Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 116: Hắc thiết thạch cực phẩm




Toái Thạch trấn không lớn, nhưng thế lực chen chân lại vô cùng phức tạp.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản là vì khu vực Toái thạch trấn này sản xuất nhiều các loại khoáng thạch, nói một cách khác thì ở đây có rất nhiều khu vực khai thác mỏ. Một khi khu vực khai thác mỏ nhiều thì thế lực ắt cũng nhiều.

Từ đó Toái Thạch trấn có một cái tên mới đó là Khoáng thành. Ở đây xuất hiện một loạt nơi sản xuất khoáng thạch. 

Về cơ bản thì các thế lực xung quanh Quy Nguyên thành nếu muốn mua khoáng thạch thì cũng mua ở Toái Thạch thành này.



“Lâm thúc, chúng ta nói chuyện một lát có được không?” 

Sau khi cơm no rượu say thì Lâm Phi đưa ra yêu cầu.

Lâm Tam hơi ngơ ngác khẽ mỉm cười nói: “Tam thiếu, nếu như cậu không chê thì trên lầu có một phòng trà chi bằng chúng ta lên đó có được không?”

“Vậy thì làm phiền Lâm thúc rồi.” Lâm Phi rất khách sáo. 

Khóe mắt Lâm Tam khẽ nhếch lên, ngạc nhiên không biết Lâm Phi trở nên nho nhã lễ phép như vậy từ khi nào.

Phòng trà trên lầu.

Lâm Phi và Lâm Tam ngồi xuống, thì lập tức có người mang lên một ấm trà hoa lài thượng hạng, hương trà phảng phất, hương thơm nức mũi, vui vẻ thoải mái. 

“Trà ngon!”

Lâm Phi nhấp một ngụm, cười nói.

“Tam thiếu thật có con mắt tinh tường, loại trà hoa lài này ba mươi năm mới được hái một lần, chỗ này là trà mới hái gần đây, sau khi tam thiếu đi tôi bảo người làm một bọc!” 

Lâm Phi đã mở lời thì Lâm Tam không thể tiếp tục im lặng được, trong lòng tò mò không biết Lâm Phi muốn làm gì, lẽ nào không biết tình hình hiện nay sao?

Dựa vào tình hình thực tế thì Lâm Phi nên đến khu vực khai thác mỏ trước chứ không phải ở Toái Thạch trấn.

Lâm Tam định hỏi nhưng lại không dám nói ra. 

Ai khiến cho ấn tượng của Lâm Phi vẫn luôn dừng lại ở thời điểm năm năm trước.

“Vậy thì ta không khách sáo nữa.” Lâm Phi uống một ngụm trà bắt đầu chuyển đề tài câu chuyện: “Lâm thúc, lần đầu tiên ta đến Toái Thạch trấn nên ta có rất nhiều điểm không hiểu vẫn mong thúc chỉ bảo cho!”

Việc của khu vực khai thác mỏ vô cùng cấp bách. Lâm Phi không vội vàng đi đến đó mà lại muốn biết tình hình của Toái Thạch trấn. 

Trên đường đi đến đây Lâm Phi đã nghĩ bước tiếp theo cần phải làm như thế nào. Và đây chỉ mới là bước thứ nhất mà thôi.

Lâm Tam có vẻ bất ngờ, ngồi thẳng lưng nói: “Tam thiếu, cậu muốn biết việc gì?”

“Việc liên quan đến thân phận của người áo đen tập kích chúng ta sao!” 

Lâm Tam lắc đầu nói ra nghi ngờ của mình: “Chúng ta dùng tất cả mọi phương pháp để đi điều tra, giống như người áo đen đập kích chúng ta đó xuất hiện vô căn cứ, sau khi tập kích khu vực khai thác mỏ của chúng ta lại hoàn toàn biến mất, ta nghi ngờ người áo đen đánh lén chúng ta là người ở khu vực gần đây, người này thông thuộc việc thay đổi phòng ngự của chúng ta!”

Kết quả này sớm đã nằm trong dự liệu của Lâm Phi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.

“Ồ, ta hiểu rồi!” Lâm Phi nói: “Thúc nói cho ta biết về việc phân bố thế lực của Toái Thạc trấn đi!” 

Lại một lần nữa Lâm Tam ngơ ngác, vốn dĩ ông định nói tiếp những hiểu biết của bản thân nhưng không biết làm sao vì Lâm Phi đã đổi chủ đề khác, trong lòng ông cũng có chút tức giận. Việc cấp bách nhất trong lòng ông lúc này là phải nhanh chóng tìm ra người mặc áo đen, nhưng ý nghĩa biểu hiện bây giờ của Lâm Phi là gì, ông không thể đoán ra được, rốt cục Lâm Phi muốn làm gì.

Lâm Phi nhìn qua một cái sau đó uống một ngụm trà, ý nghĩa đó hình như đang nói rằng bây giờ việc của khu vực khai thác mỏ do ta làm chủ, nhiều nhất thì thúc chỉ trợ giúp mà thôi.



Nửa giờ sau Lâm Phi bước ra từ trong phòng trà.

Nửa giờ đồng hồ, những thứ mà Lâm Phi muốn biết thì hắn đều đã biết hết, hắn đã có một sự hiểu biết về Toái Thạc trấn, nên nói là đã có hiểu biết nhiều mới đúng.

Chắc chắn là Lâm Tam không vui rồi. 

“Lâm thúc, tối nay tạm thời như vậy đã, ngày mai ta lại đem người đến khu vực khai thác mỏ!”

Lâm Phi nói một câu này sau đó quay người đi về phòng của mình.

Lâm Tam định mở miệng nói, nhưng chỉ biết nhìn theo bóng dáng Lâm Phi, khẽ thở dài nghĩ, tiếp xúc với Lâm Phi trong khoảng thời gian ngắn nên ông có chút không hiểu Lâm Phi. 

Nói Lâm Phi hồ đồ, nhưng có nhiều lời nói đã nhắc đến trọng điểm, hình như rất thông minh.

Nói Lâm Phi rất hiểu lý lẽ, nhưng không biết làm sao từ lúc Lâm Phi vào cho đến bây giờ Lâm Tam không thể đoán được ý Lâm Phi, dường như đến khảo sát vậy.

Lâm Tam vô cùng bối rối, không có cách gì, bây giờ là Lâm Phi phụ trách việc của khu vực khai thác mỏ. 

“Hy vọng Lâm thiếu gia không làm bừa!”



Lâm Phi trở về phòng của mình! Mở cửa sổ ra, bên ngoài vầng trăng ở vút trên cao.Lâm Phi đứng bên cạnh của sổ, mặc cho ánh trăng chiếu rọi lên người mình. 

“Thương đầu tiên của Lâm gia bắt đầu từ đây được rồi.”

Vấn đề vừa nãy, đúng là không phải Lâm Phi đã hỏi thừa. Việc người áo đen cần được xử lý, giống như vậy Lâm Phi vô cùng có hứng thú đối với việc của Toái Thạc trấn.

Từ miệng của Lâm Tam Lâm Phi biết được thế lực ở Toái Thạch trấn rất nhiều và vô cùng phức tạp, sự việc của khu vực khai thác mỏ có thể là Trương gia, Lý gia cũng như vậy, cũng có thể là thế lực khác trong trấn. 

Hình như đã mất manh mối về người áo đen. Có thể nói, muốn tìm ra họ trong thời gian ngắn là điều không thể.

Biện pháp của Lâm Phi rất đơn giản. Xé ra một chỗ rách khiến họ khiến cho họ tự đánh lẫn nhau.

Lâm Phi dẫn theo vệ sỹ Hắc Giáp tiến về khu vực khai thác mỏ của Lâm gia. 

Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, khi họ nhìn thấy Lâm gia phái một thiếu gia phế vật đến thì họ nghĩ rằng dường như Lâm gia không coi trọng việc của khu vực khai thác mỏ, nhìn tình hình này thì đừng mơ tìm ra người nào làm, kết quả là e rằng phải tốn công vô ích.

Vốn dĩ mọi người cho rằng Lâm Phi đến khu vực khai thác mỏ rồi sẽ không quay về nhưng kết quả thì buổi trưa Lâm Phi đã trở về từ khu vực khai thác mỏ, sau đó ở lì trong phòng không ra ngoài.

Hành động này tiếp diễn trong ba ngày. 

Buổi sáng xuất phát, buổi trưa trở về, đi đi về về liên tục trong ba ngày, xem ra chẳng có vẻ quan trọng gì.

Ở Toái Thạch trấn không ít người thích xem náo nhiệt, các loại tin tức đường phố nhiều như măng mọc sau mưa, tình thế vô cùng không tốt đối với Lâm gia.

Sách cổ từng nói, Toái Thạch trấn có nhiều khu vực khai thác mỏ, thế lực phức tạp. 

Năm đó Lâm gia lấy được khu vực khai thác mỏ lớn là bởi vì thế lực của bản thân mạnh nên mọi người không dám nói gì, suy cho cùng thế giới này nói rằng nắm đấm của ai mạnh thì người đó chiếm lợi thế nhiều, đặc biệt đây lại một lục địa tu luyện, lợi ích ngang bằng với các loại tài nguyên.

Thời gian năm năm, thế lực của Lâm gia không còn như trước, sức uy hiếp của nắm đấu đã mất tác dụng, mọi người đã bắt đầu rục rịch, đặc biệt là sau khi Lâm gia chiếm giữ khu vực khai thác mỏ chính là nơi sản xuất Hắc Thiết thạch tinh khiết cao, dục vọng tham lam như từng cơn từng cơn sóng biển ập đến.

Bất kể ai nhìn thấy sự tồn tại của mảnh đất mầu mỡ này của Lâm gia thì đều muốn lên đó cắn một miếng. 

Nếu như Lâm gia hành sự quyết đoán hơn thì căn bản các thế lực này không có gan muốn cắn một miếng.

Đáng tiếc, Lâm Phi làm việc không có chút gì gọi là dứt khoát quyết đoán, chỉ vừa đúng thỏa mãn dục vòng động thủ của họ.

Họ cảm thấy hình như có thể bá chiếm mảnh đất màu mỡ này của Lâm gia. 

Cơ hội nằm ngay trước mắt.



Toái Thạch trấn là nơi thế lực các phương bắt đầu hành động. 

Sáng hôm nay, trời chỉ vừa mới sáng. Mọi người vẫn còn đang ngủ say.

Từ bên ngoài truyền vào thứ âm thanh giống như âm thanh của chiến tranh.

Người hay để ý đã nhận ra, đây không phải là vệ sĩ Hắc Giáp của Lâm gia sao? Sao mà sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi, vô cùng kỳ lạ, trông như vô cùng gấp gáp vậy, dường như đã xảy ra chuyện lớn. 

Chuyện gì vậy, sau khi bị những người hay để ý nhìn thấy thì việc này đã kéo theo sự quan tâm lớn.

Buổi trưa, thông qua các loại phương pháp cuối cùng họ cũng thu được một thông tin. Một thông tin vô cùng kinh ngạc.

Lâm gia đào được Hắc Thiết thạch cực phẩm!