Vô Địch Kiếm Vực

Chương 93: Thanh vân lệnh




Nháy mắt một tháng trôi qua.

Trong phòng, Dương Diệp cầm phù văn bút trong tay từ từ vẽ trên phù chỉ, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phù chỉ, nháy mắt một cái cũng không dám.

Độ khó của thuật phù so với phù lục cơ bản hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù dưới sự chỉ dạy trực tiếp của Lâm Sơn, Dương Diệp và Bảo Nhi trong một tháng này cũng không thành công được lần nào, không phải thiên phú hai người kém mà thuật phù này thật sự quá mức phức tạp. Vì thế nhiệt tình lúc trước của Bảo Nhi đã sớm biến mất đâu hết sạch, thậm chí có lúc còn cực kỳ tức giận nữa. 

Có điều sau một câu nói của Lâm Sơn, nhiệt tình và lòng tin của Bảo Nhi lại nhất thời quay trở lại. Lâm Sơn nói: “Mới có một chút thời gian mà thôi, nha đầu con gấp gì chứ? Gia gia con trước kia phải mất hai tháng mới chế tạo thành công được một tấm thuật phù đấy!”

Nghe được lời Lâm Sơn nói, không chỉ có Bảo Nhi có lòng tin trở lại mà Dương Diệp cũng như vậy.

Trong phòng, Dương Diệp cực kỳ chăm chú, chậm rãi phác thảo từng chút từng chút một, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi hột, cứ duy trì như vậy khoảng chừng một canh giờ, Dương Diệp thu bút lại, sau đó hít một hơi thật sâu, trong mắt không dấu nổi vẻ vui mừng. 

Tiện tay chùi mồ hôi trên mặt, Dương Diệp cầm lấy tấm phù lục phát sáng lấp lánh chạy tới nơi Lâm Sơn ở.

Trong phòng Lâm Sơn, Lâm Sơn nhìn tấm phù lục trong tay Dương Diệp thì trở nên ngây ngốc, sau khi tỉnh hồn lại kinh ngạc nói: “Ngươi chế tạo đây hả?”

Dương Diệp có chút hưng phấn gật đầu, có thể nói là hắn không ăn không ngủ một tháng để nghiên cứu thuật phù này, trải qua một tháng cố gắng chịu khó, rốt cục hôm nay cũng đã thành công, sao hắn không hưng phấn chứ? 

Khóe miệng Lâm Sơn giật giật, trong lòng khiếp sợ không thôi. Mặc dù Dương Diệp chế tạo chỉ là một tấm Phong Nhận phù cấp thấp, nhưng cũng không phải một tháng thì có thể hoàn được! Độ phức tạp của thuật phù này lão vô cùng rõ ràng, trước kia lão phải mất trọn vẹn hơn ba tháng mới chế ra được một tấm thuật phù, lại chỉ là một tấm hạ phẩm, mà Dương Diệp chỉ một tháng thì chế tạo được, lại còn là thượng phẩm…

Lâm Sơn cảm thấy có chút bị đả kích, có điều càng thấy vui mừng hơn, bởi vì Dương Diệp là đệ tử của lão.

Nhìn Dương Diệp đang có chút hưng phấn, trong mắt Lâm Sơn không che dấu vẻ tán thưởng chút nào, ở chung hai tháng với Dương Diệp, lão đối với những biểu hiện của Dương Diệp cực kỳ hài lòng, không chỉ bởi vì thiên phú của hắn, lão càng coi trọng thái độ của Dương Diệp hơn, bất kể ở phương diện tu luyện hay ở phương diện phù văn, thái độ của Dương Diệp đều cực kỳ chăm chú, cực kỳ cố gắng, điều này làm cho lão rất hài lòng. 

Bởi vì một người cho dù thiên phú có tốt đến đâu đi nữa, nếu như hắn không cố gắng thì cuối cùng cũng sẽ trở thành bình thường! Nhìn những Tông sư phù văn trong lịch sử nổi danh khắp Nam vực, không có người nào chỉ dựa vào mỗi thiên phú mà thành công, nhiều hơn cả là dựa vào cố gắng.

Cần cù bù thông minh, lời này rất có lý!

Thu hồi suy nghĩ, Lâm Sơn nhìn Dương Diệp, hài lòng gật đầu, nói: “Thiên phú của ngươi cho dù là ở phù văn hay là võ đạo đều rất tốt, càng khó thấy chính là ngươi lại không kiêu ngạo, trước sau đều một lòng cố gắng làm việc.” Nói đến đây Lâm Sơn ngừng một chút, lại nói: “Chuyện của mẹ ngươi không cần gấp, ta đã dò la, nghe nói Bách Hoa cung chỉ trấn áp nàng dưới đáy vực Tuyệt Tình Nhai, bà ấy tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, cho nên ngươi không nên đi làm những chuyện hi sinh vô ích, rõ chưa?” 

Nghe được tin mẫu thân bị trấn áp dưới đáy Tuyệt Tình Nhai, trong mắt Dương Diệp lóe lên vẻ vui mừng rồi biến mất, hai tay nhịn không được nắm chặt lại, sau một lát hắn hít sâu một hơi, nói: “Sư phụ yên tâm, đệ tử chưa có thực lực thì sẽ không đi Bách Hoa cung chịu chết đâu!”

Nhìn thấy lửa giận trong mắt Dương Diệp, Lâm Sơn thở dài, nói: “Không phải vi sư không giúp ngươi, mà việc này ta cũng bất lực. Nếu mẫu thân của ngươi đã phải cung quy khác, ta đi tìm bọn họ thương lượng cũng có thể được. Thế nhưng mẫu thân ngươi phạm vào quy định năm đó Tổ sư Bách Hoa cung tự mình lập nên, quy định này là nguồn gốc của Bách Hoa cung, cho dù Cung Chủ phạm phải cũng phải bị trừng phạt nghiêm khắc. Cho nên đừng nói là ta, ngay cả Hội trưởng Công hội phù văn sư cũng đi cầu tình cũng không được!”

Dương Diệp nhắm hai mắt lại, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, trong lòng hắn không cam tâm, chẳng lẽ phải để cho mẫu thân bị trấn áp ở Tuyệt Tình Nhai kia mấy năm, thậm chí mấy chục năm sao? Mẫu thân có thể đợi được đến khi mình tới cứu sao? Có thể sao? 

Thấy bộ dáng đau khổ của Dương Diệp, trong lòng Lâm Sơn có chút không đành lòng, lập tức nói: “Muốn cứu mẫu than ngươi, có hai biện pháp!”

Dương Diệp mở lớn hai mắt, sau đó quỳ xuống nói: “Xin sư phụ chỉ giáo!”

Lâm Sơn đỡ Dương Diệp dậy, nói: “Muốn cứu mẫu thân ngươi, nhất định phải thay đổi quy định mà Tổ sư Bách Hoa cung đã lập ra, muốn thay đổi điều này, cần phải có thực lực tuyệt đối, là thực lực tuyệt đối, chỉ cần ngươi có thực lực tuyệt đối, đừng nói thay đổi quy định của Bách Hoa cung, cho dù là diệt Bách Hoa cung cũng không thành vấn đề. Chỉ là muốn có thực lực tuyệt đối không hề dễ như nói. Vạn năm qua Nam vực cũng không có được mấy người!” 

“Vậy biện pháp thứ hai?”

“Về phần biện pháp thứ hai…” Lâm Sơn chậm rãi nói: “Biện pháp thứ hai chính là có Thanh Vân lệnh, ngươi hẳn đã nghe qua Thanh Vân bảng, Thanh Vân bảng là do sáu đại thế lực và Đại Tần đế quốc cùng nhau tổ chức, trừ để cạnh tranh tài nguyên, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là bồi dưỡng nhân tài, về phần tại sao sau đại thế lực và Đại Tần đế quốc phải bồi dưỡng nhân tài sau này ngươi sẽ biết. Để toàn bộ thiên tài trong Nam vực hăng hái tham gia Thanh Vân bảng, mỗi tông môn trong Thanh Vân bảng phải đưa ra số lượng giải thưởng cực kỳ mê người, trong đó có Thanh Vân lệnh, có Thanh Vân lệnh có thể yêu cầu các thế lực lớn làm một chuyện, đương nhiên chuyện này không được quá mức.”

“Có Thanh Vân lệnh có thể yêu cầu Bách Hoa cung thả mẫu thân đệ tử sao?” Dương Diệp có chút vui mừng hỏi. 

Lâm Sơn chậm rãi lắc đầu, nói: “Không thể, thế nhưng ngươi có thể yêu cầu bọn họ giảm nhẹ hình phạt với mẹ ngươi, để ngươi tranh thủ thời gian. Nên biết cho dù là Linh Giả cảnh cũng không chống đỡ được dưới Tuyệt Tình Nhai lâu đâu.”

Một lúc lâu sau, Dương Diệp hít sâu một hơi, nói: “Làm thế nào để có Thanh Vân lệnh?”

Lâm Sơn nhìn Dương Diệp, trầm giọng nói: “Lấy được vị trí người đầu Thanh Vân bảng!” 

“Người đứng đầu sao?” Dương Diệp nheo hai mắt lại, lẩm bẩm nói.

Lâm Sơn trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi đừng tưởng vị trí đứng đầu này đơn giản, nó tuyệt đối không hề đơn giản. Nếu như ngươi không lĩnh ngộ được kiếm ý, cho dù ngươi thiên phú trác tuyệt, cả Ngũ hành huyền khí nữa, nhưng có thể tiến vào top 50 Thanh Vân bảng đã là vấn đề cực kỳ lớn rồi. Mà ngươi bây giờ có kiếm ý, tiến vào top 30 không thành vấn đề, nhưng muốn lấy được hạng nhất, không phải sư phụ đả kích ngươi nhưng lấy thực lực của ngươi bây giờ còn kém lắm! Phải biết mỗi người xếp hạng top 100 trên Thanh Vân bảng đều có thể khiêu chiến vượt cấp cả.”

Dương Diệp khẽ gật đầu, hắn đương nhiên biết độ khó của Thanh Vân bảng, đừng nói cái khác, ngay hôm đó Tô Thanh Thi nói Nguyên môn có một người tên Nguyên Dạ, lấy thực lực Tiên Thiên cảnh kích sát Vương Giả cảnh quả thực vô cùng kinh khủng. Hơn nữa đối phương chỉ mới xếp hạng 14 trên Ngoại Môn bảng của Nguyên môn, hạng 14 đã lợi hại như vậy, vậy mười ba người phía trước là thứ kinh khủng như thế nào? 

Với lại trừ Nguyên môn ra, thiên tài của ba quái vật lớn là Đại Tần đế quốc và nhị cung đâu nữa? Bọn họ yêu nghiệt cỡ nào? Số lượng người của Nam vực mấy chục tỉ, yêu nghiệt sao thiếu được? Dương Diệp rất tự tin, nhưng hắn không tự đại, hắn không cho rằng sau khi vượt cấp miểu sát Tiên Thiên cảnh đã là vô địch.

Tiên Thiên cảnh quả thực rất kinh khủng, giống như cường giả Tiên Thiên cảnh trong Kiếm Nô tháp kia, thực lực của Dương Diệp bây giờ tiến bộ rất nhiều thế nhưng muốn giết kiếm nô Tiên Thiên cảnh kia như giết Liễu Thanh Vũ thì hắn không làm được. Hơn nữa hắn cũng không dám xác định Nam vực còn có cường giả Tiên Thiên cảnh còn lợi hại hơn so với kiếm nô kia không, dù sao Nam vực rất lớn, yêu nghiệt nhiều lắm.

Có kiếm nô Tiên Thiên cảnh trong Kiếm Nô tháp và Huyền thú Vương cấp làm tiêu chuẩn cho nên Dương Diệp cực kỳ hiểu rõ thực lực của bản thân mình. 

Nhưng mà thế thì sao chứ? Thực lực của hắn bây giờ muốn tranh đoạt đệ nhất còn rất khó, nhưng không phải còn thời gian nửa năm sao? Thời gian nửa năm này chính là cơ hội lật ngược của hắn!

Nghĩ vậy Dương Diệp nhìn Lâm Sơn nói: “Sư phụ, đệ tử muốn vào Thập Vạn Đại Sơn lịch lãm!” Muốn nhanh chóng đề cao thực lực, khổ luyện cứng nhắc không thể được, hắn cần phải thực chiến nhiều hơn, sinh tử chiến nhiều hơn!

“Ngươi xác định như vậy sao?” 

Dương Diệp gật đầu, bất kể là vì Tô Thanh Thi hay vì mẫu thân, hắn đều phải tham gia Thanh Vân bảng, chỉ là yêu cầu thứ hạng so với trước đó khó hơn vô số lần mà thôi.

Lâm Sơn khẽ gật đầu, sau đó lật tay phải, tầm mười tấm phù lục xuất hiện trên tay lão, nói: “Trong này có ba tấm Lôi phù cao cấp hạ phẩm, nếu gặp phải cường giả không đánh lại, dùng ba tấm phù này ném ra, ba tấm Lôi phù này vẫn rất có uy hiếp đối với cường giả Linh Giả cảnh!

Dương Diệp thấy ấm áp trong lòng, không có từ chối nhận lấy thuật phù, thi lễ với Lâm Sơn sau đó xoay người ra khỏi phòng. 

Nhìn Dương Diệp rời đi, Lâm Sơn vuốt vuốt râu, khẽ gật đầu cười nói: “Hảo tiểu tử, thiên phú không tồi, nhân phẩm và tính cách cũng không chê được, nha đầu Bảo Nhi cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt cho mình!”