Vô Địch Hắc Quyền

Chương 488: Sinh mệnh nộ phóng




Tóc của Crystal có phần tán loạn, trên khuôn mặt nhiễm chút bụi bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét xinh đẹp trên đó, nàng tựa hồ như không quá nguyện ý để mấy người phát giác ra bộ dáng này của mình, thân thể khẽ vặn vẹo kháng cự lại sự khống chế của nòng súng phía sau lưng.

Lãng Khoa bước theo sau nàng, nắm tay cầm chặt khẩu súng dí vào sau gáy Crystal, khẽ cười nói: "Đừng loạn động! Tiểu thư xinh đẹp, cứ việc đùa với tính mạng của mình, nhưng phải hiểu! Trong thế giới đánh thuê, cái mạng mới là trọng yếu nhất, hết thảy những thứ khác có thể bỏ qua, không phải sao? Tôi biết, thực lực của cô, dù chỉ cho cô một giây, cô cũng có thể làm ra hành động nguy hiểm không thể tưởng tượng!"

Mấy tên thủ hạ của Dương Thiên Long đứng xung quanh đều cầm súng chĩa về phía Lãng Khoa, những người này đều đã trải qua kinh nghiệm tôi luyện, chỉ cần có một phần vạn cơ hội bọn họ sẽ xử lý hắn.

Crystal nhìn Dương Thiên Long cùng Diệp Thiên Vân, nàng mím môi có phần vội vã hướng về phía sau nói: "Động thủ đi! Để cho tôi chết thong dong một chút!" Nói xong nàng khép chặt đôi mắt khêu gợi lại.

Dương Thiên Long lộ ra ánh mắt kiên nghị, chậm rãi đem súng để xuống, lãnh đạm nói: "Lãng Khoa, hôm nay mày có thể đi, thế nhưng phải lưu lại Crystal, bằng không..." Nguồn tại http://Truyện FULL

"Bằng không thì thế nào?" Lãng Khoa nhếch miệng nói: "Tao rất rõ quan hệ của chúng mày, chẳng lẽ chúng mày muốn giết tao? Đừng nghĩ là tao ngu như vậy! Một chiếc xe đầy xăng đậu ở cửa ra vào, khi tao xuống lầu đảm bảo có thể bước vào trong xe, phân phó bọn nó làm đi!"

Nếu lúc này Diệp Thiên Vân xuất thủ cũng không dám đảm bảo an toàn của Crystal, nếu như hắn muốn cứu nàng, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới phía trước, sau đó đánh bật súng của đối phương ra, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho nàng! Nhưng lúc đó đối phương cũng đã hoàn thành việc bóp cò! Lãng Khoa là một tên đánh thuê có kinh nghiệm phong phú, thế nhưng cho dù có một tia hi vọng, Diệp Thiên Vân cũng không muốn mạo hiểm!

Dương Thiên Long chăm chú nhìn Lãng Khoa, sắc mặt không chút biểu tình nói: "Được, không ngờ mày còn có chiêu này, thoạt nhìn tao cũng chỉ còn có lựa chọn này!" Nói xong hắn kêu thủ hạ xuống dưới chuẩn bị xe.

Thần sắc của Lãng Khoa không hề buông lỏng, hắn có chút hầm hừ nói: "Dương Thiên Long, từ rất lâu rồi tao đã thấy chướng mắt với hành vi tự tung tự tác của mày. Khi tao còn ở dưới tay mày, cũng chỉ là đồ trang trí, loại nhục nhã này, cả đời tao đều nhớ rõ!"

Cho dù tại thời điểm mấu chốt này Crystal vẫn không nhịn được bật cười, có chút thâm ý liếc mắt nhìn Dương Thiên Long, nàng hơi thở gấp nói: "Không ngờ còn có loại chuyện này, thật làm cho người ta khó tin!"

Dương Thiên Long lạnh nhạt nhìn Lãng Khoa, đáp: "Sự thật chứng minh hành vi của tao cũng không sai! Mày quá coi trọng cái tôi củ mình, không có tinh thần đồng đội, mà ngay cả tinh thần hi sinh cơ bản nhất cũng không có! Tao quan niệm, trong lòng mày chỉ có một mình bản thân là cao quý, tách ra là hành động đương nhiên!"

Cho mày chút mặt mũi coi như là bao dung mày rồi. Trong đội của tao, tuyệt đối sẽ không cho phép người giống như vậy ở lại, bởi vì đó là một loại sỉ nhục đối với tao với thành viên trong đội!"

Lời nói này của Dương Thiên Long khiến đám thủ hạ đều ưỡn ngực ra, đồng thời dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Lãng Khoa!

Lãng Khoa khinh thường nói: "Tao còn cám ơn sự sỉ nhục của mày, bằng không tao đã sớm buông tha cho chính mình, vô luận như thế nào, tao cũng đã thành công!"

Không lâu sau, Martin cầm một cái chìa khóa, mặt đầy mồ hôi chạy tới!

Dương Thiên Long hơi chút vui vẻ, nhìn chằm chằm Lãng Khoa, sau khi tiếp nhận cái chìa khóa lập tức ném ra ngoài, rồi nói: "Chuẩn bị cho tốt đấy!"

Diệp Thiên Vân vẫn luôn không tìm được cơ hội, lúc Dương Thiên Long ném chìa khóa đi, hắn tựa minh bạch dụng ý của Dương Thiên Long, cũng đợi trong nháy mắt này!

Hai người sao biết, Lãng Khoa không ngờ không hề động, để cái chìa khóa rơi xuống đầu mình, sau đó hắn cười lạnh nói với Crystal: "Bảo bối, nhặt cái chìa khóa kia lên!"

Lãng Khoa quá cẩn thận. Hắn tự rút đầu lại giống như con rùa đen vậy, vô luận là thế nào, hoàn toàn không có bị ngoại giới ảnh hưởng!

Crystal cũng không có động, nàng cười cười nói: "Lãng Khoa anh là một tên nhát gan, từ hôm nay trở đi anh nên có thêm một cái ngoại này hiệu, hiểu chưa? Chỉ bằng tác phong giống loại người như anh, muốn để cho tôi nhặt cái chìa khóa kia lên? Quên giấc mộng đẹp đó đi!"

Lãng Khoa chau mày lạnh mặt nói: "Crystal, cô thực sự cho rằng tôi sẽ không dám giết cô? Nên biết sống hay chết cũng chỉ là tôi khẽ động ngón tay mà thôi, nhanh lên!" Nói xong hắn liền dùng thêm lực vào cánh tay, muốn nàng khuất phục!

Crystal hoàn toàn không có giác ngộ khi bị uy hiếp, nàng không đếm xỉa gì đến lời nói của Lãng Khoa, mà phối hợp thấp giọng nói: "Lần này tới Hongkong nhưng thật ra là vì một người bạn, hắn đã cứu mạng tôi, mà tôi đây lại đi lừa gạt hắn! Biết rõ không được hắn tha thứ, nhưng tôi vẫn tới đây! Càng làm cho tôi cảm thấy khổ sở chính là hiện tại tôi lại làm chướng ngại cho hắn, cho nên tôi có quyền một lần được lựa chọn cho chính mình!"

Lãng Khoa nghe mấy lời này liền cảm thấy có dự cảm không tốt, hắn vôi vàng để xa khẩu súng ra, nói: "Không nên cử động, chỉ cần tôi rời đi, sẽ tuyệt đối bảo đảm an toàn cho cô!"

Crystal cười sán lạn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, có phần khờ dại nói với Diệp Thiên Vân: "Tha thứ cho tôi, bằng hữu!" Nói xong nàng quay lại dùng một cước đá vào đũng quần của Lãng Khoa.

Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua một cái liền biết không tốt, Crystal động thủ đồng thời hắn cũng toàn lực lao về phía đó! Hắn không biết mình có thể nhanh được không, thế nhưng ẩn ẩn lại có cảm giác vô lực.

Lãng Khoa nằm mơ cũng không ngờ Crystal không muốn sống nữa, trong lúc thất thần, hắn lập tức minh bạch tình cảnh hiện tại của mình, chỉ cần cô ta chết, chính mình cũng không sống được! Trong nháy mắt tuyệt vọng hắn đẩy Crystal ra ngoài rồi nổ súng! Ngăn cản tầm nhìn của đám người rồi đóng cửa lại!

Vài tên đánh thuê thấy tình huống biến hóa, trong tích tắc lúc Lãng Khoa đóng cửa lại, bọn họ nhanh chóng nổ súng, hàng loạt đạn bắn tới cánh cửa, khiến cửa buồng vệ sinh lập tức biến thành tổ ong!

Crystal hét lên rồi ngã gục, một vòng tròn đỏ thẫm hiện lên trước ngực, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm nổi bật. Ý thức của nàng còn thanh tỉnh, khi té trên mặt đất đồng thời nàng cũng toàn lực nói với Diệp Thiên Vân: "Tôi sẽ không lừa gạt anh nữa... Thật sự...Hãy tin tôi..." Nói xong hàng lông mi không ngừng run rẩy, con mắt chậm rãi khép lại.

Con mắt của Diệp Thiên Vân cũng đỏ lên, không ngờ Crystal lại chọn cách liều mạng, cứ cho là nàng đã lừa gạt chính mình, nhưng chết đối với nàng mà nói là sự trừng phạt quá nặng, huống hồ còn không có bất cứ người nào có quyền trừng phạt nàng!

Tại thời khắc khẩn trương Dương Thiên Long đã nhanh chóng dò xét hơi thở của Crystal, hắn vội nói: "Martin, đem Crystal xuống dưới, tìm Tôn Vĩnh Nhân, gọi bác sĩ tốt nhất, nàng còn thở!"

Martin nhận được lệnh, cùng với vẻ vui cười ngày thường rất bất đồng, hắn trở nên rất nghiêm túc nói: "Xin yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Crystal được đưa đi với tốc độ nhanh nhất, Dương Thiên Long có phần không cam lòng nổ hai phát súng lên cánh cửa, lúc này mới cẩn thận mở cửa ra nhìn thoáng qua một cái, Lãng Khoa đang nằm sấp trong nhà vệ sinh, quần áo bê bết máu, còn đang giãy dụa như muốn cầm lấy khẩu súng bên cạnh!

Dương Thiên Long đi tới trước mặt hắn đá khẩu súng đi thật xa, sau đó nhìn lên thân thể Lãng Khoa, rồi đứng dậy nói với Diệp Thiên Vân: "Ba chỗ bị thương, không nguy hiểm tới tính mạng, giao cho anh đấy!"

Diệp Thiên Vân còn đang đắm chìm tại thời khắc Crystal ngã xuống đất, lúc này hắn không có tâm tư để xử lý tính mạng của Lãng Khoa, chỉ cần gã còn ở nơi này, sớm muộn gì đều không thoát khỏi cái chết. Hắn lắc đầu nói: "Anh xử lý đi!"

Dương Thiên Long ngồi xổm xuống dùng súng đưa lên mặt Lãng Khoa, nhìn hắn vẫn còn có ý thức, nói: "Mày đã bắn phí một viên đạn rồi, phải biết rằng có đôi khi sống so với chết càng thống khổ hơn, hiểu không?"

Lãng Khoa tự nhiên biết thủ đoạn rất tàn khốc của lính đánh thuê khi đối phó với địch nhân, hắn có phần sợ hãi liếc mắt nhìn Dương Thiên Long, giãy dụa nói: "Buông tha tao đi, cái gì tao biết tao sẽ nói hết cho mày biết!"

Hắn thấy Dương Thiên Long vẫn chưa động thủ, vì vậy sinh ra một tia hi vọng, cho nên hắn vội vã nói: "Trong đám thương thủ của Aonaxisi có rất nhiều nhân vật tàn nhẫn như... Sa Ngư... Wintohu... Còn có lão Hổ..."

Dương Thiên Long châm một điếu thuốc, phả ra một làn khói phiêu du khiến Lãng Khoa cơ hồ không nhìn ra khuôn mặt của hắn, Dương Thiên Long chậm rãi nói: "Thật có lỗi, tao đối với chuyện này không có hứng thú. Mày đã dám nổ súng, vậy sẽ phải chịu cảm giác thống khổ hơn so với cái chết, mày biết tao đối phó với Graf như thế nào không? Xương cốt toàn thân đều bị đập nát, sau đó đưa tới bệnh viện an dưỡng, đây cũng là số mệnh suốt đời hắn! Mày đã làm hại bằng hữu tốt nhất của tao, vậy đáng để tao xuất thủ!"

Lãng Khoa có chút sợ hãi bắt lấy cẳng chân của Dương Thiên Long, cầu khẩn nói: "Không, xin mày mà, tao không muốn, chỉ cần tao..." Hắn còn muốn giải thích gì đó, đã bị Dương Thiên Long đá một cú khiến hắn hôn mê!

Mấy tên thủ hạ của Dương Thiên Long đều có chút hưng phấn, nguyên một đám trong mắt lộ ra quang mang khát máu! Bình thường những người này thoạt nhìn rất trầm mặc, thật ra nội tâm bị chiến tranh không ngừng tàn phá, tâm linh đã sớm vặn vẹo! Nghe thấy có hình phạt vô nhân đạo liền rất hợp với khẩu vị của đám người!

Trong lòng Diệp Thiên Vân cũng không biết là có tư vị gì, nếu như lúc này nếu như ở lại khách sạn, hiện tại cũng không xảy ra loại chuyện này.

Dương Thiên Long chứng kiến ánh mắt của Diệp Thiên Vân, liền đi tới vỗ vai hắn nói: "Nhân sinh gặp gỡ rất nhiều điều kỳ lạ, có một số việc thượng đế luôn sắp xếp sẵn cho chính mình!"

Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, hắn minh bạch Dương Thiên Long đang cố ý trấn an mình, hắn nói: "Thật muốn làm như vậy đối với hắn sao?"

Dương Thiên Long có vẻ hơi âm trầm, ánh mắt nhìn Lãng Khoa giống như nhìn một con chó chết, không chút do dự nói: "Đương nhiên, tôi không có thói quen đùa giỡn người!" Ngay sau đó hắn còn nói thêm: "Aonaxisi phái tới người không đơn giản, khả năng so với Laurett còn khó đối phó hơn, những người kia chính thức đều thích chơi trò đổ mạng, bọn họ đem sinh mệnh coi như một trò chơi, lúc nào cũng có thể chơi được!"

Diệp Thiên Vân hiểu ra, hắn cũng không e ngại cái gì mà đổ mạng, bởi vì hắn chính là một người luôn luôn đứng bên bờ sinh tử, trong võ lâm đó là một trò chơi kinh tâm động phách!

Crystal sống hay chết bây giờ còn chưa rõ, điều này hết thảy đều quy tội cho Aonaxisi, nếu như không có hắn, thế giới này càng thêm hoàn mỹ hơn.