Vô Địch Hắc Quyền

Chương 5: Đều Ngoài Ý Muốn




Diệp Thiên Vân gấp sách lại, bất giác suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, bây giờ Kim Chung Tráo đối với mình thật sự mà nói có rất nhiều chỗ hữu dụng.

Sau tầng bảy trước tiên không cần lo lắng, hấp dẫn trước tầng năm đối với hắn mà nói thật sự là rất lớn, trong sách nói lúc Kim Chung Tráo đạt tới tầng thứ năm thân đồng tử sẽ không cần giữ nữa, xem ra vị cao nhân tiền bối này đã viết ra một sáng kiến mang tính chất đột phá.

Luyện trước tầng năm tổng cộng chỉ hai năm, người sáng tạo thật sự là kỳ tài có một không hai, Kim Chung Tráo được hắn tìm cách đưa ra một phương pháp học cấp tốc, nếu như để Thiếu Lâm biết, không ít cao tăng cũng sẽ nhảy lầu mất.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, trừ quản lý đang xem báo, học viên cũng chỉ còn lại một mình mình, lại nhìn đồng hồ trên tay, quả thực cũng đã hơn bảy giờ chiều, thời gian ăn cơm tối cũng đã sớm qua, thời gian xem sách quá lâu, con mắt có chút hoa lên, không thích ứng với ánh sáng lắm, thu dọn sách vở sau đó cầm cặp sách ra khỏi phòng tự học.

Ra khỏi cửa thư viện đốt một điều thuốc Hồng Hà hướng phòng tập thể đi tới. Chỉ trong chốc lát, phía sau chạy tới một chiếc xe ở sau lưng hắn bóp còi, quay đầu lại thấy Lưu Tùng đang ở bên trong xe hướng hắn ngoắc tay, ý bảo hắn lên xe, Diệp Thiên Vân mở cửa xe bước vào nói:

"Làm gì thế? Gần như vậy chỉ vài bước là tới ngay".

Lưu Tùng trừng mắt nói: "Dẫn ngươi đi một chỗ tốt, hai người bọn họ cũng đang chờ ở bên kia đấy, chúng ta gọi điện thoại cho ngươi, cũng không ai nghe, lúc một giờ trưa chạy đi đâu chơi vậy?"

Diệp Thiên Vân vừa nghe lập tức lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, quả nhiên có năm cuộc gọi lỡ của Vương Bằng, nói rất ân hận: "Thật ngại quá, ta tới phòng tự học của thư viện, để di động chế độ im lặng cho nên không có nghe được".

Lưu Tùng không cho là đúng nói: "Nếu như không gặp được ngươi, hôm nay ba người chúng ta đã đi chơi, ta vừa đúng lúc muốn đi tìm bọn họ đây".

Diệp Thiên Vân cười cười nói: "Đi tới đó hả, ta còn chưa ăn cơm nữa, có đúng là tổ chức trên quán cơm hay không?"

Lưu Tùng nhìn Diệp Thiên Vân hơn nửa ngày, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe liền phanh gấp, kinh ngạc hỏi: "Thiên Vân từ khi nào học được cách nói đùa thế?" Hắn trừng lớn con mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Xe chỉ trong chốc lát đã gần tới phố đi bộ bên trong nội thành vô cùng phồn hoa, chạy đến tầng năm một khu KTV tên là Hảo Nhạc Địch.

Lưu Tùng khôi phục bản tính, cười dâm với Diệp Thiên Vân nói: "Hôm nay chúng ta tìm một phòng karaoke, tới biểu hiện một chút bản sắc anh hùng của chúng ta".

Đi vào đại sảnh nhìn thấy hai người Vương Bằng Trần Nhiên mờ ám ở cùng một chỗ không biết đang làm gì, Lưu Tùng nói rất chi là dâm tiện: "Giới tính hai ngươi từ khi nào thay đổi rồi vậy? Xem ra đêm nay nhất định là thời khắc đăng quang của mình ta".

Vương Bằng lập tức phản kích nói: "Cho dù hai người chúng ta có thay đổi, còn có Thiên Vân, từ khi nào đến lượt ngươi đứa trẻ lên ba vậy". Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lưu Tùng vô cùng đắc ý nói: "Ta là Vương lão ngũ kim cương, ở mặt kia nhà ta cũng là một cụm Lê hoa áp hải đường đó" Nói xong còn học Châu Tinh Tinh vuốt tóc xuống.

Trần Nhiên coi như không nhìn thấy nói: "Như thế nào liên hệ đây, bây giờ chỉ còn năm phút nữa là tới tám giờ, không phải nói đúng tám giờ sao, Lưu Tùng ngươi liên hệ như thế nào, những cô nàng này đến bây giờ vẫn còn chưa tới".

Mới vừa nói xong chỉ nghe thấy Lưu Tùng cười xấu xa, còn có một âm thanh từ phía sau hắn truyền tới: "Ai nói chúng ta không tới, nhìn ngươi thật giống như một cô gái cứ luôn miệng kêu ca" Người nói chính là bí thư chi đoàn trong lớp.

Lưu Tùng nhìn mọi người đã đến toàn bộ rồi, liền mở một gian phòng nói: "Vào phòng rồi nói đi, ở bên ngoài không thích hợp để giao lưu tình cảm".

Bí thư chi đoàn trừng mắt liếc nhìn Lưu Tùng không nói nữa, cùng nhau lên lầu tiến vào phòng, mới vừa vào cửa bí thư chi đoàn liền nói với Trần Nhiên: "Giải quyết như thế nào đây, ngươi nói cho ta nghe một chút!" Trần Nhiên bị véo ở lỗ tai, luôn miệng xin lỗi, bí thư chi đoàn véo một cái 1440 độ, mới buông tha cho hắn.

Trần Nhiên đã muốn khóc, sau đó bèn nghe lời triệt để khuất phục dưới uy quyền của bí thư chi đoàn. Bí thư chi đoàn tên là Kỳ Giai Trữ, khá xinh đẹp chỉ có điều tính tình rất nóng nảy, ở đại học một thời gian dài như vậy cũng không ai dám bày tỏ với nàng, nam sinh trong ban thấy nàng đều chạy trốn, cũng chỉ có Lưu Tùng cùng Trần Nhiên không sợ, lần này cũng là Lưu Tùng gọi nàng cùng ra ngoài chơi.

Ba cô gái khác là người cùng phòng, là học viên công nghệ sinh học, bình thường chưa từng gặp qua. Ba nàng một người tên là Trương Viên Viên, một người là Lưu Băng còn lại một người gọi là Trần Lệ Lệ, nhiều người ở karaoke thật náo nhiệt, Diệp Thiên Vân nhìn bọn họ hát, đây là lần đầu tiên hắn cùng bọn họ đi hát karaoke.

Bí thư chi đoàn Kỳ Giai Trữ đi tới nói với Diệp Thiên Vân: "Thành tích trên học kỳ vừa công bố, bạn được học bổng, bạn cần phải mời tôi ăn cơm đó. Nhìn bạn bình thường cũng không quá chú ý nghe giảng, không nghĩ tới bạn lại là một học sinh giỏi thâm tàng bất lộ, thật là vô cùng lợi hại, có thời gian thì phụ đạo cho mình nha, hì hì".

Diệp Thiên Vân có chút mơ màng, đáp theo phản xạ: "Chỉ là trước kì thi chuẩn bị tốt, còn chưa nói tới cái gì học tập tốt, tôi bình thường cũng không phải quá thích đọc sách" Ấn tượng của hắn đối với Kỳ Giai Trữ không tệ, thật ra cũng không biết được nàng có bao nhiêu lợi hại, chỉ là cảm giác tính tình Kỳ Giai Trữ rất chân thật, rất thẳng thắn.

Diệp Thiên Vân cẩn thận quan sát Kỳ Giai Trữ phát hiện hôm nay có trang điểm nhẹ, vừa nãy có uống chút rượu vang, vẻ mặt phơn phớt hồng, thoạt nhìn rất có tư vị của nữ nhân.

Kỳ Giai Trữ cười cười nói: "Không cần khiêm tốn, thi là nói thực lực, nếu không bọn Lưu Tùng sao lại không được học bổng, bạn xem hắn đùa giỡn vui vẻ như thế, còn có hai môn phải thi lại, không được chính chắn giống bạn" Bài Trần Nhiên hát vừa khéo kết thúc, quay đầu nghe Kỳ Giai Trữ khen Diệp Thiên Vân, con mắt liền trợn tròn, há to miệng không thể tin được, trong phòng lúc này đúng lúc không có âm nhạc.

Lưu Tùng cùng Vương Bằng cũng dừng nói giỡn chuyển qua nhìn Kỳ Giai Trữ, cũng không thể tin được nói: "Giai Trữ thế nào lại yêu thích Thiên Vân, bạn xem hắn có bao nhiêu thành thật."

Kỳ Giai Trữ bị câu nói này làm cho lúng ta lúng túng, thoáng cái đỏ từ mặt lan đến tận cổ, lập tức nổi giận nói ngay: "Thế nào, ta nói không đúng sao, thành tích của các người, ai được như Thiên Vân?" Càng nói sức càng khỏe, muốn mượn cơ hội dạy dỗ mấy người bọn họ, che giấu sự xấu hổ lúc nãy.

Trần Nhiên đột nhiên nói: "Ngươi cũng gọi hắn là Thiên Vân à" Kỳ Giai trữ lại bị vấn đề bất ngờ này làm cho không biết phải làm sao, liền đứng dậy chạy ra khỏi phòng. Lưu Tùng cười to nói: "Trần Nhiên tận thế của ngươi tới rồi, ngươi cứ chờ đi".

Diệp Thiên Vân thật không ngờ có một màn như vậy cũng bị làm cho không biết nên nói cái gì cho phải. Lưu Tùng muốn giảm nhẹ bầu không khí xấu hổ mới cố ý nói: "Thật ra bí thư chi đoàn chỉ là một người thực sự thưởng thức Diệp Thiên Vân, mọi người chẳng qua cũng chỉ đùa một chút".

Vương Bằng cũng phụ họa nói: "Cũng không đúng, đừng đem lời nói giỡn mà tưởng thật".

Lúc này Lưu Bằng nói: "Ta ra ngoài xem Giai Trữ thế nào, các người hát tiếp đi nha".

Lưu Tùng ở giữa đám con gái đứng lên hát một bài, Vương Bằng cũng trình diễn một bài, chỉ là trình độ này quả thật không dám khen tặng. Mọi người cảm giác giống như nghe người tu chân độ kiếp trong tiểu thuyết huyền ảo.

Một lát sau Kỳ Giai Trữ cùng Lý Băng trở lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là thỉnh thoảng Kỳ Giai Trữ lại lén nhìn Diệp Thiên Vân, mà Diệp Thiên Vân vẻ mặt tự nhiên, nếu là người không biết còn thực sự tưởng rằng chưa có cái gì phát sinh. Thật ra hắn cũng bực mấy người bạn cùng phòng với hắn, vốn đang tốt đẹp lại muốn gây mưa tạo gió, nhưng hắn tâm tư cũng chỉ nghĩ đến chuyện luyện công, đối với chuyện này cũng không quá để ở trong lòng.

Lại chơi đùa thêm một hồi, Trần Nhiên đột nhiên nói: "Hôm nay chỉ còn một mình Thiên Vân chưa hát, chúng ta bắt hắn hát một bài thế nào?"

Diệp Thiên Vân cũng không luống cuống, hát bài "Travellinglight", âm thanh có chứa lực hút, một bài chấn kinh tất cả mọi người, đặc biệt mấy người bạn cùng phòng, con mắt ba người thoáng nhìn nhau, mẹ nó thằng cha này hát sau cùng, đem danh tiếng của chúng ta toàn bộ đoạt mất. Âm thầm phát thệ sau này mỗi loại ngôn ngữ đều luyện mấy bài hát, sau này làm chấn động toàn bộ người ở karaoke K.

Bản thân Diệp Thiên Vân cũng cảm thấy vô cùng tự hào, thật ra hắn không chỉ hát bài hát tiếng Anh dễ nghe, mà còn chơi ghi ta rất tốt, cái loại khí chất u buồn có chút lạnh lùng này đối với người khác phái rất là có lực hấp dẫn. Trong phòng bọn Vương Bằng lại bắt đầu đùa giỡn, giống như đã quên mất lời thề lúc nãy, tập trung tinh thần đi đến giữa đám con gái, chỉ có Kỳ Giai Trữ không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn màn hình ngơ ngác xuất thần.

Chơi đùa giống nhau, hôm nay tất cả mọi người vui vẻ chơi đùa, tổng thể vững vàng, cục bộ rung chuyển, tổng thể hòa bình, cục bộ chiến loạn. Đương nhiên, chỉ chút chuyện nhỏ xen giữa hồi nãy cũng không ảnh hưởng đến mọi người, mọi người vô cùng vui vẻ chơi đùa.

Đi xuống lầu Lưu Tùng chuẩn bị tính tiền, so với mấy đứa cùng phòng thì điều kiện gia đình hắn quả thật không tệ, chỉ cần là chơi đùa vui vẻ, thông thường đều là Lưu Tùng thanh toán hóa đơn. Lưu Tùng cầm lấy hóa đơn nhìn sơ qua, đơn ghi hơn 1500, chỉ riêng thuê phòng đã hơn 800, cũng có chút đau lòng, cắn răng vừa muốn đem tiền ra trả, nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua mấy người, sau đó gọi một cuộc điện thoại, cúp điện thoại nói: "Mời mọi người trước tiên đứng chờ một chút" Lưu Tùng nghe xong liền sửng sốt.

Mấy người bên cạnh vô cùng buồn bực, như thế nào trả tiền còn phải chờ một chút đây. Một lát sau Diệp Thiên Vân cảm giác được sau lưng có người chụp vai hắn, phản xạ muốn né tránh, xoay người lại nhìn thấy một người trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc trang phục Tây âu trông rất quen mắt, phía sau còn dẫn theo mấy người hình như là trợ thủ. Đột nhiên nhớ tới là người lần trước đánh lén chính mình, còn đưa cho mình danh thiếp gọi là Vương Vĩnh Cường, hôm nay thay đổi một thân mặc trang phục Tây âu, nên nhìn không ra.

Đang nghĩ thế, Vương Vĩnh Cường đưa tay ra cười cười nói: "Tiểu huynh đệ thật trùng hợp, tôi vừa nãy liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu, thật không nghĩ tới cậu có thể đến quán tôi vui chơi, tôi đã ở Thành Phong chờ ngươi mấy ngày, ha ha, chúng ta có thời gian thì trao đổi một chút".

Nói xong xoay người lại nói với nhân viên phục vụ: "Hóa đơn hôm nay của bọn họ khỏi lấy tiền, đưa cho bọn họ thẻ VIP, sau này đến đây tiền hóa đơn miễn phí toàn bộ" Nhân viên phục vụ gật gật đầu.

Diệp Thiên Vân nói với Vương Vĩnh Cường: "Vương tiên sinh quá khách khí, chúng tôi…" Không đợi nói xong, Vương Vĩnh Cường vội nói: "Cậu quá khách khí rồi, khi lần đầu gặp mặt tôi cũng đã rất yêu thích tiểu huynh đệ, đi tới chỗ làm ăn của nhà mình mà vẫn còn phải tiêu tiền, đó là tôi không đúng, tôi còn có chút việc nên không thể nói chuyện được. Có thời gian đến Thành Phong tìm ta, chúng ta hảo hảo trao đổi một chút" Nói xong lại cùng Diệp Thiên Vân bắt tay, mang theo vài người vội vàng đi ra ngoài cửa.

Lưu Tùng nhìn ngoài cửa sổ nửa ngày rồi mới xoay người lại nói với Diệp Thiên Vân:

"Diệp Thiên Vân, được đó! Ở đâu có được người bạn như vậy, nhìn khí thế này, bên ngoài một loạt Audi A6, lúc nào giới thiệu cho ta biết một chút".

Bản thân Diệp Thiên Vân có chút hồ đồ, chính mình cùng hắn chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí còn đánh hắn một quyền, theo lý chưa nói có quan hệ tốt, như thế nào lại khách khí với mình như vậy? Chẳng lẽ là vì Hình ý quyền mà mình luyện sao? Lắc lắc đầu như thế nào vẫn không rõ, cùng nhóm người quay về trường học.