Vô Địch Hắc Quyền

Chương 667




Tại khách sạn Phủ Hoàng Quan.

Đại hán nhìn thấy Yên Tiểu Xuân khuất dạng ngoài cửa, đột nhiên từ ống tay áo trượt ra một quyển sổ nhỏ hoa văn tinh xảo, nắm chặt trong tay. Trên mặt hắn lộ ra vẻ thần bí cười cười, làm bộ muốn mở quyển sổ ra xem!

"Đường thế điệt (cháu) chậm đã!" Toàn bộ mấy người đang ngồi uống cà phê đều đứng lên. Một lão giả đeo kính râm tiến gần đến, giữ lấy tay của đại hán nói:" Đường thế điệt, ở đây tai mắt nhiều! Hơn nữa vừa nãy có người mất đồ, lại quay lại không chừng, chúng ta trước tiên đi chỗ khác nói sau!"

Đại hán thần sắc nghiêm lại, khẽ nâng tay lên, quyển sổ lại trượt vào ống tay áo, hắn như nửa cười nửa không:" Đồng thế thúc, người cũng là nhân vật có tiếng trong trong Tây môn, lại còn muốn tranh với hậu bối cái gì!"

"Đường Minh Trung, ý của ngươi là muốn nuốt một mình sao? Mắt của mọi người đều đang nhìn vào, chỉ sợ..." Không tốt, tiết tấu càng ngày càng cổ quái, lời nói không chút nể tình, có chút tà khí hướng về hắn.

Ba người còn lại sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt lộ ra hung ý với Đường Minh Trung, dường như chỉ cần một giây cũng có thể phanh thây hắn ra được.

Bọn họ đến Cẩm Thành đã gần một tuần lễ. Lúc đầu nhận được tin tức của Diệp Thiên Vân sau, các môn phái lần lượt đi vào Thục, xem xem liệu có thể vơ vét gì được hay không. Kết quả không hẹn mà gặp, rồi thương lượng kết bạn cùng đi, vừa vặn gặp được chuyện tốt như ngày hôm nay.

Đường Minh Trung do dự vài giây, 5 người ở bàn cà phê đã vây hắn vào giữa.

Hai tên bảo vệ của tửu điếm sớm đã phát hiện ra chuyện không hay, nhưng cũng không nhiều chuyện cùng xoay người nhìn nơi khác. Chính là do mấy ngày trước, một tên bảo vệ làm ra chuyện ngu xuẩn, kết quả là bị đánh lại còn phải đưa lễ nhận lỗi. Đắc tội với người không phải là chuyện tốt chắc chắn sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Đường Minh Trung tâm thần hoảng hốt, muốn dùng sức giãy cánh tay ra, nhưng không thay đổi được gì! Hắn chỉ có thể vừa cười cười nói nói:" Nói đùa rồi! Con làm sao mà muốn độc chiếm!" Chỉ có thể đem quyển sổ ra.

Lão giả đeo kính đen khóe miệng nhếch lên, cầm lấy quyển sổ. Buông cánh tay của Đường Minh Trung ra rồi gật đầu nói:" Không sai! Chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, như vậy đối với tất cả mọi người mới có lợi!"

Đường Minh Trung cụp đầu xuống, không chút sức lực theo mấy người kia vào thang máy.

Lên tầng thứ 13, mọi người ngồi ở phòng khách, còn lão giả đứng ở giữa. Hắn chậm rãi bỏ kính xuống,hai con mắt đục ngầu của sự già nua, cầm trong tay quyển sổ quơ đi quơ lại rồi nói:" Còn không biết nội dung trong này rốt cuộc là gì, nhưng trong điện thoại hắn có nhắc tới Mông Nghĩa. Hiển nhiên là có liên quan rất lớn tới tứ gia trongThục!"

Đám người cùng phụ họa theo. Một vòng ở Cẩm Thành nghe được không ít tin tức, mà nghe được nhiều nhất tất nhiên là Mông nghĩa. Đồng thời sau lưng Mông gia là thế lực của võ lâm, cho nên bất cứ tin tức nào cũng không thể bỏ qua được.

Đường Minh Trung tựa ở bàn bên cạnh. Hắn đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong. Mặt lộ vẻ khó khăn:" Thế thúc, lần này may mà..."

" Đừng có mà tranh công! " Người trung nhiên nhã nhặn liếc qua hắn nói:" Chúng ta cũng biết đồ này ngươi trộm một bộ. Nếu không tuyệt sẽ không cho ngươi đồng hành!"

Đường Minh Trung nghe vậy không dám nóng nảy nữa. Mắt lóe lên sự oán độc rồi nói:" Sư huynh đã nói vậy rồi, coi như là tôi mất công toi rồi!"

Trong phòng tĩnh lặng, người trung niên nhìn ra vẻ không phục của hắn, đứng dậy cười lạnh hai tiếng:" Đừng nói ngươi là truyền nhân của Hoa Mai phái, ngay cả chưởng môn của Hoa Mai phái cũng phải khách khí với ta!"

Lão giả nhẹ nhàng ho khẽ một tiếng, tập trung chú ý của mọi người. Mở quyển sổ ra nhìn, mắt như bị dán chặt vào trong.

Người trung niên có phần bất mãn chỉ có hắn độc hưởng liền nói:" Đồng tiền bối, rốt cuộc có ghi gì vậy?"

"Kho tàng..." Lão giả hồn phách cơ hồ như bị hút chặt vào, lật lại vài tờ làm mấy tấm hình rơi ra.

Mấy người xung quanh vội vàng cầm mấy tấm ảnh lên định thần nhìn, rất lâu mới có người nói:"Trong này hình như là tranh tơ lụa tôn giáo!"

Lão giả đeo kính đen lúc này đưa quyển sổ cho người trung niên, lại giằng lấy tấm ảnh chụp xem rồi nói:" Đúng là vận khí! mấy tấm ảnh này chắc chắn là bản đồ kho tàng quý báu, trong quyển sổ viết địa điểm rất cụ thể!"

"Núi Nga Mi!" Người trung niên xem xong kinh ngạc nói thành tiếng, vội khép miệng lại rồi chậm rãi nói:" Đồng lão, ông cho rằng chuyện này có thể tin không ?" Tất cả đều tập trung nhìn hắn.

Lão giả hơi chút do dự, đắn đo trước sau rồi mới nói:" Tương lão đệ, ngươi đã hỏi ta sẽ nói vài thứ nghe được! Nghe đồn bản đồ của Thục được vẽ trên tranh tơ lụa về tôn giáo, được chia thành bốn mảnh, Thục tứ gia mỗi nhà một mảnh!"

" Nói như vậy.." Mấy người vội vàng lấy ra ba tấm hình để phân biệt rõ, người trung niên không nhịn được kích động nói:" Ba tấm hình này chẳng lẽ thực là bản đồ?"

" Lần này không may mắn cũng không được!" Lão giả đem tất cả ảnh chụp bày ra trên bàn và xác định vị trí, mấy người vừa xem đã hiểu ngay, mặt trái phải của tấm tranh đập ngay vào mắt.

Tất cả năm người đều kinh ngạc đến mức hô ra tiếng, Thiếu Lâm khổ sở đi tìm kho tàng, ai ngờ lại bị bọn họ phát hiện ra manh mối. Đây tuy chỉ là những bức hình, nhưng chắc chắn là thu hoạch không nhỏ!

"Ba ngày sau, tại núi Nga Mi!" Người trung niên đầy kích động, dấu tay còn in rõ trên bức ảnh.

Đường Minh Trung bị cô lập nửa ngày, hắn không ngờ thứ mình trộm lại có giá trị ngàn lạng vàng đến thế.

Bèn nói:" Mấy vị tiền bối, vậy tôi..." Vừa nói liền muốn tiến lên trước nhìn.

Lão giả ngay lập tức đứng trước mặt, chặn lại hắn, tiện tay móc từ trong túi quần ra một tấm chi phiếu, thản nhiên nói:" Lần này vất vả cho ngươi rồi! Mau về đưa cho Nhạc chưởng môn là được rồi!" Nói xong kí vào chi phiếu hai trăm nghìn, đưa cho Đường Minh Trung:" Số tiền này, biết tại sao lại đưa cho ngươi?" Hai con mắt trừng lên hung ác.

Đường Minh Trung chưa bao giờ thấy tuyệt vọng thế này, run rẩy nhận lấy chi phiếu nói:" Phí ngậm miệng!"

" Ngươi đã hiểu rồi đấy!" Vị trung niên nở nụ cười nói tiếp:" Nếu để cho ta biết ngươi tiết lộ tin tức này, thì ngay cả chưởng môn của ngươi cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu! Cút đi!"

Lão giả vỗ một cái vào vai hắn, thấp giọng nói:" Công phu của ngươi quá thấp! Cho dù đi cùng chúng ta cũng không có khả năng để bảo vệ ngươi, cho nên ngươi về trước đi! Thế thúc nợ ngươi một phần nhân tình!"

"K...ét" một tiếng, Đường Minh Trung đã ở ngoài cửa, chính hắn mạo hiểm đi trộm đồ, giờ lại thành chiến tích của người khác.

Nghĩ vậy mà nộ khí trong lòng dâng lên, cái ác cũng từ đó mà sinh. Hắn đi đến cửa ra vào của khách sạn, quay đầu lại nhìn một cách âm độc:" Kho tàng? Chờ các người chỉ có quan tài! Ta không chiếm được, các ngươi đòi mơ tưởng được chắc!" Lấy điện thoại đẩy nắp trượt lên, liền thay đổi ngay một bộ mặt tươi cười:" Là Ngũ Tổ Trần trưởng lão? Là Tiểu Đường đây, đúng, lần trước ngài đã gặp..." nguồn TruyenFull.vn

......

"Các vị đường xá vất vả, tôi là Vương Ảnh, là người dẫn đường của các vị. Núi Nga Mi là một trong tứ đại danh sơn của Phật giáo Trung Quốc, nằm men vùng Tây Nam thuộc bồn địa Tứ Xuyên. Nhắc đến núi phải kể đến Nga Mi, gồm đại Nga Mi, nhị Nga Mi, tam Nga Mi, tứ Nga Mi."

Cô gái hướng dẫn viên du lịch vừa cầm loa phóng thanh giải thích, vừa đưa chiếc cờ nhỏ cho du khách, nói to:" Nếu trong lúc ngắm cảnh có bị lạc đường, các vị có thể gọi theo điện thoại cho tôi, theo số điện thoại trên cờ này...!"

"Sơn thủy dưỡng nhân, câu này quả không sai, nếu ta không bước vào giang hồ, nhất định sẽ tới nơi có phong cảnh đẹp như vẽ này đến cuối đời!"

Trần Mễ Lạp đeo kính râm, mặc tây phục, chân đi giày da làm người ta không dám khinh thường. Nhìn thế này chắc chắn là người thành công hơn người, hắn cầm cờ nhỏ quơ quơ vài lượt lại nhìn chung quanh thở dài nói:" Vẫn là phương pháp hữu hiệu của Ngô lão, quả nhiên không lực cản nào liền vào được!"

" Đó là đương nhiên!" Ngô Lập Sâm hơi tang thương ngón tay chỉ bên trái, rất giống lão cáo già:" Diệp Thiên Vân nói Song Phong điện tại vị trí kia! Chúng ta chơi đã hai ngày, đợi các môn phái khác đến đây rồi hiện thân cũng không muộn! Để đôi bên tranh chấp ít đã, chúng ta ở phía sau phóng hỏa, chẳng phải là rất tuyệt sao!"

Một ngày trước, Ngô Lập Sâm nghĩ ra một chủ ý, để Diệp Thiên Vân tìm một công ty du lịch, 4 người theo tour du lịch 5 ngày ở Nga Mi, với danh nghia này có thể che giấu thân phận. Không chỉ nghênh ngang ở Nga Mi thưởng thức phong cảnh, còn có thể thưởng thức cả đặc sản nơi này, tóm lại có thể tranh thủ được rất nhiều thời gian.

Diệp Thiên Vân đây đã là lần thứ hai đi vào núi Nga Mi, điều đáng tiếc nhất là lần đầu không có thời gian du lãm, lúc này coi như là đã đạt được một tâm nguyện nho nhỏ.

" Thiên Vân, cậu nói lần này chúng ta phải rút như thế nào?" Ngô Lập Sâm hào hứng hỏi.

Diệp Thiên Vân cùng với Thiếu Lâm đã nhiều lần chiến đấu cả tinh thần và thể xác sớm đã mệt mỏi, hắn giờ đây thầm nghĩ sớm ngày chấm dứt những ân oán này, cùng Hứa Tình sống những ngày bình yên, chỉ tiếc là nguyện vọng này có phần khó khăn. Hắn ha ha cười nói:" Ở đây sơn thủy đều tốt! Mai táng ở chỗ này là rất đúng, sau này huynh đệ chúng ta còn có thể chăm sóc lẫn nhau!"

Thật ra Diệp Thiên Vân trong nội tâm tinh tường, Thiếu Lâm lần này tổ chức đại hội đồ ma, cũng đã quyết đánh đến cùng. Bởi vì thực lực của bọn hắn đã hao tổn hơn phân nửa, mới phải liên kết với Võ Đang Bát Quái. Thiếu Lâm thường tự cho mình rất cao, nếu không tuyệt sẽ không làm những chuyện hạ thấp thân phận.

Trần Mễ Lạp nghe vậy cởi mở cười, thoáng nhìn cô hướng dẫn viên đang đi tới nói:" Thành hay bại phải thử! Thắng, trong võ lâm có thể đường đường chính chính mà đi! Thua, kiếp sau lại làm huynh đệ vậy!"

Vương Ánh đã sớm nhắm vào đàn dê béo, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua 4 người. Mấy người toàn thân đều là hàng hiệu hơn nữa khí độ bất phàm, nhìn lướt cũng biết toàn là ông chủ lớn.

Tiến sát tới, cất giọng ngọt ngào nịnh người:" Tiên sinh đều là người thích uống trà, đặc sản Nga Mi chính là trà, tuyết Nga Mi cùng vị thanh mát của lá trúc thì thật là tuyệt. Nếu như cần, thì tôi có thể dẫn các vị đi mua một ít!"

Trần Mễ Lạp cảm thấy chủ đề vừa rồi khá trầm mặc, bèn cố ý trêu ghẹo lộn hai túi quần xòe bàn tay ra nói:" Thật xấu hổ quá, tôi ra ngoài lại không mang theo tiền!" Chỉ ngón tay về phía Diệp Thiên Vân, cười đùa nói:" Nhưng cậu ta là ông chủ lớn, mua sắm gì là cậu ta bỏ tiền ra hết."

Cô ta bật cười, vô thanh vô tức đã chuyển ngay đến Diệp Thiên Vân, cọ xát bộ ngực đầy đặn:" Vị tiên sinh này, nếu như các vị có nhu cầu mua chút ít, coi như là bản thân không cần còn có thể mua biếu tặng người thân."

"Đúng thế!" Trong mấy người Diệp Thiên Vân nhỏ tuổi nhất, Ngô Lập Sâm liền lấy hắn ra trêu đùa:" Cô nếu như thuyết phục được hắn, mỗi người chúng ta sẽ bỏ hẳn ra hai vạn!"

Những lời này như kích động cô hướng dẫn viên, hai mắt chợt vụt sáng, nũng nịu nói:" Tiên sinh..."

Diệp Thiên Vân không có nể mặt hắn, móc ra thẻ ngân hàng của Ngô Lập Sâm hào phóng nói:" Cứ thoải mái đi!"

Ngô Lập Sâm trong nội tâm liền run rẩy.