Vô Địch Hắc Quyền

Chương 545




Người ở trước mặt rất quen thuộc đối với hắn, thân cao trên hai mét, giống như là một bức tường. Cơ nhục toàn thân giống như là có rắn bò trên người, cho dù chỉ nhìn thấy mặt nghiêng, nhưng vẫn có thể nhìn ra một vết sẹo từ trên mặt kéo dài cho tới tận cổ, giống như là một con rết còn sống.

Là Trần Mễ Lạp! Diệp Thiên Vân suýt nữa thì thốt lên. Lần trươc tại đấu trưởng sinh tử Băng thành bị đánh thành trọng thương, nhưng hiện tại hắn lại đứng ở đây, nhìn tình cảnh thì chắc là không bị thương nặng. Cước bộ nhẹ nhàng thì không nói, còn có thể liếc thấy nụ cười trên khóe miệng nữa.

Diệp Thiên Vân trong lòng rất cảm khái, hắn từ lúc Bát Cực môn bị diệt thì trực tiếp tới Hồng Kông, hiện giờ tính đại khái ra cũng phải hơn hai tháng rồi. Băng thành không biết đã phát sinh chuyện gì, Trần Mễ Lạp không biết là bị ai đưa tới đây.

Trong một thoáng do dự, Trần Mễ Lạp đã bước tới. Diệp Thiên Vân nhìn thấy thủ tọa Giới luật viện Huyền Hoa cũng ở đây, không tiện bước lên trước nhận nhau, cho nên không nói gì. Thời gian ở trong hắc ngục rất nhiều, dẫu sao thì hắn cũng không chạy mất, sớm muốn gì cũng có thể chạm mặt.

Nghiêm Hành sau khi nhìn thấy người đó, lại liếc Diệp Thiên Vân, phát hiện vẻ mặt của hắn không được tự nhiên lắm, liền nghi hoặc nói: "Ngươi nhận ra người này à?"

Diệp Thiên Vân không giấu diếm, gật đầu thấp giọng nói: "Hắn là bằng hữu Trần Mễ Lạp của con, từng là môn nhân đời thứ mười lăm của Võ Đang, chỉ là về sau phạm phải giới luật nên bị nhốt mấy chục năm!"

Nghiêm Hành tính ra thời gian vào hắc ngục thì sớm hắn rất nhiều, nhưng lão tựa hồ như có chút ấn tượng, không khỏi khẽ lẩm bẩm: "Trần Mễ Lạp... Trần Mễ Lạp, nghe tựa hồ như rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra!"

Diệp Thiên Vân cười ha ha, nói: "Tiểu sư muội mà Thanh Linh đạo nhân thả đi chính là thê tử của hắn!"

"Ồ!" Nghiêm Hành vỗ vỗ đầu, đột nhiên nhớ ra: "Chẳng trách, chẳng trách, người mà Thanh Linh ghi hận nhất chính là hắn, ha ha, trong nhà lao này thú vị rồi đây!"

Diệp Thiên Vân trong lòng không đồng ý, Thanh Linh đạo nhân ngoài miệng thì nói là hận Trần Mễ Lạp, nhưng vẫn thả Tiểu Nguyệt sư muội của lão đi. Kỳ thực giữa hai người bọn họ không có thâm cừu đại hận gì, có lẽ Trần Mễ Lạp còn nhớ ơn thanh toàn của lão.

Trần Mễ Lạp tới đây, đối với Diệp Thiên Vân là một liều thuốc trợ tim. Đồng bạn hợp tác hài lòng nhất ở bên ngoài của Diệp Thiên Vân chính là hắn. Tên Trần Mễ Lạp này tâm tư cẩn thận, hơn nữa gan cực lớn, lại rất kính trọng bằng hữu. Có hắn ở trong ngục, một khi muốn chạy ra, hắn khẳng định là người hưởng ứng tích cực đầu tiên.

Huyền Hoa sau khi nhốt Trần Mễ Lạp lại thì dương dương bỏ đi, lúc này trong ngục yên tĩnh trở lại. Nhưng Diệp Thiên Vân biết người nơi này kỳ thực đều nghe thấy, chẳng qua là không có ai lên tiếng mà thôi.

Chỗ mà Trần Mễ Lạp bị nhốt là căn phòng ở cuối ngục giam. Cách Diệp Thiên Vân rất xa, sau khi hắn tiến vào thì truyền ra tiếng cười ha ha, sau đó lẩm bẩm: "Điều kiện nơi này không tồi, rất thích hợp với ta!"

Sau khi phá vỡ sự im lặng, người lên tiếng thứ hai chính là Thường Ba của Bát Cực môn, hắn không khỏi cao giọng nói: "Mễ Lạp sư đệ, có phải là đệ không? Ta là sư huynh Thường Ba của ngươi đây!"

"Thường Ba." Trần Mễ Lạp ở bên đó đột nhiên thốt lên, tựa hồ như đang nhớ lại cái tên này, sau đó thì vỗ mạnh vào cửa sắt, kích động nói: "Thường sư huynh, là huynh? Đúng là huynh ư? Ta là Mễ Lạp, huynh... sao lại ở đây?"

Không đợi Thường Ba trả lời, một giọng nói khác đã vang lên: "Trần Mễ Lạp, ta hỏi ngươi, tiểu Nguyệt sao mà chết?" Trong tình tự của Thanh Linh rõ ràng là mang theo kích động, vừa mở miệng đã chất vấn.

Trần Mễ Lạp không ngờ mình ở đây lại có nhiều người quen như vậy, nhất thời không biết trả lời ai. Thanh Linh đạo nhân hắn sao lại không nhận ra, chỉ đành mặt dầy nói: "Thì ra là Thanh Linh sư huynh, ân tình của huynh, tiểu đệ đời này khó quên, chỉ là Tiểu Nguyệt cô ấy..."

Than Linh đạo nhân rõ ràng là rất có nhân duyên, mấy lão già trong lao phòng đều cười lớn nói: "Thì ra tình địch mà lão tạp mao nói đến rồi. Lần này hay rồi, có kịch hay xem rồi!"

Trong lao phòng anh một câu, tôi một câu, vô cùng náo nhiệt. Trần Mễ Lạp trước tiên là nói cám ơn Thanh Linh, sau đó thì hỏi thăm Thường Ba của Bát Cực môn, quả thực là vô cùng bận rộn.

Sau nửa ngày, Thường Ba ở bên đó đột nhiên nói: "Vị tiểu bằng hữu mới tới đây còn nói là quen ngươi!"

Diệp Thiên Vân một mực ở bên cạnh lắng nghe, thấy trong lao ngục không ngờ lại náo nhiệt như vậy, không khỏi mỉm cười. Trần Mễ Lạp là lần thứ hai vào cung, ở Võ Đang cũng đã bị cầm tù chục năm, hoàn cảnh nơi đó còn tồi hơn nơi này, cho nên hắn không sợ hãi chút nào.

Thường Ba đã nhắc tới mình, biết không thể không nói. Thế là liền hơn cao giọng nói: "Trần đại ca, là ta, Thiên Vân đây!" Trần Mễ Lạp nghe thấy giọng nói này thì còn kích động hơn ban nãy mấy lần, không khỏi ghé sát vào cửa sắt rồi nhìn ra ngoài, nhưng cả nửa ngày cũng phát hiện được vị trí của Diệp Thiên Vân, lập tức sốt ruột nói: "Hảo huynh đệ của ta! Bên ngoài tìm cậu đến phát điên, cậu sao lại vào đây?"

có thể là đã lâu rồi không có tin tức của Diệp Thiên Vân, giọng nói của Trần Mễ Lạp vô cùng thân thiết! Huống chi Diệp Thiên Vân mấy tháng trước còn cứu mạng hắn, có tình nghĩa này, Trần Mễ Lạp sao có thể không kích động.

Diệp Thiên Vân nghe ngữ khí của hắn, trong lòng không khỏi nóng lên, cười ha ha nói: "Tôi tới Bát Quái Môn cứu người, kết quả gặp phải bốn cuồng tăng của Thiếu Lâm Đại Ma viện, sau khi giao thủ không địch được liền bị bắt tới đây.

Những người khác trong lao phòng nghe thấy lời nói của Diệp Thiên Vân thì không khỏi thầm tặc lưỡi. Bọn họ chưa hề hỏi Diệp Thiên Vân vì sao mà tới, hôm nay sau khi nghe thấy lý do này mới giật nảy mình. Bốn vị cuồng tăng mấy chục năm trước đã vang danh võ lâm, Diệp Thiên Vân không ngờ còn dám giao thủ với họ, quả thực là không cần mạng nữa rồi!

Trần Mễ Lạp thì lại không hề kinh ngạc, Diệp Thiên Vân ở bên ngoài quả thực là khắc tinh của tông sư, tới một người thì giết một người, tới một đôi thì giết cả cặp. Xuất thủ quyết đoán, không chút lưu tình, cho dù là đánh nhau với bốn vị cuồng tăng thì hắn cũng không kinh ngạc chút nào. Truyện

Trần Mễ Lạp mỉm cười: "Huynh đệ tới đâu cũng gây chấn động tới đó, hại cho sức miễn dịch của lão ca ta cũng đề cao không ít!" Nói tới đây, hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Mấy ngày trước, tông sư của Hình Ý môn toàn bộ xuất sơn, chính là để tìm cậu,ai ngờ cậu lại về đây làm bạn với lão ca ta, đúng là duyên phận!"

Diệp Thiên Vân trong lòng rất kinh ngạc, tông sư của Hình Ý môn, vậy chính là mấy vị ở hậu sơn rồi, chẳng lẽ trong đây có điều gì kỳ quặc ư? Không khỏi hỏi: "Lão ca, huynh biết vì sao không?"

Trần Mễ Lạp hơi do dự một chút, rồi nói thẳng: "Cái này thì ta không rõ, ta chỉ nghe Hà Sơn nói thôi!"

Nghiêm Hành nghe thấy tin tức của Hình Ý, trong lòng rất cao hứng, trong hắc ngục này đột nhiên có thêm sinh khí, đặc biệt là sau khi có sự gia nhập của Diệp Thiên Vân và Trần Mễ Lạp.

Diệp Thiên Vân rất muốn biết, Hình Ý tông sư vì sao đột nhiên lại muốn tìm mình, nhưng hắn có nghĩ thế nào cũng vô ích. Mà cho dù biết thì làm gì được chứ, cho nên đành dằn xuống, nói: "Lão ca, huynh sao đột nhiên lại tới hắc ngục? Ai đưa huynh vào đây!"

Trần Mễ Lạp vốn có chút cảnh giác, sợ bị tuần tra sứ ở đây phát hiện. Nhưng có Diệp Thiên Vân ở đây, trong lòng yên ổn hơn nhiều. Diệp Thiên Vân tuổi tuy không lớn, nhưng làm việc vô cùng cẩn thận, cho nên cũng không úy kỵ, cực kỳ bất lực nói: "Còn có thể là ai nữa, trừ Võ Đang ra thì ta còn kết oán với ai nữa! Từ lúc tôi khỏi bệnh, Bát Cực môn và Võ Đang đã khai chiên rồi! Tôi và Hà Sơn, dẫn một số đàn em đánh du kích! Hắc hắc, lúc đầu cũng có chút hiệu quả, chỉ đáng tiếc bọn chúng người nhiều thế mạnh, bỏ đi, có cơ hội chúng ta sẽ nói kỹ càng!"

Diệp Thiên Vân biết những môn nhân còn lại của Bát Cực Môn khẳng định không chịu để yên! Hà Sơn hữu lực vô não, và một Trần mễ Lạp dám làm dám nghĩ, tâm tư cẩn mật, trên thế giới này không có gì là bọn họ.

Diệp Thiên Vân không dám hỏi tiếp, hắn cần tìm cơ hội đối mặt nói chuyện với Trần Mễ Lạp, có một số chuyện không thể nói trước mặt nhiều người được.

Hắc ngục vô tuế nguyệt, Diệp Thiên Vân sau khi ở đây một tuần, mới minh bạch nguyên nhân mà Trần Mễ Lạp vào đây. Bát Cực môn âm thầm liên hợp với mấy môn phái, không ngờ lại ngang nhiên khai chiến với Võ Đang. Võ Đang cho dù thực lực cường hành, nhưng lại chết hơn chục tông sư, tổn thất không thể coi là không lớn, do đó thực lực yếu đi nhiều.

Hình Ý môn, Bát Quái môn, còn có Thái Cực môn, ba nhà sớm đã có rất nhiều oán ngôn đối với cách làm ngang ngược của Võ Đang, lúc trước ngại thực lực của đối phương, không dám khinh cử vọng động! Nhưng hiện tại có cơ hội, đương nhiên là phải tính sổ. Âm thầm liên thủ phát ra nhân thủ chi viện cho Bát Cực môn, tại Băng thành hai phía không ngờ đánh ngang ngửa.

Trần Mễ Lạp dương nhiên là nhân vật lãnh quân của Bát Cực môn, dùng phương thức chính diện đánh hiệp trượng với Võ Đang. Võ Đang liên tục thất lợi, có chút không chống nổi, đột nhiên mời Y học điện chủ Vệ Sư Hạo tới Băng thành, kết quả Trần Mễ Lạp thất thủ bị bắt sống.

Vệ Sư Hạo có thân phận và địa vị rất được tôn sùng trong Võ Đang, hơn nữa còn có chút tình phận với Trần Mễ Lạp, không nỡ hạ sát thủ mà chỉ tống hắn vào hắc ngục.

Cái mà Diệp Thiên Vân quan tâm nhất là chuyện tông sư đời thứ nhất của Hình Ý môn muốn tìm mình, từ trong tin tức mà Trần Mễ Lạp nói ra cũng tìm ra một chút dấu vết.

Hà Sơn từng nhắc tới Hứa Phóng Sơn, phụ thân của Hứa Tình, do đó chỉ cần nghĩ một chút là không khó để hiểu. Hứa Phóng Sơn đêm đó sau khi rời đi, hướng tới Hình Ý môn cầu cứu, đây là giải thích hợp lý duy nhất mà hiện tại Diệp Thiên Vân nghĩ ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lại gần hai tháng thời gian, Diệp Thiên Vân phần lớn thời gian đều luyện tập Kim Chung Tráo, thời gian còn lại thì đặt ở long hổ đấu chí và ưng hùng hợp kích. Cảnh giới tông sư, tạo cho hắn điều kiện tiên quyết để học hợp kích. Dưới dược lực điên cuồng, Kim Trung Tráo đã lên tới trung hậu kỳ tầng thứ bảy, hai chiêu Hình Ý hợp kích, đã khiến hắn càng lúc càng có lòng tin đối với bản thân.

Trong hắc ngục có sự gia nhập lực lượng mới, thoát khỏi cảnh tử khí trầm trầm. Sau mấu tuần Trần Mễ Lạp vào ngục, không ngờ lại vô cùng hòa hợp với đại đa số tông sư ở trong lao ngục. Một nhân tố không an định đột nhiên thò ra trong nội bộ của hắc ngục.