Vô Địch Hắc Quyền

Chương 586: Khoái ý ân cừu




Đồng vu quy tận! Đây chính là ý nghĩ trong đầu đám võ giả đang quan sát! Không ai có thể ngờ được, cuộc tranh đấu này lại trở nên tàn khốc đến mức độ này. Sáu vị tông sư của Hình Ý môn, hai chết ba thường, chỉ còn lại một mình Ngô Hạo Thiên là hoàn hảo. Điều này đối với Hình Ý môn thực sự là có ảnh hưởng quá lớn!

Từ thương thế mà xét, tình huống của mấy vị tông sư Hình Ý môn đều không quá tốt, còn sống cũng coi như là may mắn lắm rồi, còn có thể khôi phục lại thực lực trước kia hay không thì xác xuất gần như bằng không!

Mà bên kia, Độ Nan của Thiếu Lâm thất khiếu chảy máu, một thân ngạnh công bị người ta phá tan mà chết thảm ở trên đài. Trong lòng mỗi vị võ giả ở đây bất giác đều nảy sinh một loại cảm giác bi thương. Chốn võ lâm từ trước đến giờ chưa bao giờ tuyệt đối hòa bình, nhưng khi loại kết cục này hiện ra trước mắt, bọn họ mới phát hiện thì ra con đường giang hồ lại đẫm máu đến như vậy! Độ Nan đã là một tuyệt thế võ giả mà cũng không chạy thoát được kết cục này!

Vô luận là tông sư Hình Ý hay Độ Nan, bọn họ đều không muốn chết, lại càng không nguyện chết. Nhưng chỉ vì một số ân oán mà không thể không đi tìm cái chết. Trong nhất thời, tất cả võ giả đều không nói lên lời, toàn trường chỉ còn duy nhất tiếng đánh nhau vẫn vang lên không ngớt!

"Nghiêm sư tổ!" Diệp Thiên Vân lúc này tựa như ốc không mang nổi mình ốc, miễn cưỡng chống đỡ Cuồng Vô, Cuồng Chỉ hai người. Vừa quay đầu lại không ngờ phát hiện ra Nghiêm Hành đã chết, còn có Đinh lão quái, giữa cổ có một vết bầm tím, cả trái tim của hắn tựa như bị người ta hung hăng bóp nát vậy!

Những người kia đều là những vị tông sư đã đem tuyệt học cả đời truyền lại cho hắn, ân tình này cả đời hắn cũng không thể báo đáp hết được, đặc biệt là Nghiêm Hành, người đã dạy hắn chân lý của Hình Ý!

Những cảnh tượng lúc trước, khi hắn còn ở trong ngục tối lần lượt hiện ra trước mắt, trái tim Diệp Thiên Vân tựa như đang nhỏ máu. Điều hắn muốn nhất lúc này chính là nhào tới ôm lấy Nghiêm hành, nhìn xem có hay không còn hy vọng cứu sống!

Nhưng hai hòa thượng Cuồng Vô cùng Cuồng Chỉ trước mặt, trong mắt cũng lộ ra thần sắc bi thương, chiêu nào chiêu nấy đều như muốn đánh chết đối phương ngay lập tức. Điều này khiến Diệp Thiên Vân trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại chẳng có biện pháp.

Diệp Thiên Vân đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngọn lửa của cừu hận đã nhấn chìm hắn, hai con mắt của hắn lúc này đột nhiên đỏ lừ, giống hệt như Độ Nan vừa rồi, sắc mặt bắt đầu ửng hồng!

"Không hay!" Cuồng Vô hét lớn một tiếng. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Độ Nan dùng chút sinh mệnh cuối cùng thôi động Kim Chung Tráo. Ở thời khắc đó, Kim Chung Tráo gần như đã đạt tới trạng thái vô địch. Mắt thấy Diệp Thiên Vân cũng dùng đến phương pháp giống Độ Nan để kết thúc chiến đấu, trong tiềm thức bất giác sinh ra một tia sợ hãi.

Gương mặt vốn lãnh khốc của Diệp Thiên Vân đột nhiên trở nên dữ tợn, xuất thủ tàm nhẫn. Hôm nay toàn bộ bốn gã cuồng tăng cũng phải để mạng lại Hình Ý môn, tất cả cùng xuống hoàng tuyền!

Cuồng Vô biết Diệp Thiên Vân lúc này đã liều mạng, với trạng thái tinh thần của hắn lúc này, khi chưa có một phương chết thì chiến đấu sẽ vĩnh viễn tiếp tục. Cho nên hắn lập tức quả tuyết nói: "Sư đệ, ngươi đi đi! Ta ngăn cản hắn!"

"Không được!"Cuồng Chỉ vừa né tránh công kích của Diệp Thiên Vân, vừa trả lời: "Ta phải báo thù cho đại sư huynh!"

"Các ngươi, ai cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây!" Diệp Thiên Vân vốn đã ở ranh giới kiệt sức, nhưng trong nháy mắt sinh mệnh lực phóng ra, thực lực của hắn lại lập tức khôi phục tới đỉnh phong! Trong mắt hắn, ngoại trừ cừu hận ra vẫn chỉ là cừu hần. Lúc này trong đầu hắn dường như chỉ còn một ý niệm duy nhất, tất cả những kẻ hôm nay đến Hình Ý môn gây chuyện đều phải chết!

"Thiên Vân. Đừng!" Ngô Hạo Thiên vừa mới chấm dứt chiến đấu, còn chưa thở dốc thì thấy được Diệp Thiên Vân đã liều mạng. Hắn rất hiểu tính tình của Diệp Thiên Vân. Nếu như hôm nay không giết sạch người của Thiếu Lâm trong Hình Ý môn thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho nên hắn lập tức xông tới, cản một chưởng của Cuồng Vô lại, miệng quát: "Cho dù hôm nay lão phu có phải mang tiếng bắt nạt tiểu bối, lão phu cũng phải đấu với ngươi một trận!"

Cuồng Vô sau khi bị chặn lại, trong mắt xuất hiện thần sắc tuyệt vọng. Hắn rất rõ ràng tình thế lúc này. Công lực Diệp Thiên Vân lúc này đã dâng lên đến đỉnh cao, căn bản không phải một người như Cuồng Chỉ có thể ngăn cản! Bây giờ Ngô Hạo Thiên chặn mình lại, như vậy thì chỉ sợ Cuồng Chỉ sẽ nguy đến tính mạng. Hắn muốn tiến lên, nhưng một thân Hình Ý Hầu hình của Ngô Hạo Thiên, thân thể linh hoạt như một con khỉ, làm sao cho hắn cơ hội. Chỉ cần mấy chiêu đã bức hắn lui lại!

"Đi mau! Sư đệ. Ngươi không phải là đối thủ của Diệp Thiên Vân!" Trong lúc tối hậu, Cuồng Vô nóng nảy hét lên, muốn khiến Cuồng Chỉ hồi tâm chuyển ý.

Đáng tiếc đã quá muộn, thân hình Diệp Thiên Vân nhoáng lên mọt cái đã nhảy tới bên hông Cuồng Chỉ, chân trái vung ra tựa như một cánh cung được kéo căng. "Ba" một tiếng, múi chân đâm thẳng vào huyết thái dương của Cuồng Chỉ.

"Bùm", Cuồng Chỉ đến cả cơ hội kêu lên cũng không kịp, cả đầu lập tức nổ tung, máu tươi văng tung tóe khắp mặt đất. Thân thể mất đi sinh mạng mà ngã xuống.

"A!" Cuồng Vô gầm lên điên cuồng. Trong thanh âm của hắn còn lộ ra cả nỗi thống khổ và hối hận. Hoàn toàn không còn sự điên cuồng cùng tự nhiên như lúc trước.

Thân thể Ngô Hạo Thiên di động nhanh vô cùng, liên tục di chuyển xung quanh Cuồng Vô, hình thành nên mấy cái tàn ảnh. Cơ hội mà hắn chờ đợi đã tới. Ngay khi Diệp Thiên Vân đánh chết Cuồng Chỉ, tinh thần chú ý của Cuồng Vô đột nhiên phân tán, Ngô Hạo Thiên mang theo vài phần sảng khoái, một chiêu đã đâm hai ngón tay vào mắt Cuồng Vô, điềm nhiên nói: "Ngươi lên đường bồi tiếp sư huynh của ta đi!"

Diệp Thiên Vân vừa thu chân lại liền nhìn thấy Cuồng Vô đang ôm lấy hai mắt kêu lên thảm thiết. Hai chân hắn khẽ điểm một cái đã nhảy lên, đạp hai chân xuống đầu vai đối phương, hai tay chụp lấy cằm và gáy rồi gầm lên, giật mạnh. Giống như nhổ một cây củ cải, tàn nhẫn nhổ đầu của Cuồng Vô khỏi thân thể!

Trong lòng hắn sớm đã không còn cái gì gọi là tàn nhẫn hay không tàn nhẫn. Người đầy máu tươi cầm đầu Cuồng Vô, mạnh mẽ quăng lên trời, giận dữ hét lớn: "Diệp Thiên Vân ta hôm nay thề với trời. Chỉ cần ta không chết, sớm muộn sẽ có một ngày san bằng Thiếu Lâm, Võ Đang, dùng máu tươi tế tông sư Hình Ý đã chết!"

Đám võ giả dưió đài nghe mà lông tóc dựng hết cả lên. Môn phái nào trêu chọc tới Diệp Thiên Vân chỉ sợ không xong rồi. Chỉ cần một ngày hắn không chết thì vẫn thấp thỏm đề phòng. Cứ nghĩ đến một cao thủ có thể đánh chết tông sư bám lấy như âm hồn không tan, cả đám lại rùng mình.

Giật mình nhất chính là Trần Mễ Lạp cùng Ngô Lập Sâm. Chẳng ai ngờ Diệp Thiên Vân từ trước tới nay khiêm khiêm tốn tốn lại có thể nói ra những lời như vậy. Xem ra hắn đã thật sự nổi giận rồi!

Kịch chiến dưới đài đã đến thời khắc mấu chốt. Mấy tên môn nhân đệ tử của Võ Đang cùng Thiếu Lâm mang tới đã bị đám người bằng hữu của Thường Ba, Ngô Lập Sâm mời tới giết đến hoa rơi nước chảy!

Ngọc chân nhân luống cuống tay chân, nào còn vẻ thoải mái như lúc trước. Mặt hắn bị máu tươi nhuộm đỏ, lảo đảo lui về phía sau. TÌnh thế biến đối đột ngột, đối thủ từ sáu người đã biến thành tám người. Cho dù hắn là thần cũng chỉ có thể chống đỡ, lấy đâu ra sức hoàn thủ. Đối phương dùng chiến thuật xa luân chiến, loại thủ pháp chiến đấu này đối với hắn mà nói thật sự là chiêu trí mạng.

Thể lực đã hao hết, Ngọc chân nhân lại không có cách nào, ngoại trừ né tránh vẫn là né tránh, bởi vì nhân thủ của đối phương quá nhiều! Trong mắt hắn đã lộ ra một tia tuyệt vọng! Hình Ý môn mặc dù không có cao thủ tuyệt đỉnh nhưng cấp độ tông sư thôi cũng đã có đến hơn hai mươi người! Lấy thân thủ của Độ Nan cũng phải mất mạng đương trường, vậy hắn có thể chống đỡ bao lâu?

Đúng lúc này, trước núi chợt truyên đến âm thanh ồn ào. Mấy tên đệ tử vội vàng hấp tấp chạy tới, bẩm báo nói: "Thiếu Lâm sắp lên núi. Nhiều nhất nửa giờ nữa là tới đây, vừa rồi mấy đệ tử dưới núi đã phát hiện ra bọn họ!"

Trong nội tâm Diệp Thiên Vân nhảy lên một cái. Vừa rồi khi nghe được tin này, vốn tưởng Thiếu Lâm phải mất một thời gian mới tới được, ít nhất cũng có thể giải quyết cuộc chiến trước mắt, nhưng mà bây giờ... Nhìn xung quanh, lúc này chỉ còn lại một mình Ngọc chân nhân là đang gắng gượng chống đỡ, những người còn lại thì người chết người bị thương.

Ngọc chân nhân tuy đang bị bao vây nhưng tai hắn vẫn nghe ngóng xung quanh. Vừa nghe được tin tức này, tinh thần hắn không khỏi chấn động. Thiếu Lâm đến đây, như vậy viện binh đã sắp tới. Chỉ cần gắng gượng thêm một thời gian là cái mạng này có thể an toàn. Tin tức tựa như một liều thuốc trợ tim, cả thân thể của hắn vốn đang mệt mỏi ra rời lập tức lại tràn đầy sức sống! Chỉ cần có hy vọng, bất cứ ai cũng sức mạnh vô cùng.

Diệp Thiên Vân xem xét thương thế của mấy vị đại tông sư. Ngoài trừ Nghiêm Hành cùng Đinh lão quái đã chết thật sự, còn lại đều là trong thương, vội vàng gọi đệ tử đưa mấy vị tông sư đi chữa trị. Cũng may là có Hoàn Hồng Thang của Thiếu Lâm nên cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Ngẩng đầu nhìn Ngọc chân nhân, Diệp Thiên Vân lạnh lùng cười, sau đó nhảy xuống đài, lẻn đến sát người Ngọc chân nhân. Lúc này Ngọc chân hân đang ra sức chiến đấu, đợi viên quân đếnm trong mắt phấn khởi dị thường.

Diệp Thiên Vân trong lòng thoáng tính toán rồi hạ quyết tâm. Hôm nay Ngọc chân nhân nhất định phải chết ở đây. Nếu không, để hắn sống sót, sau này nhất định sẽ tìm cách trả đũa Hình Ý môn, cho nên thân hình nhoáng lên một cái đã tiến vào vòng chiến.

Trần Mễ Lạp chứng kiến động tác của Diệp Thiên Vân liền biết ngay hắn muốn làm gì. Lúc này hắn cũng không khỏi âm thầm tặc lưỡi, Diệp Thiên Vân tuyệt đối là một kẻ ngoan độc, kiên quyết, quyết đoán. Ngọc chân nhân hôm nay mà không chết thì đúng là không có thiên lý a!

Nghĩ tới đây, linh cơ Trần Mễ Lạp chợt lóe lên, cười lạnh nói với Ngọc chân nhân: "Ngọc Chân nhân, hôm nay người không may rồi, chỉ sợ Thiếu Lâm còn chưa tới cứu người thì người đã biến thành một đống thịt nhão rôi!"

Ngọc chân nhân lúc này tựa như người chết chìm vớ chặt lấy cọng rơm cứu mạng không tha. Nếu như là bình thường, nghe được lời này của Trần Mễ Lạp thì nhất định không thèm đếm xỉa, nhưng đang lúc nguy ngập lại cảm thấy chói tai vô cùng, không khỏi phân thần trợn mắt nhìn Trần Mễ Lạp!

Trần Mễ Lạp thấy mình đã thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn, càng cười hung ác: "Mục đích ta đã đạt được. Ngươi tự cầu phúc cho mình đi!"

Diệp Thiên Vân lẻn tới gần, nhưng không hề ra tay. Hắn giống như một con báo săn, đang chờ đợi thời cơ tốt nhất. Ngay khi Trần Mễ Lạp mở miệng, thân thể Diệp Thiên Vân đột nhiên phóng ra, hữu quyền hướng vào mặt hắn xuất ra băng quyền, sau đó lập tức thu lại, tả quyền cùng chân phải phối hợp dùng Thập Tự Thối, tả quyền đánh ngực, chân phải đạp hạ bộ!

Ngọc chân nhân vốn đã như nỏ mạnh hết đà, vừa quay người lại đã thấy đòn công kích của Diệp Thiên Vân, vội vàng tung ra hai quyền, muốn bức Diệp Thiên Vân biết khó mà lui.

Long hình của Diệp Thiên Vân vừa thu lại, tay phải của hắn liền chụp lấy cổ tay Ngọc chân nhân, đồng thời dùng chân kê ngang chân phải Ngọc chân nhân, hai tay cùng kéo mạnh. Sau đó bước chân phải lên, hai tay biến chưởng dùng sức vỗ lên ngực Ngọc chân nhân.

Một chiêu này trong nháy mắt xô Ngọc chân nhân ngãn nhào trên đất. Diệp Thiên Vân theo thân thể hắn ngã xuống mạnh mẽ nhảy lên người Ngọc chân nhân.

Ngọc chân nhân bị dọa cho bể mật. Chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, dùng song chưởng mãnh vỗ lên cổ Diệp Thiên Vân, muốn nhân cơ hội trở mình.

Diệp Thiên Vân đã xuất thủ làm sao có thể để hắn thoát mạng. Kim Chung Tráo thôi động, sau khi dùng hai tay chặn hai chưởng lại, đầu gối lập tức giáng trọng kích lên ngực Ngọc Chân nhân. xem tại TruyenFull.vn

Ba kích, chỉ trong ba kích, máu trong miệng Ngọc chân nhân đã phun ồng ộc ra ngoài, thần sắc lộ vẻ thống khổ không nói lên nời! Diệp Thiên Vân chính là muốn mạng của hắn, hai tay trái phải liên tục xuất quyền, toàn lực nện lên mặt Ngọc Chân Nhân.

hai nắm tay Diệp Thiên Vân tựa như thiên thạch, liên tục giáng xuống không ngừng. Chỉ nửa phút, toàn bộ đầu của Ngọc chân nhân đã bị đánh nát bét, biến thành một thân thể lạnh lẽo.