng thêm tiềm lực, Diệp Thiên Vân hiện tại đã luyện đến giai đoạn thuần thục, chỉ cần không ngừng rèn luyện, vật công phu sẽ nhanh chóng đại tiến.

Hắn tập thử hổ hình xong, không khỏi nghĩ tới mấy hình khác, tuy rằng không chắc chắn có thể học toàn bộ, bất quá nếu học được bốn trong năm hình, vậy thực lực có thể tăng lên. Điều này khiến hắn trằn trọc miên man, hình ý quyền không phải vừa, nhất là ngũ hình quyền học tốt, lại dùng hơn mười hai hình, võ công hiển nhiên tăng lên cảnh giới mới.

Ngũ hình quyền là căn cơ, mà nó cũng có liên hệ rất lớn với Thập Nhị Hình, tựa như toàn bộ Hổ Hình kết hợp với Ngũ Hình quyền, hắn tiêu phí mười năm luyện Ngũ Hình quyền rút cuộc cũng chạm tới điểm đầu, điều này khiến hắn âm thầm quyết tâm sau này nhất định phải học thêm mấy hình, ít nhất phải giành được cái gọi là nhất đại tông sư.

Bất quá còn một việc khiến Diệp Thiên Vân lo lắng, chính là Trạc Cước môn, kì thật đệ tử Trạc Cước môn đã bị hắn nhanh chóng giết sạch, chỉ có sư đệ Trương Thiên Phóng chạy thoát, có thể còn thêm một ít đệ tử, hơn nữa Trương Thiên Phóng cũng gần như gặp họa diệt môn. Hôm nay đã chết hai người, đúng là một cú đả kích chí mạng với Trạc Cước môn, đệ tử bên trong thiếu, vậy Trạc Cước môn cũng coi như xong rồi, hắn cũng không biết liệu Trạc Cước môn có xuất hiện trong đại hội giao lưu võ thuật hay không.

Trạc Cước môn kẻ có thể uy hiếp tới Diệp Thiên Vân chỉ có Dương Thiết Tâm, còn kẻ khác, ngay cả Cổ Phàm cũng không khiến hắn sợ hãi. Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Thiên Phóng bọn họ không phải đối thủ, mà Cổ Phàm đang trong giai đoạn dưỡng thương, Trạc Cước môn công phu tuy rằng tập trung luyện chân, bất quá cánh tay cũng là một bộ phận trọng yếu, khi một người mất đi một cánh tay, thân thể trong một thời gian nhất định cơ bản sẽ không kịp thích ứng, không có hơn nửa năm, hắn đừng mơ có thể khôi phục.

Bằng không cho dù thương thế đã đỡ, ra tay cũng trở nên khó khăn, không thể bảo trì cân băng cơ thể, đối với võ giả là một chuyện đáng sợ, tư thế tốc độ hay phương hướng công kích đều biến hóa, Cổ Phàm đợi cho thích ứng xong mới có thể rời núi, cho nên hiện tại kẻ có sức uy hiếp chỉ có một mình Dương Thiết Tâm.

Diệp Thiên Vân càng nghĩ càng không ngủ được, hiện tại hắn phải tránh mặt Dương Thiết Tâm, sau đó trước khi Cổ Phàm hồi phục phải rửa sạch Trạc Cước môn, nếu không có Trương Thiên Phóng, mọi chuyện cũng không cải biến như hiện tại. Bất quá hắn cũng không có cách nào, Trương Thiên Phóng thực giảo hoạt, căn bản là không giao thủ cùng mình.

Ngay trong đêm, Diệp Thiên Vân không biết suy nghĩ bao nhiêu sự tình, thân hắn mặc dù rời võ lâm, nhưng tâm vẫn không dứt ra được.

.......

Ngày hôm sau Diệp Thiên Vân dậy rất sớm, hắn nhanh chóng ăn xong hai phần bữa sáng, sau đó bắt đầu tập luyện, kỳ thật hắn vô cùng ngứa ngáy, ngày hôm qua thử chiêu, phát hiện hổ hình uy lực không ngờ lớn như vậy, tất nhiên muốn thử xuất ra tất cả võ công vừa luyện được.

Cũng may trong võ quán người có thể nhận ra hổ hình quá ít, đại bộ phận đều đến tập thể hình, hơn nữa, hôm nay là thứ hai, mọi người phải dậy sớm chuẩn bị đi làm, cho nên người đang luyện tập tính cả Diệp Thiên Vân, tổng cộng có ba người.

Vu Hinh Nguyệt vốn cơm nước xong sẽ ra sân tập kiểm tra, nàng bình thường đều phụ trách việc giải thích, ai có gì không hiểu thì thỉnh giáo nàng. Nàng đi đến ben người Diệp Thiên Vân, không khỏi dừng chân một chút, ở trong mắt nàng, Diệp Thiên Vân là một học viên chăm chỉ hiếu học, hơn nữa tiếp thu cũng rất nhanh, lý giải với hình ý quyền, tuy rằng vẫn ở trong giai đoạn sơ cấp, bất quá cũng là một hạt giống tốt.

Nàng đợi Diệp Thiên Vân dừng lại liền hỏi: "Anh phần lớn chỉ học công phu vật lộn, không học các võ thuật khác? Tôi nói là công phu chân chính?"

Diệp Thiên Vân tự nhiên lắc đầu, hắn nếu hiện tại nói thật ra, khẳng định Vu Hinh Nguyệt này điên mất, cho nên tốt nhất không nói gì.

Vu Hinh Nguyệt ngập ngừng muốn nói ra suy nghĩ của mình, nàng nhìn mặt đất một lát, chần chờ cả nửa ngày mới thốt lên: "Tố chất thân thể anh không tồi, luyện công cũng chăm chỉ, nếu anh muốn học võ thuật chân chính, vậy võ quán cũng không phải là nơi tốt nhất để học tập."

Diệp Thiên Vân không rõ ràng ý tứ của nàng, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn nàng, chờ câu phía sau.

Vu Hinh Nguyệt đã quen với việc Diệp Thiên Vân ít nói chuyện, nàng mỉm cười nói: "Kỳ thật lấy tư chất của anh, nếu hạ quyết tâm, ba năm sau thực lực so với tôi không sai biệt lắm."

Diệp Thiên Vân không ngờ Vu Hinh Nguyệt thổ lộ nhiệt tình như vậy, nói thẳng ra những lời này, theo đạo lý mà nói nếu Vu Hinh Nguyệt muốn lưu hắn lại, sẽ không nên nói những lời này. Thật vất vả mới có một đệ tử mới, nói mấy câu đã như muốn đuổi đi rồi, hắn nhìn thật sâu Vu Hinh Nguyệt, không quá hiểu được nàng nói nhưng lời này là có ý tứ gì.

Vu Hinh Nguyệt sâu kín thở dài nói: "Kỳ thật chuyện như vậy tôi vốn không nên nói với anh, bất quá anh cũng giúp tôi không ít, hơn nữa tư chất anh quả thật không tồi, không muốn làm chậm trễ tiền đồ của anh, võ quán này kỳ thật cũng không phải là nơi tốt nhất để học võ công."

Nàng đột nhiên thốt ra một câu như vậy, chẳng lẽ là muốn nói chuyện tình vài môn phái? Diệp Thiên Vân trong lòng vừa động, lập tức lấy làm hứng thú nói: "Ồ? Tôi hôm qua đến Lam Thiên võ quán, bên trong có rất nhiều người, võ công rất cao, hơn nữa rất rộng." Hắn cố ý cười đại Lam Thiên võ quán lên một chút, chính là muốn nhìn xem Vu Hinh Nguyệt có phản ứng gì.

Vu Hinh Nguyệt cười cười, không vì Diệp Thiên Vân tán dương võ quán khác mà không vui, nàng suy tư hồi lâu mới nói: "Kỳ thật Lam Thiên võ quán ở Tần Hoàng thị xem như là võ quán tốt nhất, hơn nữa lý giải với võ công cũng cao, bởi vì phía sau võ quán còn có vài môn phái?" Nói xong nàng tìm một chỗ, mời Diệp Thiên Vân ngồi xuống.

Diệp Thiên Vân tới bên cạnh nàng ngồi xuống, hít sâu một hơi ngửi thấy một cỗ hương thơm ngát, tinh thần chấn động hỏi ngược lại: "Môn phái? Chả lẽ là Võ Đang, Thiếu Lâm sao? Cái đó tôi biết."

Vu Hinh Nguyệt gật đầu, sau đó bình tĩnh nói: "Kỳ thật thế giới này có đôi khi không giống như anh thấy, nó ẩn tàng rất nhiều thứ, không ai nói cho anh, vậy người sẽ vĩnh viễn ở trong mê cục."

Diệp Thiên Vân ''nửa hiểu nửa không", đang duy ngẫm lời của nàng.

Vu Hinh Nguyệt nói tiếp: "Kỳ thật anh muốn luyện võ công, phải tìm một môn phái, nơi đó mới có công phu chân chính."

Diệp Thiên Vân chậm rãi gật đầu, nhìn Vu Hinh Nguyệt ánh mắt bình tĩnh như nước, đột nhiên nói: "Qua mấy ngày luyện tập, tôi thấy hình ý quyền không tồi, về sau muốn tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, có phải có hình ý môn không?"

Vu Hinh Nguyệt sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nói: "Không được, anh không thể đi."

Diệp Thiên Vân lòng vòng cả nửa ngày, mới nói được suy nghĩ trong lòng ra, nghe vậy lập tức nghi hoặc hỏi: "Thật sự có? Sao tôi lại không thể đi?"

Vu Hinh Nguyệt tựa hồ nhớ ra cái gì, cả nửa ngày sau tâm tình nàng mới phục hồi, sau đó nói với Diệp Thiên Vân: "Bởi vì trước khi cha tôi là đệ tử của Hình ý môn, ông từng nói qua bên trong môn phái phân tranh quá lớn, hơn nữa sau này ông cũng chết vì tranh đấu trong nội bộ môn phái, tư chất càng cao chết càng nhanh."

Diệp Thiên Vân cảm thấy lời nói của nàng có chút khoa trương, ít nhất hiện tại hắn còn không phát hiện Hình ý môn có phát sinh chuyện như vậy, tuy rằng bên trong môn phái có một vài tranh đấu, bất quá trong mắt hắn, đều là bình thường, bởi vì các môn phái khác không nhất định không có, hơn nữa so với Hình ý môn chưa chắc đã khá hơn.

Vu Hinh Nguyệt thấy hắn không tin, lập tức nói "Cha tôi bị hại chết, ngươi nếu muốn học hình ý quyền, nếu đến Hình Ý môn không bằng tự mình luyện tập. Nếu không chỉ chết sớm hơn, chuyện này cũng không phải là dọa dẫm gì." Nàng dừng lại một chút nói tiếp: "Cha tôi ở trong môn phái, luận võ sau đó bị thương. Ông bị thương, nhưng không nguy đến tính mạng, sau đó sư đệ tặng cho ông hai gói thuốc, kết quả dùng xong hôm sau liền qua đời. Mọi người đều nói võ công hình ý môn thâm độc, tôi cảm thấy con người Hình Ý môn mới là tâm địa độc ác a. Sư huynh đệ còn làm ra chuyện như vậy, cho nên tôi khuyên anh không nên tư tưởng đến Hình Ý môn gì gì đó, bằng không chỉ chuốc lấy thảm cục, chết không hiểu tại sao."

Diệp Thiên Vân nghe xong trong lòng cả kinh, kẻ trong lời của Vu Hinh Nguyệt là Tiêu Hùng không thể nghi ngờ, hắn cũng từng đưa cho mình không ít thuốc. Đối với hắn vô ích, nhưng lại đưa cho bằng hữu, Uy Chấn Thiên, Hà Sơn, còn có Thạch Thanh Sơn. Bất quá hắn liền phủ định, Tiêu Hùng cho dù muốn hạ độc, nhưng lúc đó hắn vừa gia nhập môn phái, căn bản không có lí do gì để hạ độc.

Vu Hinh Nguyệt thấy Diệp Thiên Vân thần sắc khiếp sợ, bất quá trong nháy mắt khôi phục thái độ bình thường, nàng cảm thấy Diệp Thiên Vân vẫn không tin, liền cười tự giễu nói: "Tôi cũng không lừa anh, không nên tiếp xúc với Hình Ý môn là tốt nhất, nếu có lòng muốn học võ công, vậy anh nên tự giải quyết cho tốt." Nói xong liền rời khỏi sân tập.

Ngoài sân mọi người đã tới gần như đầy đủ, chỉ có Diệp Thiên Vân đang suy ngẫm lời nói của Vu Hinh Nguyệt, hắn chung quy vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, hơn nữa hiện tại, vài người đã dùng qua thuốc chưa có phản ứng gì.

Diệp Thiên Vân nói chuyện với Vu Hình Nguyệt xong, cả một ngày chỉ có ý niệm này trong đầu, điều này khiến hắn vài lần đang luyện tập phải dừng lại, bởi vì một câu khơi ra ý nghĩa sâu xa "Mọi người đều nói công phu độc, tôi thấy người luyện hình ý mới là tâm địa độc ác!"

Những lời này nghe ra rất bình thường, bất quá nếu tinh tế suy nghĩ lại phát hiện không phải không có đạo lý, nhất là thể hiện trên người hắn. Hắn khi giao thủ cùng người khác luôn không lưu tình, đây cũng là phong cách trước sau như một của hắn, cho nên mới có thể trải qua gió tanh mưa máu trong võ lâm mà bình an vô sự đến bây giờ.

Kỳ thật nói đến độc, cũng không chỉ có lòng người độc, ở trong chốn võ lâm không có người không độc. Người khi còn sống luôn muốn tranh giành hơn kém, bước vào võ lâm đánh bại tất cả trở thành đệ nhất, thành đệ nhất rồi lại phải đề phòng kẻ khác trở thành đệ nhất. Những người này tâm đều bước dần về một nơi đen tối mà không hay.

Võ lâm chính là một tràng giết chóc, chỉ cần có kẻ tranh cường háo thắng, vậy giết chóc sẽ vĩnh viễn không dừng lại, bởi vì nói này rất dễ xảy ra ân oán, cho nên người trong võ lâm đều rất cảnh giác đề phòng với những người khác.

Diệp Thiên Vân tiến vào võ lâm liền không ít người nói hắn tâm ngoan thủ lạt, bất quá hắn một đường thẳng đến bây giờ vẫn an toàn vô cùng, nhưng không phải hắn có thủ đoạn giữ mình thật tốt, mà kẻ nào chọc hắn, hắn đều đã giết hết.

Loại thủ đoạn này của hắn muốn lùi bước là không có khả năng, chỉ có thể mãi tiến về phía trước, mà đối thủ lại không ngừng cường đại, cũng như một con đường tràn ngập khiêu chiến không có điểm cuối.

.............

Đại hội giao lưu ngày càng tới gần, Diệp Thiên Vân đã luyện toàn bộ hổ hình đến mức không sai biệt lắm, hắn lúc này chính là đang chờ đợi, chờ tới đại hội sau, nhiệm vụ của hắn cơ bản hoàn thành.

Lúc này Diệp Thiên Vân đang một mình huấn luyện ở sân tập, sân tập im ắng, chỉ có tiếng xuất chiêu làm bạn với hắn.

Vu Hinh Nguyệt từ bên ngoài đi tới, nàng hôm nay tựa hồ cố ý ăn mặc, gật đầu một cái nói với Diệp Thiên Vân: "Thiên Vân, anh đi cùng tôi một chuyến."

Diệp Thiên Vân "Ừ" một tiếng, liền đi theo nàng lên lầu hai, trong đầu hắn còn đang chạy lại hình ảnh ngày hôm qua đánh lén, đầu óc không tập trung. Vu Hinh Nguyệt nhìn thấy tên đệ tử bình thường vẫn bộ dáng không nóng không lạnh hôm nay bỗng nhiên có chút không phải, cảm thấy kinh ngạc.

"Xảy ra chuyện gì?" Vu Hinh Nguyệt ngữ khí tuy rằng thản nhiên, nhưng không thể che dấu sự quan tâm. Nói thật, Vu Hinh Nguyệt đối với tên đệ tử này rất vừa lòng, chịu khổ cực, chưa từng oán hận, hơn nữa chỉ cần hắn cứ thế luyện tập, sẽ có kiến giải của mình với võ thuật, tương lai cũng là một nhân vật bất phàm.

"Không có gì." Diệp Thiên Vân thuận miệng trả lời một câu, trong lòng vẫn suy nghĩ về vấn đề vừa rồi, đầu óc có chút hỗn độn. Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu hai ngày nữa ở đại hội gặp người quen vậy xử lý ra sao, nên lấy thân phận nào giao thủ cùng họ, hoặc đi chỉ để bảo vệ Vu Hinh Nguyệt.

Chuyện này có thể nói là cực kì phiền toái, đến lúc đó thường tràng, tình hình căn bản là không thể khống chế, hơn nữa cũng không thể tùy ý đánh lén như ngày hôm qua, cho nên trong lòng một chút nắm chắc cũng không có.

Bất quá hoàn hảo năng lực khống chế của Diệp Thiên Vân rất mạnh, ngay cả khi tinh thần ức chế, hắn vẫn bảo trì được tỉnh táo.

Vu Hinh Nguyệt thấy Diệp Thiên Vân không muốn nói, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ bỏ thêm một câu: "Có chuyện gì không giải quyết được, có thể nói với tôi."

Diệp Thiên Vân gật đầu ý bảo đã hiểu, cảm thấy lo lắng hơn vài phần, nan đề của hắn sao có thế nói với Vu Hinh Nguyệt, đơn giản bỏ hết ra khỏi đầu, nghe xem Vu Hinh Nguyệt định nói cái gì.

Vu Hinh Nguyệt về tới phòng mình, sau đó cười nói: "Hôm này sáng sớm Lam Thiên võ quán đã cho người tới đây, xác định nhân số chúng ta tham gia đại hội, hơn nữa còn đău thêm cái này, anh xem qua đi." Nói xong đưa cho Diệp Thiên Vân một tờ giấy.

Diệp Thiên Vân nhìn qua thấy ba chữ đỏ đậm "Sinh tử trạng", không khỏi nhìn trên dưới vài lần, lần trước lúc mở đại hội võ thuật cũng đã ký một lần, cũng không khác gì hôm nay. Chính là khi thượng đài tỷ thí, phải ký sinh tử trạng. Những cái khác cũng không có gì, cho nên ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta cũng phải kí sao?"

Vu Hinh Nguyệt trong lòng lo lắng, Diệp Thiên Vân chỉ là một tên đệ tử, kí giấy sinh tử này tựa hồ có chút quá mức, cho nên mới gọi Diệp Thiên Vân đến đây, nàng vừa rồi vẫn quan sát phản ứng của hắn, bất quá không phát hiện ra cái gì khác biệt, lúc hắn nhìn thấy sinh tử trạng vô cùng bình tĩnh.

Điều này khiến nàng có chút ngạc nhiên, cho nên mày tú nhướng lên nghi hoặc nói: "Thiên Vân, anh từng tham gia cái này sao?" Cặp mắt khi mở to nhìn chăm chú Diệp Thiên Vân, tựa hồ chờ đợi hắn giải thích.

Diệp Thiên Vân đột nhiên ý thức được mình không đúng, cho nên trong đầu vừa chuyển nói: "Trước kia tôi đã từng tham gia một tràng tỷ thí kịch liệt, hơn nữa cũng phải kí sinh tử trạng này."

Vu HInh Nguyệt nghe xong mới cởi bỏ nghi vấn, nàng cũng không hỏi thêm, gật đầu nói: "Đúng vậy, kí giấy sinh tử này không nhất định sẽ chết, chẳng qua là hình thức thôi."

Diệp Thiên Vân phản ứng cũng coi như nhanh, nếu vừa rồi do dự thêm một chút, nhất định sẽ bị Vu Hinh Nguyệt phát hiện có điểm khác thường, cho nên hắn cảm thấy nhanh quyết định, sau đó nhanh tay kí tên mình lên, đưa cho Vu Hinh Nguyệt.

Vu Hinh Nguyệt còn tưởng muốn hắn kí tên là việc khó, không ngờ Diệp Thiên Vân không hỏi một câu liền kí tên, cho nên trong lòng vui vẻ nói: "Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ bảo vệ anh."

Diệp Thiên Vân nghe thấy nàng muốn bảo hộ mình, không khỏi có chút xúc cảm, tiến vào võ lâm chưa từng có người nào nói vậy với hắn, trong mắt hắn bảo hộ chính là một loại hứa hẹn, như vậy sẽ không dễ dàng nói bừa, cho nên hắn nhìn thật sâu Vu Hinh Nguyệt, lại thấy ánh mắt kiên định của nàng, như muốn chứng minh sự kiên định trong lời nói của mình vậy.

Vu Hinh Nguyệt đặc biệt trang điểm, lúc này một nam nhân nhìn nàng không chớp mắt, lập tức có chút xấu hổ, nàng rốt cuộc vẫn là một quán chủ, chỉ chốc lát thời gian đã ổn định lại tinh thần, thản nhiên nói: "Đến lúc đó anh theo phía sau tôi là được......."

Đại hội giao lưu trong giới võ thuật đã bắt đầu, chủ nhà là Lam Thiên võ quán, không chỉ có mời các võ quán trong Tần Hoàng thị, mà còn mời khá nhiều võ giả nổi danh, khiến cho địa hội lần này náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Bãi đỗ xe của Lam Thiên võ quán không ít hãng xe nổi tiếng, thoạt nhìn người giàu đến khá nhiều, trên cơ bản có thể mở một cái triển lãm. Vu Hinh Nguyệt kì thật cũng giống như Hứa Tình, đều là trang trí nhiều thứ trong xe hơn nữa còn treo rất nhiều trang sức nhỏ đáng yêu, chẳng qua màu sắc bất đồng mà thôi. Xe dừng ở bãi đỗ, Vu Hinh Nguyệt trên mặt không khỏi đỏ bừng, nhìn bãi đỗ cũng có thể suy ra điều kiện võ quán.

Dật Hiên võ quán vô luận ở phường diện nào cũng không thể so sánh, trừ Vu Hinh Nguyệt thân thủ tốt ra, những thứ khác cũng chẳng có gì khiến người ta khen ngợi.

Diệp Thiên Vân lại không chút phản ứng, xe tốt hay xấu hắn cũng không để ý, võ thuật không phải dùng những thứ này để so sánh, bất quá hắn vẫn còn chuyện để lo lắng. Hắn hôm nay cố ý mặc một chiếc áo gió màu đen, đeo một chiếc kính râm lớn, che đi một phần khuôn mặt, như vậy cũng giảm bớt tỷ lệ bị phát hiện. Hắn hiện tại cũng phát sầu vì không biết làm gì, dù sao nơi này ranh giới với võ lâm mơ hồ không rõ, nói không chừng người của môn phái nào đó sẽ đến tham gia, cho nên phải ngụy trang một chút.

Trước cửa Lam Thiên võ quán là hai hàng đệ tử quần áo trắng tinh, thần sắc nghiêm trang đứng đó, nghênh đón các võ giả đến tham gia đại hội, có thể thấy Lam Thiên võ quán cũng phí không ít tâm tư. Bên ngoài võ quán cờ lá tung bay, rất nhiều khẩu hiệu lời chúc treo ngập trời.

Vu Hinh Nguyệt đi hai bước, thần sắc có chút bối rối, nàng không tự giác nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Nơi này có không ít đệ tử tới tham gia, chúng ta chỉ là một võ quán nhỏ, sợ là không có hi vọng gì." Nói xong nàng thở dài một hơi, có thể nhìn thấy trong lòng đang âu lo vạn phần.

Diệp Thiên Vân hơi có chút buồn cười, không ngờ lúc trước Vu Hinh Nguyệt còn biểu hiện rất kiên cường, nhưng hiện tại lại xì hơi như bóng cao su, hoàn toàn không có bộ dáng quán chủ, thoạt nhìn tốt chất tâm lý cũng không tốt lắm, còn phải rèn luyện thêm.

Thạch Thanh Sơn cũng là tôi luyện rất lâu mới được như vậy, mà Vu Hinh Nguyệt tựa hồ không có trải qua trường hợp như thế, trong lúc nhất thòi khẩn trương mắt đi lòng tin cũng là việc khó tránh khỏi, cho nên hắn cười an ủi: "Kỳ thật không có gì cả, coi như bọn họ không tồn tại là được rồi."

Vu Hinh Nguyệt nghe xong bật cười, nàng có chút ngoài ý muốn nói: "Nhìn anh bình thường không nói một lời, lúc mấu chốt lại biết làm cho người ta thoải mái." Bất quá lời nói của Diệp Thiên Vân khiến nàng thả lỏng không ít, ít nhất cũng bớt chút cảm giác khẩn trương.

Diệp Thiên Vân lúc này cổ vũ lòng tin của Vu Hinh Nguyệt, là không muốn nàng dựa vào mình, bằng không lúc sau tiến sâu hơn, nàng khẳng định là nàng nhường cho mình quyền quyết định.

Hai người đi theo dòng người đi vào bên trong, kỳ thật nơi này không chỉ có các võ quán quán chủ, còn có rất nhiều đệ tử, cho nên tạo thành một hiện trường chật chội như hiện tại.

Vừa mới tiến vào bên trong, Diệp Thiên Vân liếc mắt một cái liền thấy Kim Lam Lam trên người đeo một huy hiệu, đứng bên cạnh chỉ huy đám đệ tử.

Thực xảo hợp Kim Lam Lam cũng đảo mắt qua phát hiện Diệp Thiên Vân, nàng nở nụ cười với hắn, sau đó lại vẫy tay, xem như tiếp đón.

Vu Hinh Nguyệt ở bên nhìn thấy rõ ràng, không khỏi dùng ánh mắt kì dị đánh giá Diệp Thiên Vân, nam nhân trầm mặc ít nói này.

Diệp Thiên Vân ở Dật Hiên võ quán tập luyện ra bổn sự hiện tại, hắn đều ít trao đổi cùng mọi người, cho dù một đệt tử của võ quán cũng không nói lời nào. Chỉ là nỗ lực luyện tập, không giống như bình thường luôn tách riêng, hôm nay lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn đối với Vu Hinh Nguyệt.

Diệp Thiên Vân nói qua hắn không phải là người thành phố này, cho nên mới có vấn đề, hắn có thể một ngày quen biết một mĩ nữ có khí chất như vậy, không thể không nói là rất có mị lực, cái này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường, cho nên Vu Hinh Nguyệt không thể không chú ý thêm vài phần.

Một thân âu phục trắng ngà, giày cao gót đen, còn lộ ra đôi đùi ngọc thon dài, dáng người cao gầy, dáng người như vậy đúng là xứng với dung mạo, đôi chân kia ít nhất dài chín lăm phân.

Kim Lam Lam vốn chỉ chào hỏi, nên Diệp Thiên Vân cũng chỉ gật đầu đáp lễ, căn cứ vào một lần gặp mặt trước, kỳ thật hắn tránh nàng còn không kịp, nếu để Kin Lam Lam nhận ra hắn tối hôm đó giết Lý Vi Ngôn cùng sư đệ, vậy sự tình không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái, hắn cơ hồ chỉ điểm nhẹ đầu sau đó đi tới chỗ Vu Hinh Nguyệt.

Kim Lam Lam thấy Diệp Thiên Vân đáp lễ, trên mặt liền nở nụ cười, định nhìn theo hướng hắn rời đi, ngay lúc Diệp Thiên Vân xoay người bước hai bước, nàng đột nhiên có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không có ấn tượng sâu lắm. Nàng cẩn thận nghĩ lại sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó vội chạy tới chỗ Diệp Thiên Vân nói: "Xin chờ một chút."

Thân hình Diệp Thiên Vân hơi khựng lại, hắn có một loại cảm giác bất an, thoạt nhìn Kim lam Lam hẳn là phát hiện ra cái gì, bằng không tuyệt đối sẽ không gọi hắn lại, cho nên hắn chậm rãi xoay người lại.

Vu Hinh Nguyệt vốn định cùng Diệp Thiên Vân sóng vai mà đi, bất quá cũng bị tiếng la của Kim Lam Lam làm cho dừng bước, nàng bỗng có cảm giác không thoải mái, giống như vừa mất đi thứ gì đó vậy, đương nhiên không phải trên phương diện tình cảm, mà là một loại tâm lý, giống như cảm giác bị phản bội.

Diệp Thiên Vân là đệ tử Dật Hiên võ quán, lại có quan hệ không minh bạch với người phụ trách Lam Thiên võ quán, sao có thể khiến nàng thoải mái, cho nên Vu Hinh Nguyệt không biết sao bỗng nhiên nổi tính, túm lấy cánh tay Diệp Thiên vân, sau đó hung hăng nhéo hắn một cái, rồi lại dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thiên Vân.

Kim Lam Lam vốn nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên Vân có chút quen mắt, lại không ngờ thấy được Vu Hinh Nguyệt nhéo hắn một cái, liền phì cười, nàng muốn che miệng như lại thấy không lễ phép nên rụt tay về, trong mắt không che dấu được ý cười.

Diệp Thiên Vân rất vô tội, không chỉ bị đám nam nhân võ quán khác dùng ánh mắt giết người nhìn đi nhìn lại, mà còn nhận lấy sự tức giận của Vu Hinh Nguyệt, kì thật hắn trong lòng rõ ràng, căn bản là không có chuyện gì, chỉ là xảo hợp. Vu Hinh Nguyệt không biết bị bệnh gì, hắn không để ý đến Vu Hinh Nguyệt, mỉm cười nói: "Có chuyện gì sao?"

Kim Lam Lam bỗng nhiên quên mất mình định làm gì, trong lúc nhất thời lâm vào xấu hổ, nàng trong lòng cũng nóng vội, gọi người ta lại lại không nói chuyện gì, cứ như nhàn rỗi kiếm việc làm, bống thấy trong tay đang cầm một chai nước, cho nên dùng thanh âm ngọt ngào nói: "Bên trong có nhiều người, rất nóng, chai nước này cho anh."

Diệp Thiên Vân nhìn biêu hiện của Kim Lam Lam, trong lòng có chút kinh nghi bất định, chả lẽ nàng không phải phát hiện ra cái gì? Bất quá lúc này hắn không thể hỏi, tất cả nghi hoặc chỉ có thể tạm thời nuốt vào bụng, thản nhiên đáp lại: "Cảm ơn."

Kim Lam Lam xấu hổ không nói nên lời, động tác của Vu Hinh Nguyệt khiến nàng không khỏi hiểu lầm, chính mình trở thành kẻ phá rối, lập tức thấp giọng nói: "Không có chuyện gì nữa, tôi đi làm việc đây." Nàng cũng không dám xin lỗi Diệp Thiên Vân, có chút hơi thẹn thùng nhanh chóng chạy đi.

Không ít người ở đại sảnh nhìn thấy cảnh này, cũng đều là lấy ánh mắt không hảo ý nhìn Diệp Thiên Vân, ghen tị, hâm mộ, có nam nhân đồng cảm mang theo một loại ánh mắt kì lạ nhìn Diệp Thiên Vân.

Vu Hinh Nguyệt có chút ngượng ngùng, nàng tuy là quán chủ, nhưng cũng không chịu nổi ánh mắt của nhiều người như vây, lấp tức đỏ mặt, dùng sức lôi Diệp Thiên Vân đi vùa nói: "Đi thôi, sắp trễ giờ rồi." nói xong liền kéo Diệp Thiên Vân nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Diệp Thiên Vân hiện tại không có thời gian lo lắng nhiều như vậy, hắn bây giờ còn đang suy đoán, Kim Lam Lam đưa chai nước có ý tứ gì, hoặc ám chỉ cái gì, lấy quan hệ hai người sau có thể đưa nước cho hắn, trừ phi Kim Lam Lam phát hiện cái gì, hoặc là cảm tạ hắn hôm qua cứu nàng? Nhưng cũng chỉ là đoán, không thế chứng thực, hắn chỉ có thể tạm thời đem nghi vấn thu hồi, theo dòng người đi vào trong.

Nhìn hình thức tổ chức đại hội lần này của Lam Thiên võ quán, hẳn là rất quyết tâm thi thố, tụ trung nhiều người đến Lam Thiên võ quán như vậy, không chỉ gia tăng nhân khí, mà còn ảnh hưởng lớn đến một ít võ quán.

Diệp Thiên Vân hiện tại mục đích quan trọng là không để lộ hành tung, chính là ẩn dấu trong vô số đệt ử ở nơi này, điều vui mừng duy nhất là, Vu Hinh Nguyệt chẳng qua chỉ là một quán chủ tam lưu võ quán, không có bao nhiêu người quen biết, mà các võ quán cũng được đãi ngộ như nhau, bắt đầu được an bài vị trí.

Vu Hinh Nguyệt nhận được mức chiêu đãi cũng không cao, thậm chí có thể nói là quá kém, bất quá xưa nay thái độ làm người cũng xem như là không đòi hỏi cao, lần này đến cũng không muốn bị người khác chú ý.

Chỗ ngồi được xếp ở rìa biên, điều này khiến Diệp Thiên Vân thư thái đi rất nhiều, đại bộ phận mọi người đều không chú ý tới, tuy rằng đây là cách chiêu đãi của võ quán, bất quá chỗ này cũng không quá thu hút ánh mắt kẻ khác.

Trước mắt xem mức độ chiêu đãi của Lam Thiên võ quán, có thể là người tham gia đại hội nhiều, vượt qua dự đoán, bất đắc dĩ đành phải lấy một gian cách vách đại sảnh làm chỗ chiêu đãi lâm thời.

Nói thật, Diệp Thiên Vân có chút hứng thú với đại hội giao lưu võ thuật này, từ khi Trạc Cước môn đi vào Lam Thiên võ quán, Diệp Thiên Vân đối với Tần Hoàng thị võ quán không dám có chút coi thường nào, nơi đây ngọa hổ tàng long, nói không chừng mỗi võ quán phía sau đều là một môn phái.

Hơn nữa Diệp Thiên Vân đối với năng lực học tập của mình thập phần tự tin, đại hội như vậy sẽ có một chút tác dụng xúc tiến, không cần nghĩ cũng biết đây là ưu điểm của hắn, sẽ không vì tỷ thí giữa các võ quán mà coi thường, bởi vì đó là việc không đúng với tính cách của hắn, hắn luôn là người cẩn thận, không thích qua loa.

Vu Hinh Nguyệt cùng Diệp Thiên Vân ngồi yên lặng tịa một chỗ, đám người xung quanh bọn hboj một người cũng không quen, hơn nữa lại chỉ có hai người, đều dáng vẻ lạnh băng, tự nhiên sẽ không có người nào chủ động nói chuyện cùng họ.

Lam Thiên võ quán mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho đại hội, không ai nhớ được một tiểu nhân vật như Diệp Thiên Vân, cho dù là Vu Hinh Nguyệt phỏng chừng cũng sớm quên sạch sẽ.

Đại hội giao lưu lần này chủ yếu có vài tiết mục, đầu tiên là đệ tử Lam Thiên võ quán biểu biễn, sau đó chính là đệ tử võ quán khác biểu diễn, cùng nhau tỷ thí, cuối cùng để ban giám khảo so sánh đánh giá.

Biểu diễn tập thể trogn mắt hành gia bất quá chỉ là vài trò khoa chân múa tay, nhưng đối với người thường, cũng là tiết mục khó thấy, thật khiến cho thường nhân hứng thú vô cùng.

Đến Lam Thiên võ quán đại bộ phận là đệ tử, bọn họ thưởng thức ở trình độ cũng không cao, đại bộ phận đều là xem cho vui cũng không có suy nghĩ sâu xa gì. Nếu nói đến phân loại, thì tất cả đều thuộc loại thường, trình độ thưởng thức căn bản không cao, nên đa phần mọi người là đến xme náo nhiệt không có yêu cầu gì.

Tiết mục đầu tiên không nghi ngờ là rất thành công, tiếng khen hay của mọi người vang lên ầm âm, cúng thỉnh thoảng nổi lên vài tràng vỗ rtay nhiệt liệt, là cho nhóm quán chủ ngồi ở địa sảnh đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thần sắc vô cùng sáng lạn.

Diệp Thiên chỉ có cảm giác chán muốn chết, biểu diễn như vậy, hắn thực sự không thể nổi chút hứng thú, tuy rằng bề ngoài có chút chỉnh tề, hơn nữa đẹp mắt, bất quá một chút kiến thức cũng không thu được.

Diệp Thiên Vân ánh mắt rất đơn giản, chính là thực dụng, tất cả mọi hoạt động của hắn đều xoay quanh mục đích này, cho nên cho dù đẹp hơn nữa, hắn cũng thấy chẳng đáng một xu, đây là vấn đề giá trị. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này biểu diễn thi đấu đã chấm dứt, mà võ thuật chân chính đã bắt đầu lên đài, cũng không ít giám khảo lục tục đi lên khán đài, những người này phần lớn là một vài nhân vật võ giả nổi tiếng trong giới võ thuật, thời điểm giới thiệu có không ít bậc thầy về dạy võ. Thoạt nhìn có chút hiểu biết vè võ thuật, làm cho người ta cẩm thấy có một trình độ nhất định, bất quá chỉ là lừa người thường mà thôi.

Đối với giám khảo Diệp Thiên Vân một chút cũng không quan tâm, những người này tuy rằng bình luận hơn một phút đồng hồ, bất quá đều là tự khoe mẽ bản thân, chân chính công phu, Diệp Thiên Vân chỉ thấy có một vị, miễn cưỡng có thể coi là giảm khảo võ giả. Khiến cho hắn kì quái chính là sự kiện võ thuật lớn như vậy, vì sao không có vài người trong các môn phái đến dự, như vậy tựa hồ không đưa ra được đánh giá khách quan.

Lực chú ý của hắn toàn bộ đặt trên người tuyển thủ đang thi đấu, những tuyển thủ này vô cùng kì quái, tuổi trẻ có, mấy chục tuổi cũng có, quần áo đủ các loại màu sắc.

Mà làm cho Diệp Thiên Vân chú ý chính là phương thức ra tay của bọn họ rất kì quái, rất nhiều chiêu thức mà hắn chưa từng nghĩ ra, tuy rằng đối với võ lâm mà nói bọn họ chỉ là nghiệp dư, bất quá thưởng thức xong tựa hồ có chút gợi mở, bởi vì những người này không có danh sư chỉ đạo, tự nghĩ ra vài chiêu sỗ cho bản thân, võ thuật loại này gọi là "Dã lộ tử", chính là giống như lúc Diệp Thiên Vân chưa đến Hình ý môn.

Tuy rằng trình độ của bọn họ hữu hạn, bất quá đối với việc mở mang tầm nhìn có không ít chỗ tốt, có đôi khi mỗi chiêu đều hàm chứa một tư tưởng kì diệu.

Vu Hinh Nguyệt hai mắt dừng trên khán đài, bất quá nàng thường xuyên liếc mắt nhìn Diệp Thiên Vân. Tựa hồ lúc có hắn ở bên rất yên tâm, kỳ thật Vu Hinh Nguyệt không phát hiện, bất giá Diệp Thiên Vân đã trở thành tâm phúc của nàng.

Diệp Thiên Vân đang tập trung tinh thần, đột nhiên Vu Hinh Nguyệt giống như phát hiện ra cái gì, hơi có chút ghen tuông nói: "Lão bà tương lai của anh đến tìm anh kìa!"

Diệp Thiên Vân ban đầu nghi hoặc, lúc này nhìn về phía sau Vu Hinh Nguyệt phát hiện Kim Lam Lam cách đó không xa đang bước tới, trong mắt hắn lóe ra một tia nghi hoặc, một tia không thể tin nổi, còn có sợ hãi.

Diệp Thiên Vân trong lòng"thình thịch" một chút, hắn biết Kim Lam Lam ít nhất đã biết cái gì, bất quá trong mắt nháy trở lại bình thường, Kim Lam lam có thể tìm đến hắn, vậy sự tình còn chưa tới mức không cách nào cứu chữa được, ít nhất Kim Lam Lam còn chưa nói với Lam Thiên, bằng không mình sao có thể an ổn ngồi ở chỗ này.

Kim lam Lam một lát đi tới gần, bất quá không nói chuyện cùng Diệp Thiên Vân mà nói với Vu Hinh Nguyệt: "Xin chào, có thể cho tôi mượn Thiên Vân một lát được không? Tôi một lát nữa sẽ trả lại cho cô." nói xong tựa cười tựa không nhìn Vu Hinh Nguyệt.

Vu Hinh Nguyệt trong lòng vốn không thoải mái, lại nghe thấy Kim Lam Lam kêu Diệp Thiên Vân là Thiên Vân, trong lòng không khỏi giận dữ, nàng căn bản là không biết Thiên Vân là do Diệp Thiên Vân nói cho Kim Lam Lam, còn tưởng là hai người có quan hệ gì.

Bất quá vẫn phải áp chế lửa giận, dù sao xung quanh còn nhiều võ quán quán chủ, Kim Lam Lam nói chuyện cũng không chỉ ngọt, mà còn một loại hấp dẫn, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn hai người, dù sao trong võ quán có thể tìm được hai mĩ nữ cũng rất khó.

Vu Hinh nguyệt trong long có giận mà không phát tiết được, cho nên dùng cặp mắt to hung hăng nhìn Diệp Thiên Vân, sau đó cố ý nâng tay lên nhìn đồng hồ nói: "Được, bất quá chỉ có thể cho cô mượn Thiên vân năm phút, năm phút sau Dật Hiên võ quán chúng ta có một hồi diễn đấu."

Kim Lam Lam liếc mắt nhìn Diệp Thiên Vân một cái, hiểu ý cười nói: "Được, tôi hẳn là có thể đưa hắn về đúng giờ, cô yên tâm." nói xong xoay người bước ra bên ngoài.

Hai nữ nhân nói chuyện có mùi thuốc súng khiến Diệp Thiên Vân như trong sương mù, hay là nữ nhân này muốn ăn hắn, bất quá hắn không đi theo không được, Kim Lam Lam khẳng định biết vài thứ, tạm thời hẳn chưa nói ra cái gì, cho nên tìm đến mình, hắn cũng bước nhanh rời đi theo Kim Lam Lam.

Vu Hinh Nguyệt ngồi ở bên cạnh tâm tư không yên, cái mũi nàng hơi chun vào, trong lòng một mảnh tức giận, nhìn đám người trên đài như đám ếch nhái đang múa may.

Kim Lam Lam vô cùng quen thuộc nơi này, dọc đường không ít đệ tử bảo an hoặc nhân viên công tác chào hỏi nàng, mang mang theo Diệp Thiên Vân quẹo trái quẹo phải, đi tới một đại môn, nhìn Diệp Thiên Vân phía sau một cái, sau đó đây cửa vào.

Diệp Thiên Vân cũng theo vào, tới bên trong thấy nguyên lại là một căn phòng làm việc nhỏ, nơi này ngàn ngập một mùi tự nhiên xộc vào mũi, tuy nói hương thơm dễ chịu, nhưng khiến hắn không thoải mái, bỏi vì hắn không thích mùi hương như vậy.

Kim Lam Lam tiến vào trong phòng đột nhiên xoay người nói: "Thiên Vân tôi biết là anh."

Diệp Thiên Vân trong lòng đã có chuẩn bị, cho nên biểu tình không chút biến đổi, chính là nhướng mày lên nhìn Kim Lam Lam nói: "Cái gì là tôi?"

Kim Lam Lam trong lòng cũng nghi hoặc không ngừng, bất quá nàng đánh giá cẩn thận ánh mắt Diệp Thiên Vân, đột nhiên vui vẻ nói: "Tôi biết chính là anh, không cần lừa tôi, ngay tối hôm đó tôi đã thấy ánh mắt của anh." Nói xong nàng chỉ vào mắt hắn còn nói thêm: ''Là nó bán đứng anh, anh căn bản là lừa không nổi tôi, vì ánh mắt anh rất đặc biệt."

Diệp Thiên Vân khi giết người ánh mắt cũng đều bình thản như nước, vô luận gặp sự tình gì của là vẻ mặt vạn năm không đổi, Kim Lam lam tự nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền không thể quên được.

Nàng vừa rồi phát hiện, nhưng lại bị Vu Hinh Nguyệt làm cho nhất thời quên đi, sau đó nhìn kĩ lại Diệp Thiên Vân mới phát hiện hắn giống như đúc người bịt mặt tối hôm đó. Hơn nữa lúc này thấy ánh mắt Diệp Thiên Vân, nàng càng thêm chắc chắn.

Diệp Thiên Vân biết nàng chắc chắn đã nhận ra, nếu vậy cũng không cần giả bộ nữa, bất quá trong lòng hắn cũng có vô số nghi hoặc, Kim Lam Lam gọi hắn đến dụng ý không rõ ràng lắm, cho nên hắn thẳng thắn nói: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

Kim Lam Lam đoán đúng sự thật, trong lòng một trận hưng phấn, bất quá ngay sau đó nàng đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi, Diệp Thiên Vân có biểu tình bình tĩnh như vậy, khiến nàng không thể không liên tưởng đến bộ dạng giết người của hắn tối qua. Tim nàng đập thình thịch, làm bộ lơ đãng nhìn qua cánh tay Diệp Thiên Vân, cánh tay đã xuyên qua ngực một người, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng, lại nhỏ trắng đến vậy.

Nàng nhanh chóng giấu đi ve mặt căng thẳng, sau đó lắc đầu nói: "Tôi, tôi không có ý gì, chỉ là đêm đó anh đã cứu tôi, tôi muốn cảm ơn một chút....."

Diệp Thiên Vân không thích cảm ơn như vậy, hơn nữa hắn còn nhiều việc phải hoàn thành, hắn căng thẳng nói: "Không cần, tôi nghĩ chắc cô vẫn chưa nói cho người khác chứ?"

Kim Lam Lam gật đầu như gà mổ thóc, nhanh miệng nói: "Tôi không nói cho người khác, anh yên tâm, bất luận kẻ nào......."

Diệp Thiên Vân cơ bản có thể hiểu ý nàng, nếu Kim Lam Lam hôm nay đã nói cho người khác, vậy cũng tuyệt đối không có trường hợp hiện tại, nàng tránh né còn không kịp, một võ giả ở trong khoảng cách gần như vậy, cho dù là súng cũng không cứu nổi. Cho nên hắn lạnh nhạt nói: ''Hi vọng cô có thể giữ bí mật, tôi có chuyện trước hết đi trước."

Kim Lam Lam trong lòng hưng phấn, Diệp Thiên Vân ở một mức nào đó vẫn coi là ân nhân của nàng, tuy rằng không biết hắn xuất phát từ mục đích gì, bất quá đêm đó hắn cứu nàng là sự thật không thể tranh cái, cho nên gọi với nói: "Anh cứ chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói."

Diệp Thiên Vân tay đã cầm vào nắm cửa, bất quá dừng bước lại nghe Kim Lam Lam nói.

Kim Lam Lam chạy nhanh tới bên cạnh Diệp Thiên Vân nói một hơi: "Anh giết hai người là đệ tử Trạc Cước môn, bọn họ hiện tại đang tìm anh, hơn nữa Trạc Cước môn có cử người đến đây, tìm tôi vài lần, cho nên tôi hi vọng anh cẩn thận. Những người đó rất lợi hại, ngay cả quán chủ tựa hồ cũng tôn kính bọn họ, tôi chỉ nhắc nhở anh một chút, ngàn vạn lần không được bại lộ thân phận, hơn nữa tôi nhất định sẽ không nói, trừ phi tôi chết."

Diệp Thiên Vân do dự một chút, hắn vốn muốn hỏi Trạc Cước môn có ai đến đây, bất quá trong lời nói của Kim Lam Lam, nàng tựa hồ cũng không biết, cây địa thu Trạc Cước môn đã sớm không còn cường đại như xưa rồi, cho nên hắn khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn!"

Kim Lam Lam trong lòng bình ổn lại, nàng cảm kích nói: ''Kỳ thật phải là tôi cảm ơn anh, anh đêm đó đã cứu tôi. Trả lại cho tôi quần áo.... " Nói tới đây nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, cho nên bỗng nhiên dừng lại, bởi vì đêm đó hạ thân nàng chỉ có một chiếc quần lót.

Diệp Thiên Vân không tự giác nhơ tới tình cảnh đêm đó, bất quá hắn rất nhanh tỉnh lại, Vu Hinh Nguyệt còn có chuyện, phải sớm về: "Không cần cảm ơn, tôi đi trước." nói xong liền không ngừng lại đi thẳng ra ngoài.

Diệp Thiên Vân đi cùng Kim Lam Lam trong lòng có tâm sự, cũng không nhớ đường về, giống như đi trong mê cung, hỏi vài lượt mới về được địa sảnh, về tới chỗ ngồi phát hiện Vu Hinh Nguyệt đã không còn ở trong này, hắn sửng sốt, ngay sau đó nhìn lại phía trên đài, phát hiện Vu Hinh Nguyệt đang đứng trên đài, ngoắc tay gọi hắn qua, trong mắt rõ ràng là vui vẻ.

Hoàn hảo còn kịp, bằng không châm trễ một hồi nữa Vu Hinh Nguyệt đã lên đài, Diệp Thiên Vân bước nhanh tới, không khỏi hỏi: "Bắt đầu rồi sao?"

Vu Hinh Nguyệt trong lòng cuối cùng cũng an định xuống, thiếu Diệp Thiên Vân trong lòng nàng luôn không thể bình tĩnh, giống như mất đi chỗ dựa, muốn nói Diệp Thiên Vân vài cau, nhưng lại nhìn xuống, hắn cũng chỉ là đệ tử Dật Hiên thôi, mình căn bản không có tư cách nói hắn, nàng thở phào một hơi nói: '' Tiếp theo là tôi, vừa nãy anh chưa về, trong lòng hơi căng thẳng."

Diệp Thiên Vân "ừ" một tiếng nói: "Cô đi đi, có tôi ở phía dưới."

Có lẽ lời lẽ kiên định của hắn khiến Vu Hinh Nguyệt yên lòng, nàng nhẹ cười, sau đó đi lên đài.

Kỳ thật Vu Hinh Nguyệt trình độ trong các quán chủ không tính là thấp, nàng ít nhất phải lợi hại ngang với Thạch Thanh Sơn, có thể tính là võ giả, Diệp Thiên Vân cũng không sợ nàng giao thủ cúng quán chủ võ quán khác, mà sợ có người trong võ lâm giao thủ với nàng, cho nên mới đứng gần nàng.

Vu Hinh Nguyệt lên đài liên nhận được một tràng pháo tay, mà đối phương cũng là một võ quán quán chủ, Diệp Thiên Vân trong lòng ổn định, đối phương không phải là võ giả, căn bản không có gì uy hiếp, chỉ cần Vu Hinh Nguyệt không có chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn là thắng.

Hai người không cùng một cấp bậc, Vu Hinh Nguyệt áp sát xuất ra hai quyền, cao thấp khó phân, nàng còn khiêm nhường hai chiêu, để lại mặt mũi cho đối phương, sau đó dễ dàng chiến thắng, phía dưới không ít người vỗ tay. Vu Hinh Nguyệt sử Hình ý quyền rất có tiêu chuẩn, hơn nữa trong trận đấu cũng không trì hoãn gì, mới bắt đầu coi như bất phân cao thấp, sau mới định đánh bại, có thể nhìn ra là khiêm nhường, tránh cho đối phương bị mặc cảm.

Hai người đang mỉm cười, tính toán xuống đài, nhưng không ngờ một âm thanh vang lên: "Vu quán chủ, võ công rất cao, trong võ quán chúng tôi có người nói: muốn cùng cô giao thủ."

Một tiếng này khiến toàn trường loạn hết cả lên, từ trước đến giờ chưa từng phát sinh chuyện như vậy, không đúng quy tắc, những người này đều đến xem náo nhiệt không sợ loạn, một đám người đều nháo nhác nhìn khắp nơi.

Diệp Thiên Vân rất quen thuộc với giọng nói này, người này chính là đám người Ôn Hoa đến Dật Hiên võ quán lúc trước, hắn trong lúc sắp xếp, là đi sau hai người, nhìn có vẻ khoảng ba mươi tuổi, tối trọng yếu là bọn họ đều là võ giả.

Ôn Hoa tới phía dưới đài không đi lên, mà ôm quyền nói với hai người khác: "Chính vị này là Vu quán chủ ba lần bốn lượt đến võ quán chúng ta phá rối, xin hai vị giúp đỡ, thi triển chút thân thủ với nàng."

Trong đó một tên cười miệt thị, đột nhiên nhảy lên đài, ôm quyền với Vu Hinh Nguyệt nói: "Tôi gọi là Trần Côn, chúng ta luận bàn một chút, tôi sẽ không đả thương cô, chỉ là muốn giữ chút thể diện cho băng hữu, xin mời."

Trần Côn cơ hồ là nói một hơi đã xong, sau đó liền chuẩn bị động thủ, phía dưới khán giả cũng biết đài này cao gần hai mét chỉ nhún một cái liền nhảy lên được, đích thật có bản lĩnh thực.

Mà các quán chủ sắc mặt bất đồng, đại đa số đều là vui sướng khi kẻ khác gặp nạn, Vu Hinh Nguyệt ở Tần Hoàng thị đắc tội với không ít người, lúc này rút cuộc có người mở đầu, thoạt nhìn đại hội võ thuật này sẽ rất náo nhiệt đây.

Mỗi người ý nghĩ bất đồng, có người đồng tình, có người thích xem náo nhiệt, nhưng đều nhận thức Trần Côn này là cao thủ, không phải động tác võ thuật đẹp, cho nên ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn lên đài sợ bỏ qua màn phấn kích nào đó.

Diệp Thiên Vân không ngờ lại như vậy, ở trên đài hắn không có cách nào công nhiên giúp Vu Hinh Nguyệt, dù sao đây là lôi đài, phải giảng quy củ, người nào muốn phá hư quy tắc đều phải chịu trừng phạt, cho nên hắn chưa nghĩ ra biện pháp gì cứu người.

Vu Hinh Nguyệt vốn trong lòng có chút sợ hãi, bất quá từ vong tỷ thí lòng tự tin của nàng đã cao lên không ít, nàng cũng biết trước mặt mình là một võ giả, bất quá võ công so với mình cũng không sai biệt lắm, vẫn có cơ hội.

Nàng không nói với Diệp Thiên Vân, mà dùng khăn lau một lượt trên mặt sau đó nói với Trần Côn vừa lên đài: "Anh thất sự muốn tỷ thí?" Nói xong đã ném khăn vắt lên rào chắn, ánh mắt gắt gáo nhìn Trần Côn, đánh giá từ trên xuống dưới.

Diệp Thiên Vân trong lòng kêu to hỏng việc, vừa mới nghe khẩu khí Ôn Hoa liền biết tên này không phải người trong võ quán, hơn nữa Ôn Hoa lần trước tới Dật Hiên võ quán liền biết hắn không phải là người tốt, cho nên Trần Côn có hơn phân nửa là đến từ võ lâm.

Hắn cũng muốn ngăn Vu Hinh Nguyệt lại, bất quá ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, hơn nữa thời khắc mấu chốt, hoàn toàn có thể gạt trận chiến này sang một bên với một đống lý do mệt mỏi, buồn ngủ... Như vậy mình liền chiếm ưu thế, đại hội cũng không có khả năng ép buộc một người đánh liên tục hai tràng, Vu Hinh Nguyệt này lại như con nít vậy, trong thiên hạ chắc không có lựa chọn nào ngu ngốc hơn lựa chọn này.

Trồn Côn sắc mặt như nước, vươn tay nói: "Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, tôi chỉ tới tìm đối thủ, hiện tại đã lên lôi đài sinh mệnh không thể nắm trong tay, nếu cô không sợ, có thể cùng tôi so hai chiêu." Lời nói của hắn tuy khách khí, bất quá ngữ khí lại như kẻ trên từ trên cao nhìn xuống, cố ý chọc giận Vu Hinh Nguyệt.

Ngoài ý muốn, Vu Hinh Nguyệt không tức giận, nàng rất có hàm dưỡng nói: ''Kỳ thật trận này cũng không phải ân oán gì, chẳng qua là cọ sát học hỏi, Ôn Hoa sao không tự mình lên?"

Trần Côn cũng không nể mặt mũi ai, thản nhiên nói: "Rất đơn giản, hắn không phải đối thủ của cô nên mời tôi lên."

Vu Hinh Nguyệt như là nhìn thấy chuyện gì buồn cười nói: "Vậy anh chắc chắn mình là đối thủ của tôi? Trước khi ra tay hiếu thắng cũng tương đương với thất bại, không nên quá mức tự đại, chẳng lẽ sư phụ anh không dạy anh điều này?"

Diệp Thiên Vân hiện tại đã hiểu lời nói của Uông Dương, Vu Hinh Nguyệt này cũng là nữ nhân trọng sĩ diện, cho dù gặp cường địch, nàng cũng giống như Lý Thiên Kiêu cho dù chết cũng không lùi bước.

Không khỏi thở dài một hơi, dưới đài nhiều ánh mắt như vậy, chung quy chỉ có mình hắn nhận ra, từ lúc Trần Côn bước lên đài, đã thay đổi tính chất của cuộc chiến, vốn là giao lưu giữa các võ quán lại thành sinh tử chiến, hắn hiện tại muốn tránh lên đài, nên mới ẩn mình, nếu đến lúc đó không xong, cũng chỉ có thể tự mình ra mặt.

Khi đó Vu Hinh Nguyệt nhất định không có việc gì, bất quá hắn cũng dự tính trước, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đến lúc có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể thong dong dời khỏi nơi này.

Ngay khi Diệp Thiên Vân đánh giá hoàn cảnh, trên đài mùi thuốc súng cũng dần nặng lên, Trần Côn lạnh lùng cười, nhìn Vu Hinh Nguyệt nói: "Tôi luyện quyền cũng hơn hai mười mấy năm, cùng một kẻ nhãi nhép sinh tử chiến thật buồn cười, quá đáng cười."

Câu nói này như đổ dầu vào lửa, Vu Hinh Nguyệt lông tóc dựng đứng lên, nàng làm một cái khởi thức nói:" Nếu đã vậy, chúng ta so công phu chân chính."

Trần Côn nói đánh liền đánh, chân hắn rảo bước, tay không ngừng chuyển chưởng, căn cứ vào vị trí của Vu Hinh Nguyệt mà không ngừng biến hóa, dưới chân bước theo hình bát quái.

Vu Hinh Nguyệt hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chân Trần Côn, nàng tập trung hết lực chú ý vào người hắn, căn cứ vào vĩ trí của hắn mà không ngừng chuyển động, hai người thần kinh đều căng lên, cứ như giây tiếp theo sẽ ra tay.

Trần Côn vốn có chút khinh thường Vu Hinh Nguyệt, xem ra hắn cũng không định ra tay trước mà chỉ dùng bát quái thân pháp bao vây lấy Vu Hinh Nguyệt.

Vu Hinh Nguyệt sắc mặt nghiêm túc, hai chân rạng ra, sau đó mũi chân tiếp xúc với mặt đất như chim én lướt mặt hồ, phi thân tới vị trí Trần Côn, khi tới gần hắn đột nhiên toàn thân phát lực, sử ra trùng bộ hoành quyền, đánh thẳng vào mặt Trần Côn.

Trần Côn trên mặt nở nụ cười cao thâm, sau đó hai chân tách ra, rộng bằng hai vai, chân trái bước lên nửa bước, gót chạm vào mũi chân phải, tay phải thuận theo chiều kim đồng hồ, hoa lên một vòng, đánh tới đan điền, tay phải đồng thời vung về trước, đây là Thanh long tham trảo trong bát quái chưởng, âm độc cực kì.

Thanh Long tham trảo, có ba cách dùng, đó là một chưởng đánh vào địa phương nào, đều rất hiểm, có thể là thẳng đến cổ họng đối phương, mà thông thường là công kích ngực bụng, chiêu thức âm hiểm nhất là công vào hạ bộ, đó là kích đả hạ âm. Cho nên Trần Côn tức hiện đúng nguyên tắc, tay trái ngẫu nhiên dụng lực, đánh tới dụng dưới đối phương, đồng thời phối hợp với tay phải, tiền cung bộ biến thành hậu cung bộ, nhẹ thì phế mệnh căn, nặng thì mất mạng nhỏ.

Bất quá chiêu thức của hắn lại không có tác dụng với nữ nhân, không biết sao hắn lại sử ra chiêu này.

Vu Hinh Nguyệt hoành quyền biến thành phách quyền, biến hướng, trực tiếp ngăn đón tay Trần Côn, chớp mắt hai quyền chạm nhau, Vu Hinh Nguyệt đầu tiên là lui lại mấy bước, sau đó sắc mặt lạnh lùng nhìn Trần côn, phách quyền thu ra sau người.

Trần Côn cười đắc ý: "Cô bé, đã biết cái gì mới là bát quái quyền chưa, hi vọng cô về nhà hảo hảo luyện tập, lấy thân thủ hiện tại của cô, hắn là biết hơn thua, ta cũng là hảo tâm khuyên bảo cô."

Vu Hinh Nguyệt tức giận cằm run nhẹ nhẹ, vừa rồi thời điểm hai người giao thủ, Trần Côn vung quyền vỗ nhẹ vào người nàng một chút, quyền này nhẹ không nhẹ, nói nặng cũng không nặng, nhưng cao thấp đã nhìn ra, nàng không phải đối thủ.

Trên đài nếu đã ra tay, trừ khi nhận thua nếu không sẽ không thể xuống đài, nàng biết không nay mình gặp phải một đối thủ cường đại, bất quá trong lòng vốn quật cường, không nghĩ cứ vậy mà đánh mất mặt mũi, vậy cho dù trở về Dật Hiên võ quán, chính nàng cũng áy náy, cho nên lúc này cắn răng đánh tiếp.

Diệp Thiên Vân phía dưới đã nhìn thấy tình cảnh của Vu Hinh Nguyệt, hai người chênh lệch quá lớn, hắn thấy Vu Hinh Nguyệt định liều mạng, cho nên dưới chân nhún nhẹ, thân hình nhảy lên đài đứng sau lưng Vu Hinh Nguyệt.

Động tác này dọa cho Vu Hinh Nguyệt nhảy dựng, nàng quay người lại nhìn thấy Diệp Thiên Vân, lập tức nhíu mày nói: "Anh lên làm cái gì?"

Diệp Thiên Vân ở cùng nàng thời gian không ngắn, không muốn nhìn thấy nàng bị thương, sắc mặt bình tĩnh nói: "Xuống đi, cô không phải đối thủ của hắn."

Vu Hinh Nguyệt sửng sốt, sau đó trừng mắt nói với Diệp Thiên Vân: "Anh nói cài gì, tôi sao lại không phải đối thủ của hắn." Nhìn bộ dáng nàng sĩ diện không muốn sống, Diệp Thiên Vân rất tức giận.

Vừa rồi Diệp Thiên Vân hạ tràng bên dưới còn chưa chú ý, nhưng thấy công phu hắn, phía dưới không khỏi loạn lên," Hắn là ai vậy?" chính là câu hỏi chung của mọi người bên dưới.

Vu Hinh Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, nhìn Diệp Thiên Vân vừa muốn nói chuyện bảo Trần Côn không nên hiểu lầm mà coi Diệp Thiên Vân là đối thủ, bỗng Trần Côn đánh giá đôi mắt kính của Diệp Thiên Vân, kinh nghi bất định chỉ tay nói: "Anh.... là Hình Ý môn Diệp Thiên Vân."

Ba chữ Diệp Thiên Vân khiến không ít kẻ dưới đài đứng dậy, Vu Hinh Nguyệt vốn muốn dạy dỗ Diệp Thiên Vân bất quá nghe được ba chữ Hình Ý môn, lầm bẩm: "Hình ý môn, Diệp Thiên Vân?" Nàng đột nhiên lạnh lùng nói: "Anh là Hình Ý môn phái tới?"

Diệp Thiên Vân không có cách nào giải thích, đành khẽ gật đầu nói: ''Diệp Thiên Vân, Hình Ý môn!"

Vu Hinh Nguyệt đột nhiên vươn tay tát tới mặt Diệp Thiên Vân, Diệp Thiên Vân ngăn tay nàng lại, sau đó thả tay nàng ra.

Vu Hinh Nguyệt nước mắt đong đầy, dùng ánh mắt động lòng người kia nhìn Diệp Thiên Vân, sau đó hét lên: "Diệp Thiên Vân, anh đóng kịch thật giỏi!" Nàng một khắc cũng không muốn nhìn thấy Diệp Thiên Vân nữa, quay người nhảy xuống đài, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Diệp Thiên Vân không có lựa chọn khác, vì bảo hộ Vu Hinh Nguyệt nên hắn buộc phải hiện thân.

Phía dưới đã bị làm cho mơ hồ, bọn họ không quan tâm Vu Hinh Nguyệt vì sao chạy đi, mà chỉ quan tâm Diệp Thiên Vân là ai?

Trước mắt trên đài chỉ có ba người, Trần Côn bị biến hóa xảy ra làm cho sửng sốt, bất quá sau đó hắn lại đánh giá trên dưới Diệp Thiên Vân một cái nói: "Mày là Diệp Thiên Vân? Rất tốt.... tao không ngờ có cơ hội gặp được kẻ được đánh giá vị cao thủ trẻ tuổi, không ngờ a....."

Hắn bỗng chuyển giọng hung hăng nói: "Sư huynh tao Mai Ngũ là chết trong tay mày, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẻm."

Diệp Thiên Vân nhướng mày, chậm rãi nói: "Trên lôi đài sinh tử khó đoán, Mai Ngũ chết trên lôi đài, không chút oán hận ta."

Trần Côn cười tàn nhẫn: "Khá lắm, hiện tại mày cũng trên lôi đài, nếu lên đây sống chết cũng không thể đoán được." Nói xong dưới chân vừa động, thân hình lao tới bên cạnh Diệp Thiên Vân, cổ tay run lên, một chưởng đánh tới.

Diệp Thiên Vân vốn đã có phòng bị, Trần Côn lao tới cũng nằm trong suy đoán của hắn, hai chân đan chéo, thân thể phát lực, tay như rắn độc không thể phát hiện tung tích, nhanh như chớp bổ xuống một chưởng đang tới của Trần Côn, vô luận là lực lượng hay tốc độ đều nhanh hơn Trần Côn một bậc, toàn trường đều nghe rõ tiếng "răng rắc" vang lên, cánh tay Trần Côn bị bẻ gãy tại đương trường, trên mặt đã trở nên vặn vẹo, miệng phát ra thanh âm thảm thiết, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.

Diệp Thiên Vân không bởi hắn kêu thảm mà dừng lại, lui chân một bước, nhanh như chớp đạp đất lao lên, ánh mắt mọi người như hoa lên, sau đó là "bốp" một tiếng đá vào mặt Trần Côn.

Thân thể Trần Côn bị chịu một lực đạo cực lớn, không ngừng quay tròn bay ra khỏi đài, thân mình rơi xuống đất ầm một tiếng vang động toàn trường.

Dưới đài mọi người sau lưng phát lạnh, vừa rồi xem luận võ quả thực như trẻ con nô đùa, đây mới là võ thuật, không chút hoa mĩ, lại bạo lực đẫm máu, Diệp Thiên Vân cho họ biết võ thuật chân chính chính là đẫm máu, và tàn nhẫn.