Vô Địch Hắc Quyền

Chương 567




Cổ Vương Sư Đình không ngừng chảy máu ra ngoài, cả người như mất đi linh hồn, chậm rãi quỷ gối xuống trước mặt Diệp Thiên Vân! Đáng tiếc hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy được, chỉ để lại môt thân thể không đầu, hướng Diệp Thiên Vân khấu đầu nhận thua.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Diệp Thiên Vân đã làm cho mọi người rung động không thôi, ra tay là chết! Quyết đoán, vô tình, đương nhiên còn có trước sau vẫn trầm mặc như cũ.

Huyền Danh cùng Huyền Y một bên giao thủ, một bên nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Thiên Vân, nội tâm cũng vô cùng kinh hãi. Hắc ngục cũng vây không được hắn, hiện tại đi lại trong chốn võ lâm, tinh phong huyết vũ chắc chắn sẽ không tránh khỏi.

Thường Ba thống khoái tru lên một tiếng, xoay người đánh tới một tông sư gần hắn nhất, trong miệng có chút điên cuồng la lên:" Sát! Sát! Sát! Hôm nay phải để cho Võ Đang nợ máu trả bằng máu!"

Chỉ là giờ phút này mọi lời nói đều là vô dụng, chỉ có máu tươi của địch nhân mới có thể giải quyết được buồn bực trong lòng! Thường Ba xuất ra một chiêu, Trần Mễ Lạp cũng đồng thời lao lên, ba tông sư còn lại của Võ Đang lập tức bị vây lại.

Thanh Linh đạo nhân hai mắt đỏ đậm, trong miệng có chút máu, đối cứng với đối phương một chưởng! Bất quá đối phương cũng rất vất vả, bị hắn đánh cho chật vật cô cùng! Rõ ràng là tích oán đã lâu, Thanh Linh đạo nhân cười nói:" Không cần ai phải giúp ta, hôm nay nếu ta phải chết trận, đây là vận mệnh của ta!"

Thanh Linh đạo nhân nhìn như vô tình, kỳ thật hắn là đang nói Diệp Thiên Vân, y muốn dựa vào năng lực của bản thân đơn đã độc đấu với đối thủ.

Diệp Thiên Vân mới vừa rồi sau khi một chiêu đắc thủ, lại trở nên thanh nhàn giống như Diêm Phong vậy. Thanh Linh đạo nhân đã nói như vậy, hắn tự nhiên là không cần quan tâm.

Diêm Phong đi tới bên cạnh Diệp Thiên Vân, quái dị nhìn hắn một cái, sau đó lại thở dài một cái thật sâu! Cấp độ chiến đấu này đúng là kịch liệt không thể đoán trước được! Mới vừa rồi còn không ai làm gì được Vương Sư Đình, trong nháy mắt ngay cả đầu cũng không thấy. Nhìn máu tươi dính trên tường, Diêm Phong mấy lần không nhịn được muốn nôn ra!

Vô luận là ngươi cường đại như thế nào, vô luận là võ công của ngươi cao bao nhiêu, đều không thể đoán trước ngày mai, đây là cuộc sống của vũ giả. Mà người tìm đường sống trong chém giết, bọn họ nhất định sẽ cường đại, mà cô độc.

Có Trần Mễ Lạp cùng Thường Ba xông vào, lập tức Huyền Danh cùng Huyền Y cũng dễ dàng hơn không ít. Bốn người trong nháy mắt thay đổi vị trí, trong nháy mắt Huyền Danh cùng Huyền Y liên thủ công kích một người, mà Trần Mila cùng Thường Ba một lần nữa hợp tác, tình huống của hai vị tông sư Võ Đang rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong!

Trong đó có một vị tông sư liên tục bị đánh lùi về phía sau. Nhất thời phẫn nộ nói:" Các ngươi đúng là hèn hạ vô sỉ! Hai người đánh một người! Ta không sợ chết! Chỉ muốn công bằng!"

Khóe miệng Diệp Thiên Vân có chút nhếch lên. Trong mấy vị tông sư Võ Đang. Ngoại trừ Vương Sư Đình ra. Thì người tông sư nói chuyện trước mặt này, người này gọi là Mưu Sư Nghĩa. Từng ra tay tấn công Bát Cục Môn!

Trần Mễ Lạp không chỉ không dừng tay, ngược lại xuất thủ càng tàn nhẫn hơn, cười lạnh nói:" Khi Võ Đang tấn công Bát Cục Môn thì sao. Tại sao không nói công bằng? Ta bị nhốt vài chục năm. Công bằng ở đâu? Hiện tại ngươi muốn công bằng. Nếu công bằng há có thể tha cho đám người các ngươi. Chết đi!" Vừa nói xong. E sợ công kích của bản thân còn chưa đủ độc. Liền đánh ra toàn lực ba chưởng

Mưu Sư Nghĩa có chút tự rước lấy nhục. Nghe nói như thế thì xấu hổ mà tức giận đến đỏ cả mặt. Chỉ lơ đãng một chút, liền trúng một chưởng của Trần Mễ Lạp. Ba một tiếng, lập tức một tiếng kêu thảm vang lên.

Thường Ba ngay lúc đối phương bị đánh trúng trong nháy mắt nắm lấy cơ hội. Cả người cúi xuống, lao đến bên cạnh Mưu Sư Nghĩa. Cười lạnh một tiếng, đánh thẳng vào hạ thể của đối phương!

Cả người Mưu Sư Nghĩa bay lên cao hơn ba thước. Ngã xuống trên mặt đất! Mưu Sư Nghĩa co người lại, hai tay ôm lấy miệng vết thương. Lăn qua lăn lại, thống khổ như thế này hắn không thể chịu nỗi.

Bát Cực quyền nổi tiếng với quyền phong cương mãnh, đồng thời cũng nổi tiếng với chiêu thức cận chiến. Mưu Sư Nghĩa chỉ trong nháy mắt sai lầm, liền bị một quyền đánh nát!

"Hành bộ như tranh nê. Xuất cước bất quá tất!" Sau khi vừa chạm đất, Thường Ba xoay người lại, đá tới một cước!

Trong phòng làm việc liền có thể nghe thấy rõ ràng được âm thanh vỡ nát của khớp xương, trước ngực của Mưu Sư Nghĩa bị đá lỏm vào hơn một tấc, chết ngay tại chỗ!

Hai tông sư còn lại của Võ Đang nhìn thấy cảnh này, liền cắn răng xuất toàn lực, đứng vững công kích, ngay trong lúc đó, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái!

Trần Mễ Lạp ngừng tay. Thở hổn hển như trâu. Mồ hôi không ngừng chảy xuống. Hắn vừa nhìn thấy động tác nhỏ đó của hai người, lập tức phát hiện không ổn. Vừa định mở miệng nói ra, đã thấy hai người tông sư kia tựa như có cảm ứng với nhau vậy, đồng thời đánh ra hư chiêu, sau đó quay người lại, lao đến Diệp Thiên Vân ở trước cửa.

Diêm Phong mới vừa rồi vì an toàn mà đứng trước người Diệp Thiên Vân, nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không ngờ tới, nơi này dĩ nhiên là địa phương nguy hiểm nhất! Hai người tông sư đồng thời đánh tới, làm cho hồn hắn bay lên trời, chỉ còn lưu lại một ý niệm trong đầu, là phải toàn lực ra tay.

Chỉ là hắn vừa mới đánh ra được một nữa, liền cảm giác được phía sau lưng có một cổ lực đạo nhu hòa, ngay sau đó cả người liền bay ra ngoài.

Ở giữa không trung, hắn đột nhiên quay đầu lại, mới phát hiện là bị Diệp Thiên Vân một cước đá bay đi! Nhìn thấy hai vị tông sư kia, hắn lập tức lo lắng, nếu như bởi vì mình làm hỏng chuyện mà khiến cho Diệp Thiên Vân bị thương, như vậy thì dù cho hắn có chết mười lần cũng không hết tội, cho nên chỉ có thể cầu khẩn Diệp Thiên Vân bình an!

Chỉ là trong nháy mắt Diêm Phong liền nhìn thấy một cảnh kiếp sợ mà kiếp này hắn không thể quên. Diệp Thiên Vân mới vừa rồi sau khi đá hắn đi không biết đã bày ra thế Tam Thể Thức từ khi nào, chân trái tiến lên trước, chân phải lùi lại, dưới chân tiến lên, chân trái tiến lên phía trước, chân phải tùy theo mà bước, đồng thời, hữu quyền đánh về phía trước, tả quyền hữu quyền liên tiếp đánh ra.

Hi vị tông sư Võ Đang cơ hồ không phân biệt được quyền nào trước quền nào sau, mà tốc độ của Diệp Thiên Vân lại nhanh đến cực hạn của cơ thể con người, cơ hô chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, bốn quyền cơ hồ cùng va vào nhau.

"Bịch, bịch." Hai tiếng vang lên cùng môt lúc, ngay sau đó Diệp Thiên Vân đối quyền với ha vị tông sư kia, dĩ nhiên là bị đánh bay về phía sau.

Cả người Trần Mễ Lạp lao lên phía trước, hai người trong nháy mắt giao đấu với nhau.

Diệp Thiên Vân lui về phía sau từng bước, bất quá hắn đã sớm chuẩn bị, hai chân đạp một cái, chân trái phía trước, chân phải phía sau, liên tục xuất quyền, mỗi một lần đánh ra đều có thể nghe thấy tiếng gió, liên tục xuất quyền. Text được lấy tại Truyện FULL

Giống như tia chớp vậy, đột nhiên âm thanh xương vỡ vụn vang lên. Một vị tông sư đang giao thủ cả người vừa lùi về sau ba bước mới dừng lại, vẻ mặt đau đớn, tay trái vô lực buông xuống, các đốt ngón tay đều bị nát vụn. Sắc mặt đỏ ửng, hiển nhiên là bởi vì thoát lực.

"Bán bộ băng quyền!" Thường Ba ở bên cạnh không thể không hét lên một tiêng, Diệp Thiên Vân sử dụng bán bộ băng quyền đối cứng với hai đại tông sư, nhưng lại có thể đánh bay một gã tông sư, cài này đến tột cùng là phải có thực lực như thế nào.

Hai vị tông sư Võ Đang vì có thể lao ra ngòai, đếu sử dụng toàn lực! Chỉ là trong nháy mắt liền bị đánh bay, trong mắt tràn ngập khó tin cùng tuyệt vọng! Diệp Thiên Vân thủ chặt cánh cửa, không để cho bọn họ tiến lên thêm một bước!

Diệp Thiên Vân trước ngực có chút phập phồng, lực lượng của hai người quả thật không nhỏ, nếu không phải có Kim Chung Tráo ngăn cản, tin rằng hắn tuyệt đối phải chịu khổ nhiều hơn so với đối thủ trước mặt.

Trong nháy mắt cơ hồ bộc phát hết một nữa thể lực, bất quá hắn không thể không mừng thầm, bởi vì thân thể của hắn rõ ràng so với tầng bảy Xuất Kỳ thì cứng rắn hơn rất nhiều, trong miệng lạnh lạnh nhạt nói:" Còn muốn chạy, ngươi phải lưu lại thứ gì đó!"

Tông sư Võ Đang đối điện, bị một quyền của Diệp Thiên Vân đánh cho hộc máu! Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, nếu muốn sống chỉ có thể đem Diệp Thiên Vân đánh ngã, cắn răng nói:" Sống thì sống, chết thì chết, trong lúc này sống chết có là gì!" Nói xong cả người thoáng một cái, liền lao về phía Diệp Thiên Vân. Chân phải bước tới, xoay người một cái, hữu chưởng dùng hết toàn lực, mượn lực thân thể, lao thẳng ra!

Ở đây tất cả mọi người đều vì lo lắng cho Diệp Thiên Vân mà chảy đầy mồ hôi, một tông sư nếu đã nhìn thấu sanh tử muốn liều mạng, cho dù bình thường không mạnh, nhưng có thế phát ra năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

Loại năng lượng này vô cùng đáng sợ, thử hỏi trên thiên hạ có mấy người thật sự nhìn thấu sanh tử! Thường Ba nhìn thấy đối phương muốn liều mạng, lập tức muốn cùng Diệp Thiên Vân liên thủ đấu với người này, bất quá mấy lần ám chỉ, nhưng đều giống như rơi vào trong biển sâu không thấy hồi âm.

Diệp Thiên Vân bình khí ngưng thần, không một chút nào vì khí thế của đối phương mà di động! Ở trong lòng hắn, vĩnh viễn từ trước đến nay chưa từng có! Chân phải sau khi súc lực đạp mạnh một cái, chân trái tiến lên phía trước, cả người cũng lao về phía trước, đồng thời tay phải cũng vung lên, cả người tận lực mở rộng về phía sau, dồn tất cả lực lượng vào một quyền này, duỗi người lại, giống như đại pháo bắn ra vậy.

Thân thể hai người lần lượt thay đổi, vị tông sư Võ Đang này, hừ nhẹ một tiếng, đối cứng bị lui về phía sau! Cho dù hắn đã kiệt lực không chế, nhưng đều vô bổ!

Diệp Thiên Vân không ngừng di chuyển, đốt nhiên đá một cước, trúng vào ngực của đối phương.

Máu tươi bay đầy trời, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi làm cho người ta cảm thấy bất an.

Diệp Thiên Vân dừng lại, kịch liệt hô hấp, nhìn thoáng qua đối thủ nằm trên mặt đất, đột nhiên vô số tư vị xuất hiện trong lòng.

Tại võ lâm bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy tương lai, Diệp Thiên Vân tin tưởng, nếu như mới vừa rồi không kiên định, như vậy lúc này nằm trên mặt đất chính là hắn.

Chỉ có ý chí kiên định bất khuất mới có thể tồn tại sống sót trong võ lâm, ở chỗ này ngươi không thể lui, không thể chạy thoát, chỉ có thể làm chính là tiến lên phía trước, cho dù là sinh tử cũng không quan tâm!

Khi đem lý tưởng thực hiện, sẽ phát hiện, tất cả đều đáng giá!

Trần Mễ Lạp cùng Huyền Danh hai người liên thủ đánh một người, tự nhiên là rất thoải mái dễ dàng. Ngay lúc Diệp Thiên Vân chấm dứt trận đấu, cả người Trần Mila đột nhiên biến đổi, ngón tay phải co lại, đánh mạnh ra, xuyên qua bụng của đối phương.

"Phốc!" Một tiếng, bốn ngón tay không có cắm vào trong người đối phương.

Huyền Danh thừa dịp đối phương thất thần, đánh một chưởng lên ngực hắn.

Trần Mễ Lạp nhanh tay kéo hắn lại, lạnh lùng nhìn hắn nói:" Muốn trách, thì trách ngươi không gặp may mắn! Địa phương này vốn không thuộc về các ngươi!"

Vị tông sư này đã không còn lực để hoàn thủ, biết vô luận làm cái gì cũng đều là phí công! Hắn có chút buồn bực nhìn Trần Mễ Lạp, nói:" Tứ đại danh sơn...đều cúi mình, ngũ phương tiên nhạc...hướng triều tông!"

Trần Mễ Lạp nhìn thấy sinh cơ trong mắt hắn đã mất, cũng không có khoái cảm trả thù, ngược lại có chút mê mang nói:" Hãy quên Võ Đang đi, kiếp sau đầu thai là ngươi tốt!"