Vô Địch Tiên Triều

Chương 16: Thế trận giằng co






“KHÔNG ĐƯỢC LÙI LẠI” Thấy phe mình ngày càng mất đội hình, Ngũ Bách Tướng Đại Lê kinh nộ gầm thét.

Binh sĩ bị tiếng quát này làm tỉnh lại, không còn lùi về sau, tụ hợp với binh sĩ phe mình, hợp thành thế trận như cũ, chống trả lại phe địch.

“Hừ” Ngũ Bách Tướng Tây Sơn thấy thế trận lại một hồi cân bằng, khó chịu nhìn chằm chằm Ngũ Bách Tướng phe địch.

Hai bên nhìn nhau, đều xác định được một điểm tương đồng, đó là đều muốn giết người chỉ huy của phe địch.

“Rầm” Chợt một tiếng động làm Ngũ Bách Tướng Tây Sơn kinh hồn, binh sĩ xung quanh Ngũ Bách Tướng Đại Lê như bị một cơn lũ hất văng, toàn thân áo giáp vỡ nát rách rưới, thất khiếu chảy máu, chết không thể chết lại.

Hai thanh đại chùy, mỗi một lần vung ra, binh sĩ địch lại một đợt bị cực đại cự lực hất văng, cho dù là cả ngựa với người cũng không tránh khỏi, mọi người con mắt nhìn kỹ thấy một thiếu niên ốm yếu, khuôn mặt điên cuồng, vác hai thanh đại chùy còn khổng lồ hơn cơ thể nó.

Lý Tín giết binh sĩ địch tới đỏ mắt, cho dù Trịnh Đông Lân cũng không ngờ tới, bên trong cơ thể ốm yếu của nó lại giấu diếm sức mạnh kinh khủng dường nào.

“A, ngươi muốn chết” Ngũ Bách Tướng phe địch điên người, trừng to mắt nhìn Lý Tín, mỗi một binh sĩ bị nó đập vỡ nát đều là binh sĩ dưới trướng Ngũ Bách Tướng, cứ như vậy nhìn người dưới trướng chết đi, nó phẫn nộ không thôi.

Ngũ Bách Tướng vung kiếm chặt đầu Lý Tín, nó dễ dàng đánh trả trở lại, cảm thấy tay cầm kiếm đều tê rần, Ngũ Bách Tướng khuôn mặt âm trầm đều muốn chảy cả nước.

“Chết chết chết” Lý Tín điên cuồng quát, hai thanh đại chùy liên tiếp không ngừng nghỉ đập vào Ngũ Bách Tướng.

Ngũ Bách Tướng khổ sở chống đỡ, mặc dù đòn tấn công của đối phương rất đơn giản, nhưng mà cỗ cự lực đối phương tung ra lại không dễ dàng như vậy, chỉ cần trúng một chùy chắc chắn nó sẽ bị đập chết tươi.


Ngũ Bách Tướng chống đỡ một hồi, ngũ tạng lục phủ chịu không nổi, một ngụm máu phun ra, khuôn mặt trắng bệch, cắn chặt môi cố giữ bình tĩnh.

“Hí” Chợt ngựa dưới chân nó kêu lên tiếng đau đớn, sau một hồi chở Ngũ Bách Tướng, liên tục bị Lý Tín vung đại chùy đánh đập, xương chân nó gãy nát, đâm xuyên ra phía ngoài, bốn chân khụy xuống.

“Không” Ngũ Bách Tướng mất thăng bằng, ngã dưới đất, hoảng sợ nhìn Lý Tin miệng thở ra làn khói trắng, mắt đỏ tươi, như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

Đại chùy muốn vung xuống đập nát tươi nó, binh sĩ Đại Lê kịp phản ứng, chạy tới cứu ứng, vung kiếm chặt xuống.

Lý Tín đại chùy tùy ý vung một bên, người với ngựa biến thành một cỗ máu tươi biến mất, một chùy khác vung xuống, Ngũ Bách Tướng phe địch tính cả đầu trở xuống, xương cốt vỡ nát.

“Người đó” Ngũ Bách Tướng Tây Sơn khuôn mặt sửng sốt, đứng chôn chân tại chỗ, chợt quát, “Toàn quân tiến lên”.

….

“Phá trận” Binh sĩ Tây Sơn hô, đoàn người tiến vào sâu bên trong tiền tuyến Đại Lê.

“Chết” Binh sĩ Đại Lê không phải người tầm thường, hàng loạt xếp thành hàng ngang, tạo thành một bức tường thành vững chắc.

Binh sĩ Tây Sơn bất ngờ tiến lên, bỗng thấy trước mặt hiện lên một bức tường khổng lồ che trời, che cả tầm mắt bọn họ, thoáng chốc không biết xoay sở thế nào, bị vô số trường thương từ quân địch xuyên thủng thân thể, máu tươi tuôn ra.

“Tiếp tục tiến lên” Binh sĩ Tây Sơn phía sau thấy vậy, không nao núng, điên cuồng xông lên, muốn lấy số lượng phá nát đội hình địch.

“Rầm” Binh sĩ ngã xuống ngày một nhiều, tường thành của Đại Lê vẫn không một tí dịch chuyển, Bách Nhân Tướng sắc mặt khó coi.

“Mở đường cho ta” Trịnh Đông Lân cưỡi Thanh Ngưu quát, Lương phía sau, nhắm một mắt, tiễn tiễn đoạt mệnh, bắn xuyên thủng tường thành Đại Lê, khiến nó xuất hiện một yếu điểm phía trên.

Thanh Ngưu mãnh lực xông vào yếu điểm đó, binh sĩ địch chỉ kịp thời lấy thân lấp lại, không cách nào chống đỡ lại nổi Thanh Ngưu xông vào.

Bị Thanh Ngưu một kích chí mạng, Đại Lê vỡ trận, Trịnh Đông Lân chưởng pháp tung ra, chân khí hình rồng cuồng loạn đội hình địch.

Trình Tú người như tia chớp, đảo giữa đội hình địch, kiếm gỗ uống máu đã hóa thành một màu đỏ tươi, kiếm gỗ chặt gãy cổ tay địch, đợi khi nó ngã xuống, đã bị một thanh kiếm gỗ chặt gãy đầu.

“Muốn trận chiến diễn ra nghiêng về phía ta, phải giết chỉ huy phe địch” Tô Đông Lưu quát.

“Mở đường tới chỉ huy phe địch” Đinh Bộ Lĩnh gật đầu nói.

“Kỵ binh, dàn thành thế trận Nỏ Thần, xuyên thủng đội hình địch” Ngũ Bách Tướng nhận ra tình hình trận chiến, làm ra điều có lợi nhất phe mình quát.

Hàng loạt kỵ binh, tụ hợp xếp thành hình một đường thẳng, như mũi tên từ nỏ thần phóng ra, xông thẳng vào đội hình địch.

“Tiến lên” Trịnh Đông Lân hô, dẫn đầu đội kỵ binh, Bá Vương Thương bổ, đâm, quét đại náo quân địch.


“Vương Bí đại nhân, tình hình tiền tuyến có chuyển biến tốt” Quân nhân tình báo quỳ xuống nói.

“Thật không ngờ, tiền tuyến lại có thể làm tốt đến thế, ta ban đầu dự tính để bọn hắn làm pháo hôi, ngăn trở binh lính Đại Lê, nhằm cho Tinh Binh phe ta có thời gian lấy đầu tướng quân phe địch” Vương Bí chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói.

“Đại nhân anh minh, ông trời cũng hướng về Tây Sơn chúng ta” Quân nhân tình báo gật đầu nói.

“Còn rất sớm để kết luận, quân địch còn chưa tung ra hết lực lượng đâu, đừng quên đại soái lần này của bọn hắn là Tam Đại Thiên Bạch Trạch” Vương Bí không có một tí bị ảnh hưởng nói.

“Tam Đại Thiên Bạch Trạch” Quân nhân tình báo chấn động.

…..

“Xem ra quân ta có vẻ bị bất ngờ” Nhân Mặc nói.

“Một đám ô hợp, mỗi một đám nông phu Tây Sơn cũng không thể làm xong” Tùng Tả, Nhân Mặc hai vị tướng quân nói.

“Đừng khinh thường Tây Sơn, đừng quên bọn hắn đã từng một đời có Khương Thần Thương” Bạch Trạch bình tĩnh nói.

Mặc dù mang danh Tam Đại Thiên, một lòng muốn siêu việt thành tích cổ nhân Chiến Quân Tứ Quốc, nhưng ông ta không vì vậy mà không tôn trọng bọn họ, tổ tiên của ông ta cũng đồng thời là một trong Chiến Quân Tứ Quốc, Chiến Thần Bạch Tiễn.

“Đại nhân nói đúng” Nhân Mặc đồng ý, riêng Tùng Tả không nói gì.

“Cứ chờ mà xem thế trận sẽ nghiêng về phe nào” Bạch Trạch nói, tầm mắt hướng về sa trường rộng lớn.

…..

“Tô Đông Lưu, ngươi mới giết được hai trăm người, ta đã giết được hai trăm một người rồi, ngươi thua” Đinh Bộ Lĩnh hô.

“Hiện tại là hai trăm mười người” Đại đao quét qua một mảng lớn bộ binh Đại Lê.

“Trò trẻ con, ta không quan tâm” Tô Đông Lưu lạnh nhạt nói, nhưng trường kiếm trong tay đã bán đứng nó, kiếm ảnh phản chiếu khuôn mặt binh sĩ địch, đầu rơi máu chảy.

Kiếm ảnh chém qua kỵ binh địch, cả người và ngựa đầu rơi, Tô Đông Lưu như kiếm thần tung hoành không đối thủ.

“Hai đứa bây, muốn chết” Thiên Nhân Tướng phe địch, huyết dịch sôi trào, phẫn nộ nói.

Nhìn binh lính phe mình, chết không biết bao nhiêu người vào tay hai người Đinh Bộ Lĩnh, nó trong lòng thiêu cháy một cỗ lửa giận.

“Hừ, ai chết còn chưa chắc” Đinh Bộ Lĩnh vung đại đao đón đỡ, hai thanh đao va vào nhau bắn ra từng đợt tia lửa, kỵ binh Thiên Nhân Tướng không hề hấn, Đinh Bộ Lĩnh cả người văng ra một phía, Tô Đông Lưu đưa tay tiếp được.

“Đừng khinh thường địch nhân, hắn là Lục Đẳng Chi cao thủ, chưa kể còn trên ngựa, lực lượng không phải là ngươi có thể cứng đối cứng” Tô Đông Lưu nói.

“Ta biết” Đinh Bộ Lĩnh nghiêm túc gật đầu, xem ra không có ngựa chiến vẫn là một thiệt thòi.


“Cùng tiến lên” Đinh Bộ Lĩnh nói, hiện tại cùng có mục tiêu chung là giết tướng phe địch, không nên phân đua thắng thua với Tô Đông Lưu.

“Được, sau khi giết hắn, ta lại cho ngươi hít bụi” Tô Đông Lưu gật đầu.

Thiên Nhân Tướng địch bỗng đưa đại đao chém vào bên cạnh mình, “rầm” một tiếng lớn, mũi tên bị cản lại, rơi ngược ra sau, ánh mắt nó nhìn ra phía xa chiến trường, Lương nhíu mày, lắp lại cung tên.

“Là Lương, hắn muốn xen ngang vào” Đinh Bộ Lĩnh hiểu ra nói.

“Không phải chỉ một mình Lương” Tô Đông Lưu ngẩng đầu lên nói.

Hai thanh đại chùy to lớn xuất hiện phía trên đầu Thiên Nhân Tướng địch, còn có một thanh đỏ rực như lửa trường thương xuất hiện, tiếng xé gió chói tai nhắm vào đầu Thiên Nhân Tướng, nó tức khắc quay người, đại đao đưa ngang đón đỡ.

Đập vào trong mắt Thiên Nhân Tướng, là hai tên thiếu niên như ma thần, một người mắt đỏ tươi, vung hai thanh đại chùy còn to hơn người nó, một người còn lại sắc mặt lạnh lùng, trường thương màu đỏ rực như sống lại trong tay nó, uốn éo thành một vòng cung giáng xuống.

Tính cả thanh đại đao đón đỡ, bị hai thanh đại chùy đập xuống, Bá Vương Thương bồi thêm một đòn bổ xuống, Thiên Nhân Tướng đầu tiên xương cốt toàn thân gãy vụn, tiếp theo không có lực lượng chống đỡ, đại chùy, trường thương xoắn nát thân thể.

“Mạnh quá” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn trợn tròn mắt nhìn Lý Tín với Trịnh Đông Lấn hiển uy, trong lòng không khỏi thắc mắc, hai đứa trẻ này là ai, bọn hắn có lai lịch gì, có phải hay không là con cháu thế gia chân chính.

“Làm tốt lắm” Trịnh Đông Lân khen.

“Ân” Lý Tín gật đầu, khi đã vào chiến trường, nó không muốn nói nhiều, trong đầu chỉ có một suy nghĩ giết địch càng nhiều càng tốt.

Kỵ binh Tây Sơn do một Thiên Nhân Tướng Tây Sơn dẫn đầu xông vào binh sĩ Đại Lê, bất ngờ bọn hắn co cụm thành một chỗ, đồng thời quỵ xuống, các tấm khiên dựa vào vai, xếp chồng lên nhau, biến thành một ụ lũy nhỏ.

“Ầm” Kỵ binh Tây Sơn bị tình huống bất ngờ xảy ra, không phản ứng kịp, đâm vào thành lũy của Đại Lê, kỵ binh bị khiên cứng va chạm mạnh, như đang chạy tốc độ nhanh bị một vật cản chân, cả một đoàn người hất tung lên trời.

Phía sau binh sĩ Đại Lê thấy thời cơ tiến tới, xông lên trước, nhấc vũ khí giết toàn bộ binh sĩ Tây Sơn.

“Thiên Nhân Tướng Tây Sơn, chết” Thiên Nhân Tướng Đại Lê thấy vậy cười khẩy, nhấc trường đao chém rơi đầu.