Vô Địch Hắc Quyền

Chương 613: Đường ca da người




Diệp Thiên Vân nghe xong không khỏi phải đưa mắt nhìn lại chiếc vali. Bên trong rương trống không, chỉ có một thứ lớn bằng lòng bàn tay, trên mặt có chi chít nhưng ký hiệu. Trên mặt còn lại của nó còn có thêu một bức hình, nhìn qua cũng khá tinh xảo.

Mông Nghĩa vừa mới có chút thất thần, khi hắn tỉnh táo trở lại, vô ý thức đóng vali lại, đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, nói: "Bắt mấy người này về!"

Mấy tên thủ hạ nhanh chóng lôi Hồng Ngọc Sâm và hai tên võ giả lên xe. Diệp Thiên Vân đưa mắt liếc nhìn qua xung quanh. Vừa rồi bọn hắn động thủ đã khiến cho một ít người đang tản bộ chú ý, đương nhiên càng rời đi sớm thì càng tốt.

Trên xe, Mông Nghĩa ôm chiếc vali, không nhừng vuốt ve, thậm chí hai tay còn có run rẩy, khó có thể bình tĩnh nói: "Diệp tiên sinh, cậu biết không. Tôi muốn có tấm bảo đồ này từ lâu rồi! Từ khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã không ngừng kể cho tôi về những chuyện xưa của tứ gia đất Thục! Cuối cùng hôm nay cũng có thể có được tấm bảo đồ thứ hai. Tôi thật sự quá kích động...."

Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu nhưng trong lòng có chút không lưu tâm. Hắn vừa cười vừa nói: "Có khi đến một ngày nào đó, ông có thể lấy được trọn bộ bốn tấm tàng bảo đồ cũng nên. Ha ha!"

Mông Nghĩa lộ vẻ chờ mong. Hắn đắn đo một lúc rồi lại dùng tay, bấm lên hai chốt khóa vali. Cạch, cạch hai tiếng, chiếc vali đã được hắn mở ra. Hắn mỉm cười nói: "Diệp tiến inh, chúng không phải người ngoài, ngài thử thưởng thức qua một chút xem!" Nói xong liền đẩy vali qua trước mặt Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân nhìn vẻ chân thành của Mông Nghĩa, cũng không cự tuyệt, dùng tay tiếp lấy, xem xét cẩn thận tấm tàng bảo đồ. Tàng bảo đồ có hai mặt phải trái. Tuy tồn tại đã rất nhiều năm, nhưng bức họa vẫn vô cùng sắc nét.

Bức hình được thêu có lẽ là hình một đức phật, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân hình. Mặt trái thì có hình bản đồ, được vẻ bằng mực đen. Từ mảnh tàng bảo đồ này mà xem thì cả tấm tàng bảo đồ có lẽ một là quyển trục.

Diệp Thiên Vân xem xét cả nửa ngày, cảm thấy bức hình tượng phật có chút quen thuộc, nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ trong chốc lát, mới hỏi nói: "Đây là Đường Ca?"

Đường Ca là chỉ một loại tranh vẽ những đức phật, thường được treo trong những nơi thờ cúng phật và chùa chiền. Nó là một trong những hình thức rất cao cấp trong văn hóa người Tạng. Những đề tài liên quan đến tôn giáo, lịch sử, chính trị, cùng xã hội người Tạng cũng không phải khó tìm. Diệp Thiên Vân từng đọc qua sách về loại văn hóa này nên mới có thể nhận ra.

"Diệp tiên sinh quả nhiên uyên bác!" Mông Nghĩa tán thưởng hai tiếng nói: "Lúc trước tứ gia chúng tôi vì không muốn để lộ nơi chôn giấu bảo tàng nên đã vẽ vị trí bảo tàng lên mắt sau của một bức Đường Ca!" Nói đến đây hắn lại có chút hứng thú hỏi!"Chất liệu bức Đường Ca này, Diệp tiên sinh có nhận ra không?"

Diệp Thiên Vân vừa chạm tới, trong lòng đã cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ nhàn nhạt nói: "Hẳn là Đường Ca làm bằng da người!"

Mông Nghĩa lộ ra thần sắc kính nể, lấy tay khẽ vuốt ve bức Đường Ca, cẩn thận nhìn ngắm nghía nó: "Không sai.... Hả?" Hắn vội vàng nhìn lại, sắc mặt đột nhiên đại biến nói: "Không đúng! Đây không phải là bộ phận của Hồng gia!"

Cảm giác của Diệp Thiên Vân so với người khác thì linh mẫn hơn nhiều. Hắn chỉ nhìn vài lần đã nhớ như in toàn bộ một phần tư tấm tàng bảo đồ này vào trong đầu. Tuy hắn không phải cố tình nhưng muốn quên đi cũng rất khó. Thấy thần sắc của Mông Nghĩa, không khỏi hỏi lại: "Chẳng lẽ là của gia tộc khác, bị Hồng gia cướp mất sao?"

Mông Nghĩa chỉ vào bức họa đức phật trên tấm Đường Ca, ngưng trọng nói: "Căn cứ vào ghi chép của nhà tôi, tấm có mắt trái của đức phật là mảnh của Triệu gia. Chẳng lã bọn họ đã lấy được mảnh của Triệu gia?"

Diệp Thiên Vân ngẩn người ra một lát rồi trong lòng lập tức hình dung ra được kế hoạch của Hồng gia. Nếu như Hồng gia đã chiếm được hai mảnh, như vậy bước tiếp theo nhất định là điên cuồng tấn công hai nhà Mông, Đỗ! Cẩm thành nhanh chóng sẽ trở thành một đại chiến trường.

Sau khi trở lại tập đoàn Mông Thái, Mông Nghĩa dẫn Diệp Thiên Vân đi xuống tầng ngầm thứ hai. Mông Nghĩa cười nói: "Diệp tiên sinh, ở đây sẽ là nơi giam giữ mấy người bọn chúng. Xin cậu cứ yên tâm! Bên trong ngoại trừ có người gác, hơn nữa chỉ có chìa khóa của tôi thì mới có thể dùng thang máy xuống đây!"

Diệp Thiên Vân cùng Mông Nghĩa xuống tới tầng hai. Thang máy lúc bình thường chỉ có thể xuống tới tầng một, tầng hai phía dưới căn bản là không thể xuống được. Hơn nữa ở đây còn có người gác, tỷ lệ chạy thoát thực sự rất nhỏ.

Lòng vòng một lúc cuối cùng cũng nhìn thấy Hồng Ngọc Sâm. Lúc này trên mặt của Hồng Ngọc Sâm đã hằn những vết thương đỏ tươi, rõ ràng là mấy tên thủ hạ kia đã ra tay với hắn không nhẹ chút nào.

Mông Nghĩa đi tới gần Hồng Ngọc Sâm, đột nhiên nắm lấy cằm hắn, ngón tay phát lực, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Hồng lão đệ, cái mảnh tàng bảo đồ này hẳn là đồ của Triệu gia a, làm thế nào lại rơi vào tay cậu? Nếu cậu mà không nói, chỉ sợ cậu khó mà sống qua hôm nay!"

Hồng Ngọc Sâm yếu ớt liếc mắt nhìn Mông Nghĩa, phảng phất như chẳng quan tâm tới lời uy hiếp, lạnh lùng nói: "Mông Nghĩa, mày muốn kiếm tin tức từ miệng tao, thì cũng phải xem tâm tình của ông mày chứ!"

Diệp Thiên Vân nhìn Hồng Ngọc Sâm cứng cổ cứng đầu, không biết nói gì cho phải. Lúc này Hồng Ngọc Sâm đúng là đã đến Quỷ Môn Quan, hành động vô nghĩa như vậy chỉ có thể chọc giận Mông Nghĩa mà thôi, còn kết quả lại là phải chịu không biết bao đau đớn!

Quả nhiên Mông Nghĩa đưa mắt ra hiệu cho mấy tên thủ hạ, sau đó nói: "Mày đã không nói thì tao cũng không ép! Nhưng mà mày đã có gan tới Cẩm thành, còn phái người tới giết tao thì hẳn đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi!" Hắn vừa nói hết câu, bốn gã thủ hạ lập tức mở bức tường đối diện ra, để lộ ra một bộ hình cụ ( đồ tra tấn) sắp xếp chỉnh tề.

Mông Nghĩa bước tới trước đám hình cụ, tùy tiện cầm một cái lên cười nói: "Chắc mày cũng biết tao là người thích sưu tập đồ cổ, hơn nữa bình sinh thích nhất là sưu tập hình cụ Châu Âu thời trung cổ!"

"Ở châu Âu thời trung cổ, cái gì mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất? Vệ sinh khiến người ta nôn mửa?..... Không! Thời trung cổ, điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là chế độ "chính nghĩa" và đám hình cụ của Cơ Đốc giáo. Tao nghĩ mày nhất định muốn nếm thử xem mùi vị đám hình cụ này thế nào!"

"Phi! Mông Nghĩa.... mày là thằng chó đẻ. Mày cũng chỉ là thằng con bẩn thỉu của Mông Điềm với một con kỹ nữ!" Hồng Ngọc Sâm hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt hòa lẫn máu! Nhìn đám hình cụ lạnh lẽo, trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi, tru lên: "Tao muốn gặp Mông Điềm! Hắn tuyệt đối sẽ không đối đãi với người của Hồng gia!"

Mông Nghĩa bị đụng chạm tới nỗi đau trong tận đáy lòng, như bị kim đâm vào tim. Hắn không giận mà còn cười lớn: "Được. Mày đã muốn làm anh hùng của Hồng gia thì tao thành toàn cho mày!" Nói tới đây, hắn lấy ra một cái hình cụ rồi nói: "Dùng máy nghiền đầu để giết người bình thường sẽ như thế này: Đầu tiên răng sẽ bị ép nghiến vào lợi, tiếp đó cả hàm sẽ vỡ nát. Ép thêm chút nữa, hai mắt sẽ lòi ra, óc từ trong lỗ tai trào ra!"

Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng điên cuồng trả thù của Mông Nghĩa, trong lòng thầm sinh lòng cảnh giác. Người này tuyệt đối là điên cuồng từ trong cốt tủy. Quan hệ với một kẻ như vậy, nhát định phải lúc nào cũng đề phòng! Mông Nghĩa chính là một con sói, chỉ cần không chú ý đến hắn, quay người trở lại nhất định sẽ bị hắn cắn.

Mấy tên thủ hạ cười âm hiểm, trong chốc lát đã đem bộ hình cụ chụp lên đầu Hồng Ngọc Sâm. Hồng Ngọc Sâm lập tức kêu thảm một tiếng rồi điên cuồng dãy dụa.

Mông Nghĩa lấy ra hai cái chén lưu ly, rót ra hồng tửu rồi đưa cho Diệp Thiên Vân một ly, cười như ác ma khát máu: "Hình phạt thời thượng cổ tái hiện, tôi nghĩ cậu nhất định cũng muốn nhìn một chút!"

Diệp Thiên Vân cầm chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Chất lỏng màu đỏ tươi, tựa như máu tươi theo yết hầu chảy xuống. Nhân tính trong chốn võ lâm là phức tạp nhất, cho nên ý chí của hắn đã không phải như người bình thường, dễ dàng dao động.

Hồng Ngọc Sâm lúc mới đầu cũng coi như kiên cường, vừa gào rũ vừa chửi bới. Nhưng khi vừa chạm tới hình cụ, hắn đột nhiên mềm nhũn, cầu khẩn nói: "Mông Nghĩa, tao nói, tao nói hết là được. Chỉ cầu chết thống khoái!"

Mông Nghĩa tựa hồ như đã đoán ra từ trước, ngăn thủ hạ lại nhưng cũng không lấy hình cụ ra, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Những kẻ đi cùng với mày là ai? Bọn chúng từ đâu đến?"

"Bọn họ..... đến..... từ Thiếu Lâm!" Hồng Ngọc Sâm yếu ớt đến mức ngay cả nói chuyện cũng giống như đang mất rất nhiều sức lực, hắn chịu một loại đau đớn người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi.

Hai chữ THiếu Lâm đối với người khác thì chẳng có gì đặc biệt nhưng khi rơi vào tai Diệp Thiên Vân lại cực kỳ chói tai. Chính là bọn lừa chọc đã bức hắn đến nơi này, không ngờ bọn chúng đã hợp tác với người của Hồng gia.

Diệp Thiên Vân bất giác bật cười, nếu như Thiếu Lâm tới đây, bọn chúng đến một người cùng đừng mong có thể rời khỏi Cẩm thành!

Mông Nghĩa thấy hắn đã mở miệng, ra hiệu cho thủ hạ nới lỏng hình cự, nói: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Nói hết tất cả những gì mày biết!"

Hồng Ngọc Sâm được buông lỏng, vội vàng hít sâu hai hơi rồi nói: "Mấy tháng trước, một nhóm người đột nhiên tìm tới Hồng gia chúng ra, nói muốn cùng chúng ta lấy bảo tàng, hơn nữa.... Hắn cam đoan, hắn có đầy đủ nhân thủ!"

Mông Nghĩa hừ lạnh một tiếng nói: "Đất Thục là địa bàn của Tứ gia, làm sao có thể để người ngoài nhũng tay vào? Bốn nhà chúng ta cuối cùng cũng là quan hệ sâu xa, Hồng gia các người làm như vậy chẳng phải quá bội bạc sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Lúc trước bọn tao cũng nghĩ như vậy!" Hồng Ngọc Sâm hít một hơi lạnh nói: "Cha tao lập tức từ chối! Nhưng mấy ngày sau, bọn chũng không biết từ nơi nào mà đưa ra rất nhiều cao thủ, bắt cóc anh trai tao, em gái tao!"

"Ồ!" Tròng mắt Mông Nghĩa hơi híp lại, không nóng không lạnh nói: "Như vậy là bọn mày hợp tác?"

"Bọn tao căn bản không có cách nào. Trước lực lượng tuyệt đối, Hồng gia có thể không cúi đầu sao?" Hồng Ngọc Sâm thở hổn hển tựa như đã hao hết sức lực. Cuối cùng khi máy nghiến đầu được tháo ra, hắn mới thở dài một hơi nió: "Nói chắc mày cũng không tin, những người kia đều là võ giả chân chính, xuất thủ là có thể quyết định sinh tử kẻ khác!"

Mông Nghĩa nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân bên cạnh, chậm rãi nói: "Cái này thì tao biết, hôm trước đối chiến với kẻ gọi là Dũng Toàn, tao không tiếp nổi một chiêu!"

"Không sai!"Hồng Ngọc Sâm thấy Mông Nghĩa bắt đầu tin tưởng, kích động nói: "Thủ lĩnh bọn chúng thì mày hẳn có thể biết đó. Chính là cao tăng thường xuyên xuất hiện trên TV!"

"Dũng Tín?" Mông Nghĩa bất giác thốt lên: "Là hắn sao? Chuyện càng lúc càng thú vị rồi đây!"

Diệp Thiên Vân khẽ giật mình. Lần trước ở Hình Ý môn, Dũng Tín vẫn đang bị giam trong ngục tối. Không nghĩ tới Thiếu Lâm đã thả hắn ra nhanh như vậy! Nhớ tới cái chết của Nghiêm Hành, Định lão quái, trong lòng Diệp Thiên Vân bắt đầu bùng lên lửa giận không cách nào áp chế nổi. Không ngờ ngay sau khi mình chết, Thiếu Lâm lại thả tên đầu sỏ ra!

Mông Nghĩa tựa hồ đối với chuyện này không chút hứng thú, hắn đột nhiên hỏi: "Thời gian tao cùng Đỗ Vũ Tích gặp mắt rất bí mật. Làm sao bọn mày lại biết được?"

Hồng Ngọc Sâm dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn nói: " Nếu không có nội gián, bọn tao làm sao mà biết được?"

"Nội gian?" Mông Nghĩa đưa mắt nhìn mấy tên thủ hạ, lập tức những người này nhảy dựng lên, liên tục kêu oan.

Mông Nghĩa đột nhiên cười nói: "Mày nói cho tao biết kẻ nào đã để lộ ra tin tức, tao sẽ không giết mày!"

Hồng Ngọc Sâm lập tức chụp lấy cơ hội không dễ dàng có được này, chẳng dám cò kè mặc cả, kiên định nói: "Đương nhiên là anh trai của mày, Mông Trí!"