Vô Địch Hắc Quyền

Chương 560




*) Tên chương đại ý: Một Người làm quan, cả họ được nhờ.

Ba ngày sau, hình ý hậu sơn ra thông cáo, từ hôm nay tông sư ở hậu sơn tuyển một số đệ tử có thiên phú thuộc tam đại tứ đại để tiến hành bồi dưỡng.

Thứ hai chính là Diệp Thiên Vân đảm nhiệm chức tổng chấp sự của hình ý hậu sơn, phụ trách điều hòa hoạt động của Hình ý môn và hình ý hậu sơn, hai tin tức mới này vừa đưa ra, bên trong hình ý môn quả thật như nước rơi chảo mỡ.

Hình ý hậu sơn đối với cái đệ tử mà nói, vẫn là lâu đài trên không trung, bình thường chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, chỉ cần ai ở lâu trong hình ý môn, đều biết hậu sơn cách biệt hẳn với hình ý môn.

Đây là tin tức đầu tiên mà hậu sơn sau mười mấy năm mới công bố ra, vừa phát ra đã nổi tiếng khắp nơi.

Hậu sơn bắt đầu bồi dưỡng đệ tử, từ trước cũng có chuyện này, nhưng giới hạn ở mức hiếm vô cùng, giống như Diệp Thiên Vân và Lý Thiên Kiêu vậy.

Hiện tại hằng năm đều bồi dưỡng hai mươi người, có nghĩa là để tử nhập môn có cơ hội tiếp xúc với võ học thượng tầng. Để tử đời ba, bốn đều vô cùng kích động, bởi bọn họ ai cũng có cơ hội tiến vào hậu sơn, nhận chỉ điểm của tông sư chân chính, cái này không khác gì cho toàn bộ đệ tử uống thuốc kích thích.

Diệp Thiên Vân bỗng nhiên trở thành tổng chấp sự hậu sơn, chức phận này nghe rất bình thường, còn không bằng chủ một chi phái.

Kỳ thật Diệp Thiên Vân chưởng quản khu vực nhỏ nhất, hậu sơn tính cả hắn chỉ có bảy người, nhưng địa vị của hắn trong phái không ai dám xem thường, thậm chí còn có người kính sợ.

Người ở hậu sơn không nhiều, nhưng lại tụ hội đại bộ phận thực lực của Hình ý môn.

Tiêu Hùng chủ động chúc mừng Diệp Thiên Vân lên vị trí này, thậm chí còn mở yến hội chúc mưng. Kỳ thật hắn cũng bất đắc dĩ, Nghiêm Hành và Vô Vi đạo nhân cùng tìm hắn, hoàn toàn không hỏi ý kiến chỉ thông báo một câu, đã định xong chức vụ cho Diệp Thiên Vân.

Tiêu Hùng hiểu hoàn cảnh của mình, Hình ý môn bề ngoài náo nhiệt như vậy, nhưng thực lực chân chính phải nói là ở hậu sơn.

Không còn một thế hệ kia duy trì, hắn cho dù lợi hại hơn cũng không có khả năng khuếch trương hình ý môn, huống hồ hưng thịnh ngay nay của Hình ý môn, đều là vài vị tông sư ngầm đồng ý mới được.

Khiến Tiêu Hùng yên tâm để cho Diệp Thiên Vân giữ vị trí hiển hách kia, cũng vì Diệp Thiên Vân không mê luyến quyền lực, hơn nữa Diệp Thiên Vân cũng không thể can thiệp quá sâu vào chuyện tình nội bộ hình ý. Lòng người dễ đổi, không ai từ nhỏ đã thích quyền lực, Tiêu Hùng chấp nhận lui bước, nhưng đồng thời cũng sinh thêm vài phần cảnh giác.

Diệp Thiên Vân nếu thực sự muốn làm hình ý môn chủ, như vậy địa vị hắn có thể được bảo toàn hay không là điều khó nói. Hậu sơn rõ ràng là ủng hộ Diệp Thiên Vận, Tiêu Hùng sâu trong lòng vẫn luôn có chút lo lắng.

Diệp Thiên Vân chưa hề nói với Nghiêm Hành là muốn buộc chặt Hình ý môn lại một chỗ với hắn. Nhưng ý kiến của lão cũng không tồi, bởi vì hiện tại hắn đã không còn là Diệp Thiên Vân tứ cố vô thân như trước.... mà đứng sau hắn là cả một môn phái, tất cả ai muốn tìm hắn gây phiền toái cũng phải cẩn thận suy nghĩ trước sau.

Trùng hợp là, ngay khi tin bố cáo ban ra, Tiếu Sắt về môn phái, hắn đến chúc mừng Diệp Thiên vân, xa lâu gặp lại, trong lòng tự nhiên cảm khái vạn phần.

Diệp Thiên Vân hai ngày nói chuyện với Ngũ Vĩ, từng nghe nói tình hình gần đây của Tiêu Sắt. Tiêu Hùng sau khi lên làm môn chủ, Tiêu Sắt ngoài ý muốn lại bị điều xuống chân núi, xử lý sự vụ, chủ yếu là vài sản nghiệp của Hình ý môn, vốn chuyện này trước kia là do là Trần Bình Đức xử lý.

Có lẽ đối với người khác, ngoại sự bộ tổng quản là vị trí tha thiết khát khao, nhưng Tiêu Sắt không cho là như vậy, bởi vì hắn ngày càng tời xa trung tâm quyền lực.

Những người khác chính là thăng chức, nhưng đối với hắn lại là đi đày, đúng vậy, hắn bị Tiêu Hùng đày đi.

Vốn tiêu sái vui vẻ, Tiêu Sắt hiện tại trở nên có chút u sầu, râu cơ hồ dài một tấc, hai mắt hõm, nét mặt mang theo chút phiền muộn. Một thân âu phục hàng hiệu lại nhăn nhăn nhúm nhúm, như ông lão sau mươi, văn bản khác hẳn với Tiêu Sắt trước kia. Diệp Thiên Vân mời hắn ngồi xuống, pha trà nhìn hắn nói: "Đại sư huynh, anh vì sai lại đi quản lý sản nghiệp của môn phái?"

Tiêu Sắt nếu không phải gặp Diệp Thiên Vân mà cao hứng, có thể còn ủ rũ hơn, hắn sờ râu, thở dài nói: "Tiểu sư đệ, chuyện môn phái nói không hay, nói chuyện khác đi, chuyện vui của cậu." Hắn từ nhỏ lớn lên trong hình ý môn, tự nhiên là người võ lâm, Tiêu Hùng lại loại hắn ra ngoài, tâm tình của Tiêu Sắt có thể hiểu được.

Diệp Thiên Vân cười ha ha nói: '' Có thể môn chủ muốn khảo nghiệm anh, hoặc là ma luyện không chừng."

Tiêu Sắt nhẹ lắc đầu, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Cha anh cảm thấy anh không làm được đại sự, không muốn anh tự mình cuốn vào, cho nên cắt đứt hi vọng của anh."

Nếu hôm nay là người khác, Tiêu Sắt chắc chắn không nói những lời này, nhưng giao tình của hắn với Diệp Thiên Vân, còn có gì không thể nói.

Phiền não của Diệp Thiên Vân cũng không nhỏ, Nghiêm Hành an bài cho hắn vị trí như vậy, kết quả không đến hai mấy giờ, có ba gã đệ tử tìm hắn xử lý sự vụ, điều này khiến tâm tình hắn thấy phiền phức. Nếu một võ giả ngày nào cũng phải xử lý mấy chuyện rườm rà này, vậy còn thời gian đâu luyện công.

Chỉ nghe Tiêu Sắt tiếp tục thở dài: "Kỳ thật chuyện tình dưới chân núi, Vương Bỉnh Đức một mình có thể xử lý tốt, không cần thêm một người như anh, Anh cái gì cũng không biết còn gây thêm phiền toái cho hắn. Nếu có thể anh thà ở lại trong môn phái làm một gã để tử bình thường còn hơn."

Diệp Thiên Vân trước mặt sáng ngời, Tiêu Sắt khéo kéo, đối với chuyện trong phái quen thộc, mà hắn lại không thể thực hiện khát vọng mà buồn rầu, suy tính một chút, chậm rãi nói: "Đại sư huynh, nếu anh không có chuyện gì, có thể giúp em xử lý vài chuyện trong phái, em đang lo không có ai giúp đây."

Tiêu Sắt giật mình, hai mắt chờ đợi nhìn hắn, Diệp Thiên Vân hiện tại là tổng chấp sự hậu sơn, người khác không rõ, nhưng hắn lại hiểu vị trí này sánh ngang tầm cỡ với Tiêu Hùng. Bởi hắn quản lý hậu sơn, vô luận chuyện gì cũng phải chờ Diệp Thiên Vân gật đầu, huống chi có sáu vị tông sư bên cạnh, đây là loại thực lực gì? Hắn căn bản không dám nghĩ tiếp.........

Tiêu Sắt cố khống chế tâm tình, sau đó vẻ mặt khó xử: "Tiểu sư đệ, anh thực ra muốn, nhưng mấu chốt là cha anh không cho anh về."

Diệp Thiên Vân đã sớm nghĩ, cho nên Tiêu Sắt nói ra liền cười dài đáp: "Không vấn đề, cha anh không quản được em, em muốn làm gì không cần ông ta đồng ý."

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên vân nói chuyện bằng khẩu khí như vậy, Tiêu Sắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân cả nửa ngày, lập tức lắc đầu cười. Diệp Thiên Vân nếu thực sự có dã tâm, chỉ sợ hình ý môn hiện tại không chỉ dừng ở mức này.

Diệp Thiên Vân nhìn Tiêu Sắt lo lắng, chân thành nói: " Mấy vị sư tổ ở hậu sơn an bài vị trí như vậy cho em, kỳ thật muốn em và hình ý môn buộc chặt cùng một chỗ, nhưng đối với mấy chuyện quản lý em không hiểu, lại không thích, cho nên nhờ đại sư huynh xử lý giúp."

Tiêu Sắt biết Diệp Thiên Vân nghĩ đến mặt mũi mình, liền thấp giọng nói: ''Tiểu sư đệ, lời cảm ơn anh không nói với cậu, cậu đã cứu mạng anh, lại giúp anh, anh cả đời này không trả nổi."

Diệp Thiên Vân vỗ vai hắn: ''Câu nói này quá khách khí đó, em không có nhiều thời gian xử lý mấy chuyện rườm rà kia, giao cho anh chính là người dùng đúng chỗ."

Tiêu Sắt nghe hắn trêu đùa, cũng vui vẻ cười, mặt như trẻ ra mấy tuổi, cầm chén trà lên, nói lời son sắt: ''Tiểu sư đệ, yên tâm anh không phụ lòng cậu, nếu không cậu cứ lấy đầu anh xuống làm bóng đá."

Đúng lúc này, một vị đệ tử vào phòng khách, ôm quyền nói với Diệp Thiên Vân: ''Diệp sư huynh, người các chi tiến cử đã tới."

Diệp Thiên vân gật đầu, cười ha ha nói với Tiêu Sắt: "Anh và em đi xem, hôm nay em liền thăng anh làm trợ lý tổng chấp sự, giúp em xử lý tất cả sự vụ."

Tiêu Sắt chưa kịp mở miệng, đã thấy bên ngoài đến không ít người, xếp thành hai hàng chỉnh tề tiến vào, một đám thần thái sáng láng, như có chuyện gì vui. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Bốn mươi người này là tinh anh ba phái Trung, Tây, Bắc tiến cử, phải từ những người này chọn ra hai mươi người, sau đó đưa tới hậu sơn dạy dỗ. Hôm nay có thể đến đây, đều là đệ tử có thực lực.

Diệp Thiên Vân đảo qua nhóm người, ánh mắt sáng ngời, bên trong có một người hắn rất quen thuộc, Thạch Thanh Sơn.

Thạch Thanh Sơn đi vào vị trí cuối, vừa vào còn thấy lo lắng bất an, bởi vì hắn không có tin mình vượt qua tài bốn mươi người ở đây.

Ngoài ý muốn gặp Diệp Thiên Vân, Thạch Thanh Sơn có chút kích động hưng phấn, đã nhiều ngày nghe hắn về núi, nhưng không thấy người đâu. Tục ngữ nói, một người làm quan cả họ được nhờ. Hôm nay Diệp Thiên Vân ở đây, hắn tám chín phần là được chọn,

Diệp Thiên Vân cũng không cần biết những người này tên gọi là gì, hắn chỉ gật đầu, dạo quanh một vòng, đi đến chỗ Thạch Thanh Sơn nhẹ giọng: ''Bọn họ có khỏe không?"

Thạch Thanh Sơn biết hắn đang hỏi đám người Trương Lượng, gật đầu nói: ''Đều khỏe, rất nhớ người."

Tiêu Sắt xem mặt và bàn tay, trong nháy mắt tuyển ra mười chín người, hiển nhiên là lưu lại vị trí cho Thạch Thanh Sơn.

Diệp Thiên Vân cười nói với Thạch Thanh Sơn: "Đến hậu sơn học công phu, đừng để lãng phí cơ hội."

Thạch Thanh Sơn gật mạnh đầu, trong mắt hiện ra vẻ khác thường, bước vào giang hồ, Diệp Thiên Vân chính là sư phụ cả đời của hắn.